[Nhiệm vụ: Kết thúc của Baal hoàn thành!]
[Chế độ chơi tự do hiện đã khả dụng.]
[Một nhân vật mới đã được mở khóa!]
Đã thấy câu đó hơn mười lần, anh buông tay khỏi chuột.
Thở dài.
Anh vươn người, cả cơ thể nhức nhối. Nhìn lại đồng hồ, đã 11 giờ sáng. Dù thức trắng cả đêm, anh vẫn khá ổn.
Tách tách.
Cạch.
“Chào?”
-Kim Jinhwan! Dạo này ông thế nào?
“Ồ, giờ đã đến giờ ăn trưa rồi sao?”
-Ừ. Tôi gọi lúc nghỉ giải lao. Dạo này ông làm gì rồi?
“Chơi game”
-Ông vẫn đang chơi à?
Anh quay ánh mắt về phía màn hình trò chơi đang chiếm trọn màn hình máy tính.
“Ừ”
-Tôi bỏ nó từ lâu rồi vì nó quá khó. Thật sự vui đến vậy sao?
“Ừ. Vui”
-Nhìn ông kìa, nói chuyện như thế. Sao lại lạnh nhạt vậy?
Cuối cùng, trước giọng của Yongho ở đầu dây bên kia, một tiếng cười khô khan bật ra.
“Cảm ơn vì con game, hyung”
-Hmph. Thoải mái đi. Tôi sai rồi. Đừng có nói mấy thứ như vậy nữa.
Sau đó, Yongho, lầm bẩm một hồi, đột nhiên nhắc lại một câu chuyện cũ.
-Được bốn năm kể từ khi ông gia nhập cộng đồng rồi nhỉ?
“...”
-Mọi khó khăn qua rồi. Bây giờ ra ngoài, gặp gỡ mấy cô đi.
“Tôi sẽ cố”
-Tsk. Tôi biết mọi thứ sẽ không tiến triển như ông muốn. Nhưng phương châm của chúng ta không phải luôn là biến thứ không thể thành có thể sao?
Bốn năm rồi cơ à?
Tổ chức quân sự của tôi giải tán do một sự cố bất ngờ. Tất nhiên, đó là một điều tốt. Đó là một điều tôi nên vui mừng. Nhưng bởi vì nó rất đột ngột, tôi vẫn không thể nắm bắt được tình hình.
“Minh tưởng thống nhất với Bắc Triều Tiên chỉ xảy ra trong truyện thôi chứ.”
Tất nhiên, chỉ đơn vị tôi phục vụ giải tán, còn những đơn vị khác vẫn đang hoạt động. Nơi tôi thuộc về đã biến mất một cách nhanh chóng bởi vì sẽ không hay nếu nó bị lộ ra ngoài. Sau một lúc suy nghĩ, tôi mở tủ lạnh để lấp đầy dạ dày.
“Vậy, hãy gặp mặt lúc nào đấy.”
-Ồ, hay! Hãy gặp nhau cuối tuần này đi. Tôi sẽ bay đến.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, tôi ném nhẹ điện thoại lên giường. Yongho, người mà tôi vừa mới nói chuyện trên điện thoại, là một cộng sự phục vụ chung một đơn vị. Dù cậu ta xuất ngũ trước tôi bởi vì một tai nạn, cậu ấy bây giờ làm việc ở một công ty mà không gặp vấn đề gì.
Tôi nhìn vào tủ đông một lúc và cuối cùng lấy ra một món đồ đông lạnh để ăn. Khi tôi còn trong quân ngũ, ngay cả chế độ ăn uống của tôi cũng được quy định nghiêm ngặt, tôi chưa bao giờ nghĩ tôi sẽ được ăn cái này lần nữa. Bị kiểm soát chặt chẽ và quản lý với tư cách là một phần của đơn vị đặc nhiệm khiến tôi rơi vào hội chứng sau xuất ngũ nặng. Kết quả là, khi tôi bị quẳng vào xã hội, tôi không thể thích ứng được.
Tất nhiên, tôi còn khoản tiền lớn tích lũy đến từ lương và phần bồi thường cho việc xuất ngũ bắt buộc. Kết quả, mặc dù là một đứa lạc loài có tiền, tôi cố gắng xoay sở được nhờ có sự giúp đỡ của Yongho.
