[Nhiệm vụ: Kết thúc của Baal hoàn thành!]
[Chế độ chơi tự do hiện đã khả dụng.]
[Một nhân vật mới đã được mở khóa!]
Đã thấy câu đó hơn mười lần, anh buông tay khỏi chuột.
Thở dài.
Anh vươn người, cả cơ thể nhức nhối. Nhìn lại đồng hồ, đã 11 giờ sáng. Dù thức trắng cả đêm, anh vẫn khá ổn.
Tách tách.
Cạch.
“Chào?”
-Kim Jinhwan! Dạo này ông thế nào?
“Ồ, giờ đã đến giờ ăn trưa rồi sao?”
-Ừ. Tôi gọi lúc nghỉ giải lao. Dạo này ông làm gì rồi?
“Chơi game”
-Ông vẫn đang chơi à?
Anh quay ánh mắt về phía màn hình trò chơi đang chiếm trọn màn hình máy tính.
“Ừ”
-Tôi bỏ nó từ lâu rồi vì nó quá khó. Thật sự vui đến vậy sao?
“Ừ. Vui”
-Nhìn ông kìa, nói chuyện như thế. Sao lại lạnh nhạt vậy?
Cuối cùng, trước giọng của Yongho ở đầu dây bên kia, một tiếng cười khô khan bật ra.
“Cảm ơn vì con game, hyung”
-Hmph. Thoải mái đi. Tôi sai rồi. Đừng có nói mấy thứ như vậy nữa.
Sau đó, Yongho, lầm bẩm một hồi, đột nhiên nhắc lại một câu chuyện cũ.
-Được bốn năm kể từ khi ông gia nhập cộng đồng rồi nhỉ?
“...”
-Mọi khó khăn qua rồi. Bây giờ ra ngoài, gặp gỡ mấy cô đi.
“Tôi sẽ cố”
-Tsk. Tôi biết mọi thứ sẽ không tiến triển như ông muốn. Nhưng phương châm của chúng ta không phải luôn là biến thứ không thể thành có thể sao?
Bốn năm rồi cơ à?
Tổ chức quân sự của tôi giải tán do một sự cố bất ngờ. Tất nhiên, đó là một điều tốt. Đó là một điều tôi nên vui mừng. Nhưng bởi vì nó rất đột ngột, tôi vẫn không thể nắm bắt được tình hình.
“Minh tưởng thống nhất với Bắc Triều Tiên chỉ xảy ra trong truyện thôi chứ.”
Tất nhiên, chỉ đơn vị tôi phục vụ giải tán, còn những đơn vị khác vẫn đang hoạt động. Nơi tôi thuộc về đã biến mất một cách nhanh chóng bởi vì sẽ không hay nếu nó bị lộ ra ngoài. Sau một lúc suy nghĩ, tôi mở tủ lạnh để lấp đầy dạ dày.
“Vậy, hãy gặp mặt lúc nào đấy.”
-Ồ, hay! Hãy gặp nhau cuối tuần này đi. Tôi sẽ bay đến.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, tôi ném nhẹ điện thoại lên giường. Yongho, người mà tôi vừa mới nói chuyện trên điện thoại, là một cộng sự phục vụ chung một đơn vị. Dù cậu ta xuất ngũ trước tôi bởi vì một tai nạn, cậu ấy bây giờ làm việc ở một công ty mà không gặp vấn đề gì.
Tôi nhìn vào tủ đông một lúc và cuối cùng lấy ra một món đồ đông lạnh để ăn. Khi tôi còn trong quân ngũ, ngay cả chế độ ăn uống của tôi cũng được quy định nghiêm ngặt, tôi chưa bao giờ nghĩ tôi sẽ được ăn cái này lần nữa. Bị kiểm soát chặt chẽ và quản lý với tư cách là một phần của đơn vị đặc nhiệm khiến tôi rơi vào hội chứng sau xuất ngũ nặng. Kết quả là, khi tôi bị quẳng vào xã hội, tôi không thể thích ứng được.
Tất nhiên, tôi còn khoản tiền lớn tích lũy đến từ lương và phần bồi thường cho việc xuất ngũ bắt buộc. Kết quả, mặc dù là một đứa lạc loài có tiền, tôi cố gắng xoay sở được nhờ có sự giúp đỡ của Yongho.
