Sau khi chạy thục mạng ra khỏi con ngõ tăm tối và hòa vào khu đại lộ bừng ắp ánh sáng, Người-hùng-lạ-mặt chạy thêm vài bước nữa rồi mới dừng lại và thả tôi xuống khi chúng tôi đến gần một đồn cảnh sát. Tokyo giờ như cái chuồng heo, ra đến nơi công cộng chưa chắc đã an toàn.

Baba và Chris chạy theo phía sau cũng dừng lại để lấy hơi rồi cảm ơn Người-hùng-lạ-mặt rối rít. Tôi thì phải cố mà không nôn hết bữa tối ra ngoài sau một quãng đường dài rung lắc, va đập như chạy xe trên đường đồi.

“Sắc mặt cậu trông không ổn lắm nhỉ. Đừng lo, chúng ta cắt đuôi được đám người đó rồi.”

Người-hùng-lạ-mặt lo lắng hỏi thăm tôi, nhưng sắc mặt tôi nó không trắng bệch ra vì sợ đám côn đồ. Muốn thanh minh lắm nhưng mở mồm ra là xác định sẽ nôn ngay, vậy nên tôi chỉ gật đầu cho lẹ. Tôi không thể dùng telekinesis để ngăn bản thân không chóng mặt. Có thể tôi làm được, nhưng vì chưa thử bao giờ nên kết quả vẫn thế thôi.

“Chết chết, tôi quên chưa giới thiệu bản thân rồi. Tôi là Tsukimori. Tôi là thủ lĩnh của một hội tương trợ các Dị khách. Nếu muốn thì cứ gọi tôi là Bang chủ.”

“Bang chủ!”

“Tốt lắm. Giờ chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nào. Tôi sẽ đưa mấy người đến nơi có thể nghỉ ngơi.”

Bang chủ Tsukimori xoa đầu Chris một cái như để thưởng cho sự năng động, sau đó anh ta cũng cất bước đi. Baba và tôi lặng lẽ trao nhau những ánh nhìn rồi cũng ngoan ngoãn bước theo. Có rất nhiều thứ mà bọn tôi muốn “tsukkomi”[note68614] trong lần này.

Cụm từ “Dị khách” là để chỉ những du khách đang xuất hiện ngày càng nhiều ở Tokyo. Không ai rõ nguồn gốc xuất xứ của cụm từ này và nghĩa gốc của nó vẫn còn nhiều bỏ ngỏ, nhưng mọi người đang dùng cụm từ đó để chỉ những người ngoại quốc đã và có khả năng thực hiện những hành động xấu, hoặc đơn giản là họ trông đáng nghi, biến thái hoặc bất thường.

Những bản tin và bài báo trên Internet ngày nào cũng đưa những tin tiêu cực về những Dị khách này. Có câu chuyện về những du khách cắm trại trong công viên rồi vô tình gây ra hỏa hoạn, không thì cũng là gây đổ rồi đánh nhau sứt đầu mẻ trán trong những quán bar. Tôi cũng nghe phong thanh được rằng những Dị khách này ban đầu chỉ là mấy tên đầu đường xó chợ, sau một năm kể từ Sự cố Đại Thủy Cầu, đã tụ tập lại thành những nhóm với luật lệ và hệ thống cấp bậc riêng. Vì thế, đây là lần đầu tiên tôi gặp được một người thuộc một nhóm như vậy, đã thế lại còn là thủ lĩnh.

Tôi từng nghiêm túc cân nhắc đến việc liên hệ với những nhóm Dị khách này để tuyển thành viên cho tổ chức hắc ám của chúng tôi, vậy nên gặp được một người ở ngay lúc này đây chẳng khác nào vớ được vàng. Mà Chris với Baba có dung nhan như Dị khách thế kia thì kiểu gì cũng lọt vào tầm ngắm của họ thôi.

Anh ta tự nhận là ‘Bang chủ’... sao nghe giống mấy tay trùm yakuza thế? Có đúng là anh ta thuộc một hội tương trợ không đấy? Thế thôi tôi không dám gọi anh ta là ‘Bang chủ’ đâu. Nghe khiếp lắm.

“Bang chủ Tsukimori, cảm ơn vì đã cứu mạng chúng tôi. Đây là một chút lòng thành từ chúng tôi. Hehe.”

Tôi bắt kịp Bang chủ, người đang đi đầu của nhóm, và hồ hởi chìa ra ba tờ 10,000 Yên tôi vừa móc ra trong ví.

Mặt anh ta trông bặm trợn, hai con mắt thì sâu thẳm không thấy đáy, cơ thể anh ta thì đủ khỏe để vừa vác một người trưởng thành nặng 65 kg vừa chạy trong một khoảng thời gian dài. Những múi cơ của anh ta thì hiện rõ mồn một sau chiếc áo mà anh ta đang mặc. Nhìn như ông chú Kuma. Cái khí chất mà anh ta tỏa ra phải gọi là ngút trời.

Bang chủ từ chối số tiền đó, mặt mũi tỏ vẻ khó chịu.

“Tôi không phải yakuza. Tôi không giúp người khác rồi để họ mắc nợ mình. ‘Bang chủ’ chỉ là cái biệt danh mà mấy thằng đệ gọi tôi thôi, và tôi cũng chấp nhận cái tên đó để làm hài lòng mọi người.”

Thật á? Từng câu mà ông anh nói ra đều đậm chất giang hồ luôn đấy. Như từ “thằng đệ” chẳng hạn. Ngày nay mấy ai dùng từ đó đâu.

“Không, không, nhận lấy đi mà. Anh không nhận thì tôi xấu hổ lắm.”

“Xấu hổ là thế nào? Cậu đang chìa ra tận ba mười nghìn Yên lận đó. Ba mươi nghìn! Đủ để một người ăn no cả tháng rồi. Thôi cậu cất lại đi!”

