Xa xa nhìn lại, hai thiếu niên giục ngựa đi vào học viện Nam Phong.
Ánh trăng thản nhiên rơi xuống, chiếu rọi lên người hai thiếu niên giống như phủ lên người học một tầng ngân sa mỏng manh.
Hoa Bế Nguyệt đi vào trong phòng Tiêu Sâm, vừa rảo bước vào phòng, một cỗ hơi thở màu tùng bách đập vào mặt, cực kì giống mùi trên người của thiếu niên nọ.
Nhớ lại khi người nọ đập vào vai nàng, tay lại chụp lên ngực nàng, đôi gò má của Hoa Bế Nguyệt lại đỏ hồng.
Đã nhiều ngày từ khi chuyện xảy ra, trong lòng nàng cũng có chút mơ hồ, chợt lại nghe thấy người nọ nói, "Phòng này chỉ có mình ta ở, không cần câu nệ."
Nhớ tới tình cảnh của mình, Hoa Bế Nguyệt nhìn khắp bốn phía, phát hiện ra trong phòng chỉ có một cái giường, nghĩ tới chuyện mình phải cùng nam tử này sống chung một phòng, trong lòng nàng cũng có đôi chút khó chịu, sau khi phục hồi tinh thần, nàng lại phát hiện Tiêu Sâm đã rút đi áo ngoài nằm trên ghế tự bao giờ.
Lúc này Tiêu Sâm chỉ mặc một thân áo lót trắng, tóc dài như mây tản ra khắp bờ vai, mềm nhẵn như nước, ánh trăng ôn nhu từ cửa số tiến vào, chảy xuôi vào đôi mắt lạnh nhạt của hắn, làn da trắng nõn dưới ánh trăng trở nên trong suốt, thiếu niên im lặng khiến thần thái của hắn phảng phất như mây bay trên núi tuyết, đôi lông mày lịch sự tao nhã không nói nên lời, lại như một gốc cây Không Linh Mặc Lan ôn nhã nội liễm.
Không ngờ bộ dạng yên lặng của hắn lại tao nhã không nói nên lời như vậy, Hoa Bế Nguyệt không khỏi hơi giật mình.
Tiêu Sâm nhìn nàng, bỗng nhiên hắn nghiêng người chừa lại cho nàng nửa cái giường, khóe miệng nhếch lên, khôi phục lại thái độ bình thường, "Chỗ này chỉ có một cái giường thôi, nếu ngươi mệt thì có thể ngủ bên cạnh ta."
Khóe môi của Hoa Bế Nguyệt gợi lên nụ cười khổ, trong lòng nghĩ vị sư thúc này thật thích làm khó nàng, cự tuyệt, "Không cần, ta ngủ trên bàn."
Nghĩ tới suốt một chặng đường dài, nàng cùng với Lý Ngạn và Lý Tố ở trên một chiếc xe ngựa, suốt bảy ngày bảy đêm bão tuyết; khi hành quân đánh trận nàng cũng từng nữ phẫn nam trang sống chung một trướng với rất nhiều binh sĩ, ăn thịt uống rượu không chút kiêng kị.
Chỉ là cái giường trước mắt nàng rất hẹp, nàng không muốn ngủ cùng vị sư thúc trẻ tuổi này cả đêm như thế!
"Ngươi muốn ngủ trên bàn thật sao?" ánh mắt của Tiêu Sâm mang theo chút châm chọc.
"Ta không thích ngủ cùng nam nhân." giọng điệu của Hoa Bế Nguyệt không có chút khách khí nào.
"Tùy ngươi, bổn thiếu gia cũng không có hứng thú với nam nhân." trên mặt Tiêu Sâm có ý đùa cợt, ánh mắt chợt tối, trên môi là nụ cười lạnh lùng tựa như giận mà không giận, vui mà không vui, trên khuôn mặt tuấn mĩ tuyệt luân lộ ra tia khinh thường, hai tay bắt chéo trước ngực, con ngươi thanh lãnh không hề để ý nàng.
Đêm càng lúc càng sâu, mọi nơi đều chìm vào tĩnh lặng.