Tinh!
Những chiếc bánh bao đông lạnh tôi hâm nóng đã sẵn sàng. Tôi mang bánh bao ra bàn và ngồi xuống.
Đại tội [Peccata]
Đó là tên trò chơi đang hiện lên trên màn hình máy tính.
Sau xuất ngũ, tôi ở trong một tình trạng rất nghiêm trọng, đến cả Yongho cũng bất lực. Trong hai năm tôi thử mọi thứ sau khi rời quân ngũ, rắc rối cứ phát sinh.
“Mình nợ Yongho rất nhiều”
Vào đúng lúc đó, Yongho tình cờ mang đến một đĩa CD game. Ban đầu, tôi định nghỉ ngơi một thời gian và chơi game như Yongho nói, phá đảo nó lần đầu tiên trong một năm. Đồ họa thấp, nhưng tính tự do cao, vô số nhánh cốt truyện, và nhiều nhân vật để chơi làm tôi lập tức cuốn vào trò chơi. Bởi vì tôi chưa chơi game bao giờ, tôi không có cảm giác gì. Nhưng tôi tiếp tục nỗ lực và phá đảo sau một năm. Cảm giác trống rỗng, tự hỏi mọi thứ đã chấm hết, nhanh chóng biến mất. Tôi chơi lại càng nhiều, càng nhiều nhân vật được mở khóa. Và những nhân vật đó bắt đầu trong điều kiện khắc nghiệt hơn trước.
[Tarman (Kẻ thực thi công lý)]
Nhân vật tôi vừa hoàn thành thuộc độ khó huyền thoại. Kể cả tôi, người đã chơi trò chơi này hơn 10 lần, cũng phải nhức nhối vì nó. Đôi khi, nếu tôi thích một nhân vật tôi chơi, tôi sẽ chơi chúng nhiều hơn chút, nhưng tôi bỏ qua con này. Trong khi ăn bánh bao, tôi kiểm tra nhân vật mới.
Tách. Tách
“Ai vậy?”
Hôm nay, điện thoại cứ reo. Tôi đáng ra không có cuộc gọi từ ai hết. Xem số, “ID người gọi bị ẩn” hiện ra. Một cảm giác căng thẳng chạy dọc sống lưng, và tôi do dự trả lời. Trong trường hợp chúng theo dõi vị trí của tôi…Không, có thể là chúng đã biết tôi ở đâu từ ban đầu.
Cạch.
Cuộc gọi ngắt kết nối. Bất chợt, tôi thở ra một tiếng.
Tách. Tách.
Và cứ như chế giễu tiếng thở dài ấy, điện thoại reo lên lần nữa. Cuối cùng, tôi quyết định trả lời và ngay lập tức nhấn nút gọi.
“Xin chào?”
-A, a. Cậu nghe thấy tôi chứ?
“Ai vậy?”
-Nghe thấy tôi chứ?
“Tôi nghe thấy rồi. Ai vậy?”
Mặc dù giọng nói đùa cợt, nhưng khó có thể xác được giới tính. Nó nghe giống một giọng bị bóp méo.
-À! Tôi là nhà phát triển của Đại tội á.
Đại tội?
Vớ vẩn thật sự, nhưng ngay khi hắn nhắc đến nhà phát triển, tôi nhớ đến trò chơi tôi đang chơi.
“Đại tội?”
-Đúng!
Cậu ta cười khoái chí và tiếp tục nói.
-Dù sao thì, tôi vừa mới kiểm tra, và Kim Jinhwan có ghi lại là đã hoàn thành trò chơi 12 lần. Cảm ơn bạn vì đã yêu thích tựa game của chúng tôi, và chúc mừng.
Hơi thở của tôi dừng lại khi tên của tôi được nhắc đến từ miệng hắn ta. Đã là một chuyện nếu trò chơi biết được gì, nhưng làm sao nó biết tên tôi được? Yongho là người đã mang đến đĩa CD game. Có phải cậu ta đã nói với chúng? Không, điều đó không hợp lí chút nào.
“Làm sao cậu biết tên của tôi?”
-Um, hãy tạm thời bỏ qua phần không quan trọng đó và để tôi giải thích phần thưởng.