Tinh!
Những chiếc bánh bao đông lạnh tôi hâm nóng đã sẵn sàng. Tôi mang bánh bao ra bàn và ngồi xuống.
Đại tội [Peccata]
Đó là tên trò chơi đang hiện lên trên màn hình máy tính.
Sau xuất ngũ, tôi ở trong một tình trạng rất nghiêm trọng, đến cả Yongho cũng bất lực. Trong hai năm tôi thử mọi thứ sau khi rời quân ngũ, rắc rối cứ phát sinh.
“Mình nợ Yongho rất nhiều”
Vào đúng lúc đó, Yongho tình cờ mang đến một đĩa CD game. Ban đầu, tôi định nghỉ ngơi một thời gian và chơi game như Yongho nói, phá đảo nó lần đầu tiên trong một năm. Đồ họa thấp, nhưng tính tự do cao, vô số nhánh cốt truyện, và nhiều nhân vật để chơi làm tôi lập tức cuốn vào trò chơi. Bởi vì tôi chưa chơi game bao giờ, tôi không có cảm giác gì. Nhưng tôi tiếp tục nỗ lực và phá đảo sau một năm. Cảm giác trống rỗng, tự hỏi mọi thứ đã chấm hết, nhanh chóng biến mất. Tôi chơi lại càng nhiều, càng nhiều nhân vật được mở khóa. Và những nhân vật đó bắt đầu trong điều kiện khắc nghiệt hơn trước.
[Tarman (Kẻ thực thi công lý)]
Nhân vật tôi vừa hoàn thành thuộc độ khó huyền thoại. Kể cả tôi, người đã chơi trò chơi này hơn 10 lần, cũng phải nhức nhối vì nó. Đôi khi, nếu tôi thích một nhân vật tôi chơi, tôi sẽ chơi chúng nhiều hơn chút, nhưng tôi bỏ qua con này. Trong khi ăn bánh bao, tôi kiểm tra nhân vật mới.
Tách. Tách
“Ai vậy?”
Hôm nay, điện thoại cứ reo. Tôi đáng ra không có cuộc gọi từ ai hết. Xem số, “ID người gọi bị ẩn” hiện ra. Một cảm giác căng thẳng chạy dọc sống lưng, và tôi do dự trả lời. Trong trường hợp chúng theo dõi vị trí của tôi…Không, có thể là chúng đã biết tôi ở đâu từ ban đầu.
Cạch.
Cuộc gọi ngắt kết nối. Bất chợt, tôi thở ra một tiếng.
Tách. Tách.
Và cứ như chế giễu tiếng thở dài ấy, điện thoại reo lên lần nữa. Cuối cùng, tôi quyết định trả lời và ngay lập tức nhấn nút gọi.
“Xin chào?”
-A, a. Cậu nghe thấy tôi chứ?
“Ai vậy?”
-Nghe thấy tôi chứ?
“Tôi nghe thấy rồi. Ai vậy?”
Mặc dù giọng nói đùa cợt, nhưng khó có thể xác được giới tính. Nó nghe giống một giọng bị bóp méo.
-À! Tôi là nhà phát triển của Đại tội á.
Đại tội?
Vớ vẩn thật sự, nhưng ngay khi hắn nhắc đến nhà phát triển, tôi nhớ đến trò chơi tôi đang chơi.
“Đại tội?”
-Đúng!
Cậu ta cười khoái chí và tiếp tục nói.
-Dù sao thì, tôi vừa mới kiểm tra, và Kim Jinhwan có ghi lại là đã hoàn thành trò chơi 12 lần. Cảm ơn bạn vì đã yêu thích tựa game của chúng tôi, và chúc mừng.
Hơi thở của tôi dừng lại khi tên của tôi được nhắc đến từ miệng hắn ta. Đã là một chuyện nếu trò chơi biết được gì, nhưng làm sao nó biết tên tôi được? Yongho là người đã mang đến đĩa CD game. Có phải cậu ta đã nói với chúng? Không, điều đó không hợp lí chút nào.
“Làm sao cậu biết tên của tôi?”
-Um, hãy tạm thời bỏ qua phần không quan trọng đó và để tôi giải thích phần thưởng.
“Cậu đang lờ đi sự thật là cậu biết tên của tôi và nói như vậy? Trả lời tôi.”