"Tina!!"

Cánh cửa bật mở khi mẹ lao về phía tôi. Bà đã lo lắng đến nhường nào vậy? Bởi những giọt lệ đã khiến đôi mắt bà đỏ hoe.

"Ah... Tina... Thật mừng vì con vẫn an toàn."

Mẹ nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng cùng những giọt lệ chảy dài trên má. Vì sợ làm tôi đau nên bà cũng không ôm quá chặt, thế nhưng tình yêu mãnh liệt trong vòng tay ấy vẫn tới được với tôi thật rõ ràng. Vòng tay ôm lấy eo rồi vùi mặt vào vai bà, tôi cố nuốt xuống những giọt nước mắt nhẹ nhõm.

‘...Tạ ơn chúa.’

Mẹ vẫn yêu tôi.

Tôi vẫn có thể dựa vào tình yêu của mẹ.

Hẳn là mẹ đã lo cho tôi lắm. Bà ôm tôi thật lâu cùng cơ thể hơi run lên. Tôi cũng lặng lẽ nép vào vòng tay bà. Hơi ấm dịu dàng dần lan tỏa giữa hai chúng tôi.

Nhưng có lẽ, chính vì nó quá dịu dàng—

"Khụ, khụ."

Viviana nãy giờ ngượng ngùng ngồi bên cạnh chúng tôi, ho nhẹ một tiếng khá gượng gạo. Chỉ khi đó mẹ mới buông tôi ra, bà vội vàng chỉnh lại y phục hơi xộc xệch của mình rồi cúi đầu lịch sự trước Viviana.

"Cảm ơn cô nhiều, tiểu thư Viviana... Tôi không biết phải làm sao mới để đền đáp ơn nghĩa này nữa..."

"Không đâu, tôi giúp là vì bản thân cũng có quen biết với tiểu thư Tina mà."

Viviana lắc đầu kèm theo nụ cười tươi tắn trước lời cảm ơn của mẹ. Ngạc nhiên thật đấy, khác hẳn với biểu cảm thường thấy khi cổ nói chuyện cùng tôi.

Lúc nào cô ấy cũng cau mày với tôi vậy mà bây giờ lại có thể cười rạng rỡ đến thế. Rõ ràng là với tính cách của Viviana thì cổ vốn chẳng phải kiểu người dễ dàng tươi cười như vậy, nên tôi không khỏi tự hỏi rốt cuộc ai mới là kẻ đang giả vờ tỏ ra tử tế nữa.

"Xin hãy để chúng tôi được báo đáp. Bởi vì cô đã cứu mạng tôi mà."[note68582]

"Báo đáp sao..."

Viviana chống cằm lên tay trầm ngâm một lúc. Ánh mắt của cô ấy thoáng lướt qua tôi rồi lại hướng về phía mẹ với một nụ cười tươi tắn.

"Vậy thì, liệu sau này tôi có thể nhờ một việc cá nhân được không?"

"Đương nhiên rồi. Mặc dù nơi này có thể khiêm tốn… nhưng gia tộc Blanc luôn sẵn lòng chào đón cô."

"Cảm ơn bà, phu nhân Blanc."

Mẹ tôi đáp lại nụ cười của Viviana bằng một nụ cười cũng đẹp không kém cô ấy. Nhưng không hiểu sao bầu không khí thân thiện giữa hai người lại khiến tôi có chút lạ lẫm.

"Vậy thì, ta phải về đây tiểu thư Tina. Ta đã rời khỏi dinh thự công tước lâu quá rồi."

"Ah, vâng. Chờ một chút…"

Tôi cố gắng ngồi dậy để tiễn Viviana nhưng cô ấy chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, giữ tôi nằm yên trên giường.

"Cô cứ nghỉ ngơi đi. Ta nhận tấm lòng của cô là được rồi."

"Ah…"

"Chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi. Ta vẫn còn nhiều thứ muốn nói với cô đấy, tiểu thư."

Đôi mắt tím tĩnh lặng của cô ấy khiến tôi rùng mình. Nhưng sau câu nói đó cô không làm gì thêm nữa, chỉ quay sang tạm biệt mẹ tôi rồi rời khỏi căn phòng.

"Ưm, tiểu thư Viviana…!"

Ngay khi nghe thấy tôi gọi, Viviana đã nhướn mày rồi quay lại nhìn. Tôi mở miệng định nói lời cảm ơn vì cô ấy đã cứu mình.

"C-cảm ơn c..."

Tại sao vậy?

Tôi chỉ muốn cảm ơn cô ấy thôi, vậy mà lại chẳng thể thốt nên lời. Đầu óc tôi trống rỗng cứ như thể bản thân vừa hóa thành một kẻ ngốc.

'Cảm ơn phải nói thế nào nhỉ?'

Nó không hề khó.

Tôi đã cảm ơn người khác vô số lần rồi. Mỗi khi các vị tiểu thư kia khen ngợi hay tặng quà cho tôi, tôi luôn đáp lại họ bằng nụ cười ngây thơ cùng chút e thẹn như một lời cảm ơn.

Tôi chỉ cần làm vậy là được.

Chỉ cần mỉm cười với đối phương, tạo ra một bầu không khí dễ chịu xen lẫn chút vui tươi là đủ.

Thế nhưng...

[Ta sẽ rất biết ơn nếu cô thôi trò giả tạo này đi đấy, tiểu thư.]

Trước lời nói dứt khoát của Viviana, tôi chẳng thể giữ được nụ cười mà bản thân vẫn luôn mang theo. Nụ cười mà tôi đã luyện tập qua hàng trăm, hàng ngàn lần suốt bao năm qua, thế mà giờ đây tôi lại chẳng thể tạo ra nó được nữa.

Tôi không biết.

Làm sao để nói lời cảm ơn vậy?

Làm sao để cười mà không giả tạo vậy?

Làm sao để... làm cho Viviana tin rằng tôi thực sự biết ơn cô ấy vậy?

Cố gắng gỡ bỏ đi nụ cười mà bản thân đã mang theo cả đời khiến tôi dần lạc lõng. Đôi mắt tôi bơ vơ vô định như thể đã mất đi phương hướng, còn môi chỉ run rẩy mà chẳng thể thốt ra lời nào.

"...Cô vẫn còn cảm thấy không khỏe sao?"

Nhìn thấy biểu cảm bất thường ấy, Viviana đặt một tay lên trán tôi cùng ánh mắt thoáng chút lo lắng. Sự mát lạnh từ lòng bàn tay cô khiến tôi bất giác rùng mình.

"Không bị sốt."

"Ah ưm, chỉ là..."

Tôi nhắm chặt mắt lại để né tránh ánh mắt của cô. Vì không biết phải thể hiện biểu cảm gì thế nên tôi chỉ có thể cúi đầu xuống, giấu đi khuôn mặt của mình.

"Th-thực sự... cảm ơn cô, nhiều..."

Tôi hành động lúng túng nắm lấy vạt áo cô. Ép bản thân phải mở miệng, khó khăn nói ra những lời từ tận đáy lòng mình.

“....”