Khương Chương Vân chỉ nói đơn giản vài câu như thế với Giang Túc rồi đi khỏi.
Giang Túc tựa người vào lan can, đứng nơi hành lang đón gió, sau đó không quay lại lớp mà rời đi.
Bạch Kiến thấy phía hành lang trống không, lập tức thì thầm với Lâm Vy: "Cô chủ nhiệm mời phụ huynh của Giang Túc, chẳng lẽ muốn đuổi học cậu ấy thật."
Lâm Vy cầm bút tiếp tục làm bài tập Toán, chẳng nói chẳng rằng. Vương Vỹ ở phía trước ngoái đầu lại: "Mời phụ huynh thì chắc chắn sẽ bị đuổi à?"
"Không biết nữa, nhưng bị mời phụ huynh thì nhất định là chuyện này rất nghiêm trọng."
Vương Vỹ: "...Cũng chưa chắc sẽ bị đuổi, có khi chỉ muốn phê bình cậu ấy thôi."
Bạn ngồi cạnh Vương Vỹ đẩy gọng kính: "Có bị đuổi hay không thì chưa biết, nhưng nếu muốn đuổi thì phải thông báo với phụ huynh."
Đầu bút Lâm Vy khựng lại.
Cô đặt bút xuống, nhìn vào các công thức Toán một hồi rồi xé tờ nháp mới, viết lại lần nữa.
***
Không chỉ Bạch Kiến, Vương Vỹ, mà các bạn khác trong lớp đều tò mò về lí do khiến Giang Túc đánh Hồ Tiếu.
Trước giờ tự học buổi tối, vài bạn túm tụm ở cuối dãy, thảo luận xem Giang Túc có bị đuổi học hay không.
"...Thật ra, đuổi học cậu ta cũng tốt. Dù cách một lối đi và một chiếc bàn, nhưng ngồi cạnh cậu ta, tớ vẫn thấy rất áp lực, trong giờ học còn chẳng dám nhìn ra ngoài cửa sổ."
"Các cậu nói xem, nó mắc bệnh tâm thần thật à? Nếu đúng như vậy thì tớ mong nó sẽ bị đuổi."
"Tớ không thích Hồ Tiếu lắm, nhiều lúc còn thấy cậu ta rất đáng ăn đòn, nhưng so với Hồ Tiếu, tớ còn sợ Giang Túc hơn..."
Cửa sau của lớp học đột nhiên bị đẩy ra, cả đám im bặt vì nhác thấy bóng Giang Túc.
Tiếng nói chuyện của họ không nhỏ, chẳng biết Giang Túc có nghe được không. Ai nấy đều chột dạ mà tản ra, có bạn nhát gan mặt trắng bệch.
Lâm Vy quay đầu nhìn đằng sau.
Người thiếu niên lười biếng kéo ghế, tùy tiện ngồi xuống. Anh rút từ trong túi áo ra một loạt bút, bày lên trên bàn.
Lâm Vy: "...." Cậu ta giỏi thật, bị mời phụ huynh mà vẫn xem như thường.
Giang Túc ngẫu nhiên cầm một cây bút, mở nắp, khi thấy Lâm Vy đang nhìn sang, anh không thử bút trên giấy nháp như đã định.
Anh chẳng nói một lời. Thấy bạn nhỏ bàn trên cứ nhìn vào bút của mình, anh lặng im hai giây rồi lên tiếng: "Chọn đi."
Theo lời anh nói, Lâm Vy ngước lên, "Hả?"
Giang Túc hỏi: "Cậu muốn có nó còn gì."
Lâm Vy: "...." Cô muốn có cái gì cơ?
Không chờ Lâm Vy nói, Giang Túc suy xét ba giây rồi gom toàn bộ bút ở trên bàn, duỗi tay bỏ hết vào ngăn bàn của Lâm Vy: "Thôi, cho cậu cả đấy."
Đọc đầy đủ truyện chữ Thích Cậu Tớ Nói Là Xong, truyện full Thích Cậu Tớ Nói Là Xong thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Thích Cậu Tớ Nói Là Xong