“Tôi xin phép được lên tiếng. Sẽ thật là vô lễ nếu không giới thiệu bản thân với vị ân nhân đã cứu mạng mình. Tôi là Baba, nhóc này là Chris, còn anh bạn này thì bị mất trí nhớ nên không nhớ nổi tên mình. Chuyện là, ba đứa bọn tôi hiện đều không chốn dung thân, và vì vậy đành phải nhờ hết vào tấm lòng từ bi của Bang chủ. Bọn tôi sẽ làm tất cả để báo đáp công ơn của anh.”

Cảm thấy cuộc trò chuyện giữa tôi và Bang chủ đang bị kéo dài, Baba nhanh nhẹn chen vào để gỡ rối.

Thật ra thì việc anh ta là thủ lĩnh của một hội tương trợ Dị khách hay trùm sò của một băng đảng yakuza với chúng tôi cũng không quan trọng lắm, chỉ một trong hai là đủ để bọn tôi mời anh ta tham gia vào tổ chức của mình rồi. Có cho tiền tôi cũng không dám để cơ hội ngàn vàng này tuột mất.

Bang chủ tròn mắt kinh ngạc khi thấy Baba thân hình nhỏ bé mà lại ăn nói trôi chảy như một bà lão đứng tuổi.

“Tôi có nghe nhầm không? ‘Baba’? Sao trông cô như một đứa học sinh cấp hai vậy?”

“Ở nơi tôi sinh ra thì tôi đã ở độ tuổi trưởng thành rồi. Baba là tên tôi. Tôi biết rằng nó có nghĩa hơi khác ở quốc gia này.”[note68615]

“Ồ-Ồ vậy sao. Xin thứ lỗi. Ờm thì, nếu mọi người không có nơi để ở thì có thể đến trú tạm chỗ của tôi. Cách chỗ này có một đoạn thôi.”

“Bang chủ, chúng tôi không có tiền.”

“Chỉ một đêm thôi, tôi sẽ không lấy tiền. Như tôi đã nói, tôi thuộc một hội tương trợ Dị khách. Mục đích tồn tại của chúng tôi là giúp đỡ mọi người. Chúng ta đến nơi rồi.”

Bang chủ Tsukimori dừng lại trước một cánh cổng bằng gỗ với kích thước đủ cho một chiếc limousine đi vào. Những cây thông xếp thẳng tăm tắm, bốn bức tường trắng bao quanh lấy căn biệt phủ trông như một công trình quan trọng của lịch sử Nhật Bản. Dòng chữ “Tsukimori” được in đậm trên tấm biển gỗ treo trước cổng.

Ba cặp mắt đờ ra như bị sét đánh, Bang chủ thì ung dung mở toang hai cánh cửa nặng trịch.

Con m* nó đây là trụ sở của đám yakuza mà! Thằng cha này đem chúng ta đến đây để lột da sống à? Ý tôi là, chắc phải là trùm xã hội đen có tiếng mới tậu được nguyên cái thửa đất to tổ chảng ở ngay giữa Tokyo này…. Mà khoan, không hẳn là như vậy. Gia tộc nhà Kaburagi cũng na ná như vậy mà, Phù, thì ra đây chính là sức mạnh đồng tiền.

Bên ngoài thì nên thơ là thế, bên trong trông chẳng khác nào cái trận địa. Một mét vuông có mười cái lều, nào là trên lối đi lát sỏi, nào là trên đống rễ tua tủa của một cái cây, thậm chí ở trong cái hố to mà chắc chắn từng là một cái ao cũng có người dựng lều ở đấy. Giữa những túp lều là lớp đất tự nhiên in hằn những dấu chân qua lại. Ở ô cửa sổ mặt tiền căn biệt phủ thò ra một ổ cắm nối dài treo lủng lẳng, từ đó kéo ra một mớ dây nối dài chạy ngang qua các lều trại để cung cấp điện cho vô số bóng đèn huỳnh quang. Trong không khí là một mùi hôi đặc trưng pha trộn giữa mùi của mấy cốc mỳ ăn liền, một thứ gì đó cháy khét và mùi cơ thể của đám đông đang chen chúc.

Những người đang chèn ép nhau trên những lối đi chật hẹp đa dạng về giới tính và lứa tuổi, tóc tai thì đủ bảy sắc cầu vồng, gần như chẳng thiếu màu nào. Về trang phục, có những cô mặc váy sari của Ấn Độ, cô khác thì đeo mạng che mặt, và cả những ông cháu loai choai mặc những chiếc áo khoác dài với họa tiết màu vàng hoặc bạc thêu trên áo[note68617]. Những phong cách ăn mặc và sự phối màu này làm tôi thấy đau mắt.

Thì ra cái hội tương trợ Dị khách đó có thật. Trông nó trông giống cái trại tị nạn của UNICEF hơn.

Bang chủ Tsukimori được chào hỏi bởi đủ loại ngôn ngữ. Anh ta chỉ lịch sự cúi đầu đáp lại, rồi tiếp tục dẫn đường cho chúng tôi vào căn biệt phủ tráng lệ. Ngay trước cánh cửa là một cái bàn, ngồi tựa lưng trên ghế là một ông chú trung niên mập mạp đang vuốt râu.

“Miyama, có ba tấm chiếu mới. Cả ba đều nói được tiếng Nhật. Đăng ký cho họ đi.”

“Hả? Ơ thật à? Thế mà tôi cứ tưởng sẽ không có người mới nào đến…”

“Tôi sẽ ra ngoài đi tuần tiếp đây.”

“Rõ, thưa Bang chủ.”

“Cả ba nghe ông này phổ biến nội quy nhá.”