Và thế là, tôi đã được hồi sinh.
Mở đôi mắt với tầm nhìn mờ ảo, trước mắt tôi là một căn phòng được làm bằng đá.
Dọc theo bức tường là các kệ sách với một vòng tròn ma thuật đỏ thẫm vẽ trên đó.
Mọi thứ thật lạ lẫm, như thể tôi chưa từng thấy hay cảm nhận bất cứ điều gì trước đây. Tâm trí tôi trống rỗng, như thể tôi chưa từng có ý chí hoặc nhận thức hay là trí tuệ cho đến bây giờ. Tất cả những thay đổi này có cảm giác giống như cách một người cảm thấy khi tỉnh dậy từ một giấc mơ, ngoại trừ việc nó sinh động hơn mơ nhiều.
Như thể tôi đã được kéo lên từ nơi địa ngục sâu thẳm.
Hoặc như thể tôi đã được đánh thức từ một giấc ngủ dài bất tận.
Thị giác, thính giác và khứu giác. Tâm trí tôi choáng ngợp bởi lượng thông tin tôi cảm nhận được từ cả năm giác quan.
Khi sự quay cuồng trong đầu tôi lên đến đỉnh điểm, tôi nghe một giọng khàn khàn hướng về phía mình.
“Tỉnh rồi đấy à? Cảm thấy thế nào… Flesh Man?
Giọng nói đó có cảm giác như thể xuyên thẳng vào đầu tôi. Nhìn sang bên cạnh và tôi nhận ra bản thân đang nằm dài trên một cái bục cao nào đó.
Giọng ấy phát ra từ một ông già mặc một cái áo choàng trong như được dệt nên từ bóng tối. Khuôn mặt ông ta xám xịt với vô số nếp nhăn, điều kỳ là lạ không thể dễ dàng cho rằng đó là biểu hiện của tuổi già. Đôi mắt ông ta đen láy nhưng lại như sáng rực, trông ông ta chẳng có vẻ gì mà yếu đuối.
Cơ thể gầy nhom của ông ta cầm một cây trượng xoắn, dị dạng và cực kì kinh tớm..
Tôi không thể theo kịp tình huống mà tôi đang gặp phải. Tôi hoàn toàn không thể lý giải được. Tất cả những gì tôi có thể là nhìn ông lão một cách đầy nghi hoặc.
Ông ta cứ tiếp tục, như thể việc không cần phải giải thích là điều đương nhiên.
“Tên ta là Horus Carmon. Kẻ thách thức sự huyền bí, một Pháp sư và là chủ nhân của ngươi, Flesh Man! Mau cúi đầu trước Chúa tể của ngươi!”
Khoảnh khắc những từ đó được thốt ra, khoảnh khắc nó xuyên qua màng nhĩ, tôi cảm nhận được một luồng cảm giác kỳ lạ chạy khắp cơ thể.
Cơ thể tôi bắt đầu hành động trái ý muốn. Với hành động chậm chạp như một đứa bé mới sinh, cơ thể tôi tự nhấc mình lên khỏi bục. Nó vặn vẹo qua lại và đầu gối tôi khuỵu xuống trái với ý muốn. Trước khi kịp nhận ra thì đầu tôi đã cúi xuống, dán mắt xuống sàn, quỳ gối trước vị Chúa tể kia.
Mùi ẩm mốc. Sàn nhà màu xám. Bỗng nhiên, tôi chợt hiểu ra.
Mọi thứ phản chiếu cực kỳ sống động qua mắt tôi như thể đang là giữa ban ngày, mặc dù căn phòng này chẳng có lấy một tia sáng chiếu vào.
Có điều gì đó không ổn. Với cảm giác khó chịu làm điểm đầu, tâm trí tôi dần sắp xếp lại toàn bộ thông tin. Não tôi vốn đã quá tải do tất cả thông tin mới từ môi trường xung quanh, cũng bắt đầu lắp ráp các mảnh ký ức vào đúng chỗ.
Bất thình lình, đầu tôi bị đập bởi một âm thanh vang dội. Tôi có thể cảm nhận được lực tác động nhưng lại chẳng thấy đau đớn gì.
Không chỉ có thế. Tôi cũng không cảm nhận được tiếng đập ‘thình thịch’ thông thường của trái tim. Hay cơn đau đầu quen thuộc, cảm giác như não tôi bị đâm bởi nhiều con dao nhỏ. Cơn đau vốn không thể giảm đi dù chỉ một chút bất kể là dùng thuốc giảm đau nào cũng đã không còn. Cũng chẳng còn cảm giác như thể nội tạng bị thối rữa, tan chảy và rơi ra nữa. Đầu óc tôi đã mụ mị do cơn đau bất tận hành hạ, giờ đây lại minh mẫn và sắc bén như một con dao mới mài.
Nghe có vẻ kỳ lạ nhưng bây giờ, lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi cảm thấy bình thường.
Lúc này đây tôi mới hiểu được một người bình thường là như thế nào.
Trong lúc hoàn toàn ngây người trước những chuyện khó tin trước mắt mình. Giọng nói của Chúa tể Horus đã đưa tôi về thực tại.
“Flesh Man! Tên đầy tớ của ta! Kẻ trở về từ địa ngục sâu thẳm! Ta sẽ ban cho ngươi một cái tên, hỡi kẻ vô danh đáng khinh!”
….kẻ vô danh đáng khinh.
Điều đó không đúng. Tôi có một cái tên. Cái tên do cha mẹ ban cho khi tôi chào đời
dù rằng đã không lâu không ai gọi đến.
Nhưng, tôi không nói ra điều đó.
Trực giác mách bảo tôi không nên làm điều đó ngay bây giờ.
Có lẽ đó là thói quen xấu hình thành từ cuộc đời vô dụng, bi quan mà tôi trải qua trước đây. Tôi giữ im lặng và Chủ nhân đã ban cho tôi một cái tên.
“Ngươi sẽ được gọi là “End”. End trong người có cuộc đời đã kết thúc. Ta đã dùng thuật chiêu hồn để cho ngươi một sự sống tạm thời.”
Sự sống tạm thời.
Thuật chiêu hồn.
Ngay cả người như tôi, người chưa từng sống bình thường thậm chí chưa được học hành tử tế, cũng có thể biết rằng ông già trước mặt là một Hắc Pháp sư đáng ghê tởm. Một Hắc Pháp sư có khả năng thao túng người chết.
Tôi hồi tưởng lại những gì vừa diễn ra.
Giờ thì tôi đã thông suốt tất cả. Kết hợp những ký ức của bản thân và những lời nói hướng về mình, tôi chắc chắn dù là ai cũng có thể hiểu được tình hình hiện tại.
Tôi đã chết và được hồi sinh bởi sức mạnh của ma thuật hắc ám của ông già trước mặt.