“Cậu đang lờ đi sự thật là cậu biết tên của tôi và nói như vậy? Trả lời tôi.”
-Thì, đầu tiên là, tôi sẽ cho anh Kim Jinhwan một trải nghiệm trò chơi thực tế hơn. Thêm vào đó, phần hai, tôi sẽ cung cấp thêm hai tính năng đặc biệt. Cái thứ nhất là ngẫu nhiên, như mọi khi, cái thứ hai là chọn. Thế nào? Tuyệt chứ?
Ngay khi tôi nghe thấy vậy, tôi cúp máy. Rồi tôi gọi cho Yongho.
-Nguồn bị tắt, bíp-...
Tôi vừa mới nói chuyện trên điện thoại một lúc trước, nhưng không kết nối được. Tôi lo lắng thu dọn đồ đạc. Một linh cảm xấu xuyên qua tâm trí tôi.
“Mình cần phải đổi chỗ. Chúng có thể đã theo dõi mình rồi… Không, chúng có thể đã biết được vị trí của mình.”
Sau khi vội vàng thu dọn đồ, tôi chuẩn bị rời đi thì tôi thấy màn hình máy tính còn bật.
“Để đề phòng, mình nên cài lại máy.”
Tôi ngồi xuống trước bàn một lúc để tắt trò chơi, nhìn vào màn hình.
[Nhân vật: Kim Jin-hwan (Adrias Cromwell)]
Gì đây?
Sao tên tôi lại hiện lên trên màn hình game?
Trước khi tôi kịp nghĩ xong, màn hình dần trở nên tối sầm lại, biến thành một chất lỏng dính. Trước khi tôi có thể cố gắng tránh khỏi hiện tượng siêu nhiên đó, tâm trí tôi trở nên đen kịt như màn hình máy tính.
.
.
.
.
“Adrias!”
Với một tiếng bịch mạnh, một cái lọ rỗng bay thẳng vào tôi. Tôi dễ dàng tóm chiếc lọ đang bay và bình tĩnh nhìn Silbeck.
“Tôi đã chỉ định riêng cậu là phải soạn ‘Nhận thức mâu thuẫn về tự nhiên và mana’ và đặt nó lên bàn ngày hôm nay!”
Tôi thận trọng gật đầu.
“Đúng”
“Đúng? Đúng, nhưng tại sao không có gì trên bàn của tôi?”
Ông ấy nói vậy, nhưng tôi biết làm gì? Tôi còn không biết kiến thức cơ bản của ma thuật, nói gì đến việc soạn nó. Tất nhiên, tôi không nói vậy. Không nói một lời, tôi chỉ đứng đấy và giọng nói giận dữ của Silbeck vang vọng căn phòng.
“Đi ra ngoài ngay bây giờ và soạn nó! Nhanh lên!”
Không ngoảnh lại nhìn cơn giận của ông ta, tôi liền rời văn phòng. Khi tôi bước ra ngoài, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của vô số học sinh đang đi qua hành lang.
“Các người nhìn cái gì? Chưa thấy chuyện như vậy bao giờ à?”
Ấy. Tôi không nên nói như vậy. Có vẻ như miệng của tôi đã bị ảnh hưởng bởi cái cơ thể hậu đậu này. May mắn thay, những người nghe lời tôi nói chỉ nhìn tôi một cách thương hại và đi tiếp. Sau khi cân nhắc ánh nhìn của họ, tôi còn có thứ quan trọng hơn để lo, nên tôi đến thư viện. Khi tôi bước ra ngoài tòa nhà, tôi thấy một vùng đất rộng lớn có phong cách kiến trúc đậm chất thời kì trung cổ. Và hơn tất cả, tôi thấy một tòa tháp chọc trời và ba mặt trăng lấp đầy không trung.
-Tinh!
[Bạn có đặc điểm chưa lựa chọn]
Những chữ tiếng Hàn, khó có thể nhìn thấy, đã phủ kín tầm nhìn của tôi khi tôi nhìn lên bầu trời.
“Mình sẽ chọn sau. Mình sẽ chọn sau.”