Hoa Bế Nguyệt chậm rãi nằm trên bàn, ánh mắt bình tĩnh dừng lại trên khuôn mặt tuấn mĩ của Tiêu Sâm, nghĩ tới truyền thuyết lưu khắp dân gian ba năm sau về kiếm tuyệt.
Nghe nói tính tình hắn kiêu hoành ương ngạnh, kiệt ngạo bất tuân, thật ra lại nhạy bén thiện biến, cơ trí thông minh, nhưng mà cho tới nay nàng chưa hề nhìn ra điểm ấy.
Lại nhớ tới tình hình khi nãy của Tiêu Sâm, nàng không khỏi lắc đầu thở dài.
Ban đêm, Hoa Bế Nguyệt không cởi áo ngoài nằm trên bàn, khó đi vào mộng, vì thế nàng bắt đầu âm thầm vận công.
Hơi thở dần dần hòa vào bóng tối, nhanh chóng tiến vào không gian hư không xa lạ, bốn phía hiện lên khung cảnh kì quái.
Ảo cảnh này bị một loại không khí ngưng trọng bao phủ, chỉ có một mình nàng giống như đang ở không gian vô thủy vô cùng hoang vu, chung quanh chỉ có đầm lầy cùng sương mù mênh mông. Bên trong sương mù dường như xuất hiện một bóng người, không thể nhìn rõ diện mạo. Cảm nhận được tầm mắt của người no dừng trên người nàng, Hoa Bế Nguyệt cảm thấy khẩn trương nôn nóng khó nhịn.
Nàng nhịn không được nói, "Ngươi là người phương nào?"
Người nọ ẩn sau sương mù, thần bí nói, "Ta là nhân gian tiên tri."
Hoa Bế Nguyệt hơi hơi kinh ngạc, "Là tiên tri, tại sao ngươi lại xuất hiện lúc này?"
Người nọ dùng giọng điệu lạnh nhạt nói, "Vận mệnh của Hoa Bế Nguyệt là duyên sinh duyên diệt, như ảo như mộng, người hữu duyên cuối cùng thì cũng là người hữu duyên, bất luận thế nào cũng sẽ gặp được, nên duyên của người chính là duyên của ngươi, nếu muốn tránh cũng uổng công!"
Hoa Bế Nguyệt nghe thế thì lòng lạnh băng, mím môi nói, "Nếu đã như thế, vì sao ta lại trùng sinh? Chẳng lẽ muốn ta lại giẫm lên vết xe đổ sao?"
Người nọ lắc đầu nói, "Cũng không phải, tựa như một quân cờ có thể hạ trong rất nhiều ván cờ khác nhau, các ngươi đều là những quân cờ trên bàn cờ, nhưng các ngươi cũng chính là kì thủ của bàn cờ đó! Vận mệnh nằm trong tay của mình, nhưng đã là duyên thì không thể trốn! Chỉ có thể nhìn ngươi hóa giải duyên này thế nào thôi. Mọi sự vạn vật đều có duyên, nhưng vận mệnh lại nằm trong tay ngươi!"
Lời vừa dứt, bóng dáng người nọ lại ẩn bên trong sương mù, biến mất hoàn toàn.
Nhưng lời nói của người nọ lại luôn lẩn quẩn trong đầu Hoa Bế Nguyệt, trong đầu xẹt qua mười ba năm nàng từng trải qua, không cam lòng đến cực độ từng chút từng chút nhỏ giọt trong lòng nàng, vô tình lại cảm thấy bi ai khó nhịn, nàng dường như chìm sâu vào mộng, đau khổ đến mức không thở nối, hận không thể đề mình chìm mất vào đau khổ.
Nhày mất dường như có cái gì đó chặng ở yết hầu của nàng, loại cảm giác này cực kì thống khổ, muốn sống không được muốn chết không xong!
Giống như băng lạnh tới tận xương, lại giống như lửa đốt nàng thành tro.
"Ư..." cổ họng Hoa Bế Nguyệt nhịn không được phát ra âm thanh rất nhỏ.
Đọc đầy đủ truyện chữ Thiên Hạ Đệ Nhất Nịnh Thần, truyện full Thiên Hạ Đệ Nhất Nịnh Thần thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Thiên Hạ Đệ Nhất Nịnh Thần