Con người ở đây nói tiếng Hàn, thứ họ sẽ chẳng thể hiểu. Tôi thở dài. Đã được một tuần kể từ khi tôi tới đây. Tôi định cài lại máy nhưng cuối cùng lại ngất đi, và khi tôi mở mắt, tôi không phải là bản thân mình nữa.
Tôi đã trở thành Adrias Cromwell thay vì Kim Jin-hwan.
Thật sự khó hiểu, nhưng tôi giấu đi những cảm xúc đó. Khi mà chuyện xấu đến, tôi đã học được cách che giấu cảm xúc của mình. Nếu tôi còn thấy biết ơn, thì là tôi có kí ức khi là Adrias. Tất nhiên, tôi không biết cả cuộc đời hắn ta, nhưng ít nhất, tôi biết nơi đây là đâu. Nhớ lại, nơi này chính là thế giới của ‘Đại tội (Peccata)’.
Kí ức của Adrias không khác mấy so với thế giới của Đại tội, là một trò chơi. Và trong tuần này, khi tôi xem kí ức của Adrias và diễn theo, điều đó càng trở nên rõ ràng hơn. Tôi hiện giờ bên trong thế giới của trò chơi.
“Tôi muốn tìm một quyển sách.”
“Quyển sách gì?”
“‘Nhận thức mâu thuẫn về tự nhiên và mana.’”
“Sách ma thuật là từ cột thứ 9 hàng 5 đến cột thứ 438 hàng 32.”
Họ không tìm sách cho tôi à? Có phải tiền lương bị ăn mất không? Tôi lắc đầu. Gần đây, những suy nghĩ mà tôi thường không có cứ hiện lên trong đầu tôi. Có vẻ như ảnh hưởng của Adrias khá lớn.
“Trong tất cả những nhân vật…. lại là hắn”
Trong vô số nhân vật, lại rơi trúng hắn. Tôi chưa bao giờ nâng cấp cho hắn. Sau võ sĩ Taraman, khứa này là nhân vật tiếp theo tôi nâng, nhỉ?
“Nhưng, độ khó không phải tự dưng tăng vọt sao?”
Adrias Cromwell là một phản diện chính hiệu. Nhưng tôi biết nói gì giờ? Hắn bị coi là một nhân vật hầu như không có ý nghĩa gì đối với người chơi. Rắc rối thật sự là thầy của hắn cơ. Không, tôi có nên gọi tên đó là thầy không?
“Tìm thấy rồi”
Dù cho những suy nghĩ phân tâm, tôi vẫn có thể tìm thấy được quyển sách tôi đang tìm. May mắn là, nó được sắp xếp theo thứ tự chữ cái, nên tôi nhanh chóng tìm được. Trong khi cầm quyển sách, tôi lập tức mở nó.
“...Thú vị đấy.”
Nó khác so với game. Trong game, tôi đã cày ba nhân vật pháp sư khác nhau. Tuy nhiên, nội dung của quyển sách toàn về bắt mây trên trời. Trong thực tế, nó không đơn giản chỉ là học kỹ năng và dùng nó. Theo nội dung cuốn sách, ma thuật yêu cầu những quá trình tinh vi và phức tạp để kích hoạt để dùng mana.
“Chà, đây chỉ là một quyển sách lý thuyết.”
Tôi thở dài trong thâm tâm và mang theo quyển sách. Tôi không có ý định soạn quyển sách, nhưng tạm thời, tôi cần phải diễn mà không gây nghi ngờ. Trong khi mang quyển sách, trên đường về, tôi một lần nữa nghĩ về bản thân, về Adrias. Bởi vì tôi chơi trò này một cách thông minh, tôi đã biết tất cả những nhân vật không quan trọng thông qua ghi chép.
Đầu tiên, tên này chết rất nhanh ngay ở giai đoạn đầu game. Tôi không giết hết tất cả nhân vật chơi được, nhưng tôi loại ít nhất 8 trong 12 nhân vật.
Tại sao tôi phải loại một pháp sư không có tầm quan trọng gì hết như này? Danh tính pháp sư của tên này chỉ là lớp ngụy trang. Thân phận thật của hắn là một chiêu hồn sư, đặc biệt thành thạo thuật chiêu hồn và phù phép.
Tôi đã trở thành một chiêu hồn sư, một trong những pháp sư cấm bậc nhất trong thế giới này.