Quả nhiên, bầu trời phía tây vang lên một tiếng quát già nua: “Huyền Minh! Ngươi là thần linh một phương, đã không biết tiết chế bản thân, tận tụy chức trách, lại còn điều khiển gió dữ tàn sát dân sinh bừa bãi, còn chưa biết tội?”
“Ha.”
Đối diện với câu chất vấn, Huyền Minh chỉ thuận miệng cười một tiếng như đáp lại. Y ngẩng đầu nhìn về các phía khác, như thể đang tìm ai đó. Nhiếp Hành Phong nghe ra đó là tiếng nói của Bạch Đế Thiếu Hạo. Chân thân của Ngũ Đế xuất hiện, anh không dám chậm trễ, vội vàng chống đầu gối, quỳ xuống đất hành lễ.
Phó Yên Văn ở bên kia bị nỗi đau đớn hành hạ đến chết đi sống lại, thấy có người ra mặt hỏi tội, hắn cũng vội vàng quỳ xuống dập đầu, chỉ hận không thể kéo theo vài người chết chung, mồm năm miệng cười thưa: “Thượng thần cứu ta. Thân là thần chịu mệnh để trừ gian diệt ác, chỉ vì giữ gìn sự bình an cho một vùng mới phải bất đắc dĩ ra tay với Hải Thần đại nhân. Nhưng bị hắn dùng mọi cách nhục mạ, giày vò. Xin thượng thần minh giám!”
Nghe Phó Yên Văn trình bày xong, lại thấy bộ dạng chật vật của hắn, sau vầng hào quang phía đông vang lên tiếng quát: “Huyền Minh, vì sao ngươi lại đả thương thuộc hạ của ta?”
“Ha ha.”
“Huyền Minh, ngươi che mắt thượng thần, phá hỏng tất cả pháp trận hàng ma. Lại đánh trọng thương thần Sát Phạt chịu mệnh ta. Rốt cuộc là có ý gì?”
Lần này giọng nói vang lên ở phía nam. Nhiếp Hành Phong lặng lẽ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy gương mặt Viêm Đế lờ mờ hiện ra giữa không trung. Thấy sắc mặt lão khá là giận dữ, anh vội vàng kéo người yêu cùng cúi chào, nhưng lại bị Huyền Minh phất tay áo đẩy ra, y chậm rãi lên tiếng: “Phiền xuống thấp hơn chút được không? Ta không muốn phải ngẩng đầu nhìn người khác.”
“Huyền Minh, ngươi quả là ngông cuồng!”
Lần này giọng nói lại vang lên ở phía đông, Huyền Minh ngẩng đầu liếc nhìn, đối diện với một ông già mặc áo xanh. Năm vị Thượng Đế đều như ẩn như hiện trong ánh sáng mờ ảo, đến nỗi khuôn mặt và quần áo khó phân biệt nổi, nhưng hào quang màu xanh đã cho thấy thân phận của lão: Đông Đế Thái Hào gần đây tính tình không được tốt. Trùng hợp Hải Thần Huyền Minh cũng đang rất cáu kỉnh.
“Xem ra các vị đều có thói xấu bực bội khi ngủ dậy.” Y cười lạnh nói: “Năm đó các ngươi nhàn cư vi bất thiện, ném một tên hầu vô dụng xuống trần gian làm loạn, còn bày ra một pháp trận Tru Tiên Hàng Ma gì đó rồi đi ngủ. Làm hại ta bị hắn vây trong trận mấy lần. Món nợ này ta còn chưa thanh toán với các ngươi đâu. Vậy mà các ngươi còn ở đây ồn ào lắm miệng.”
Nhiếp Hành Phong nghe thấy Huyền Minh nói vậy, trán túa mồ hôi lạnh, nhưng chưa nhận được chỉ dụ của Thượng Thần, anh không thể tự ý đứng dậy, càng không có cách nào mở miệng chen vào cuộc đối thoại giữa hai bên. Nhiếp Hành Phong lại cố tình kéo góc áo Huyền Minh lần nữa, nhưng vẫn bị y hất ra. Nhớ lại từ lúc Phó Yên Văn xuất hiện, hai người họ vẫn luôn bị rơi vào trùng trùng mưu kế, Nhiếp Hành Phong đành phải nén lại lời khuyên can xuống. Trương Huyền đang thầm tức giận, còn chưa phát được ra ngoài thì cậu sẽ thề không ngừng đâu.
Phía nam chợt vang lên tiếng giải thích của Viêm Đế: “Phó Yên Văn là thần bảo vệ muôn dân do ta phái xuống, nếu có chỗ nào mạo phạm, cũng là do chức trách của hắn. Còn nữa, Tru Tiên Hàng Ma trận được bày ra là để vây khốn, cản trở ác thú yêu ma. Nếu ngươi bị nhốt ở trong đó, chắc hẳn cũng từng làm mọi chuyện ác, là trời đất không dung ngươi!”
Lão nói rất khéo léo nhưng trong câu chữ lại mang theo sự sắc bén. Huyền Minh nghe vậy cười nhạt. Viêm Đế hỏi: “Có gì buồn cười?”
“Nếu pháp trận bày ra để hàng ma, vậy mà giờ ta vẫn sống sờ sờ đứng đây, có phải đồng nghĩa với việc ta không phải là ác hay không? Thế nên ngay cả pháp trận mà Ngũ Đế liên thủ bày ra cũng không làm gì được ta?”
Nhất thời toàn bộ trời đất đều yên lặng lại, Huyền Minh hỏi lại câu này rất hay, khiến đám thượng thần nghẹn họng, không nói nổi lời phản bác. Không cho bọn họ có cơ hội suy nghĩ sâu xa, Huyền Minh ngạo nghễ nói tiếp: “Ta nhận chỉ dụ của trời xanh, cai quản lãnh thổ phương bắc. Gọi gió tạo sóng, reo rắc dịch bệnh vốn là bổn phận của ta. Cần cù canh tác, mùa màng bội thu, nảy nở sinh sôi, bệnh dịch hạn hán… tất cả những điều đó nằm trên con đường lặp đi lặp lại của nhân loại từ khi sinh ra tới khi luân hồi. Không chịu cực khổ làm sao có hạnh phúc? Nếu bất mãn, xin hỏi trời xanh vì sao năm đó lại phong ta là thần? Thượng thần đã không cảm tạ, lại vì nỗi bực bội lúc ngủ dậy mà đổ hết mọi vấn đề lên đầy ta, không cảm thấy có chút quan liêu sao?”
“Thôi đi! Ta nhập minh là để chờ lệnh, cầu phúc cho thế gian từ trời xanh. Lần này chỉ vì pháp trận bị phá mà tỉnh dậy, sao lại có chuyện bực bội vì đánh thức chứ?”
Phía tây nổi lên tiếng quát, là Tây Đế Thiếu Hào. Nhưng mây lành lượn lờ, hào quang vạn trượng phía trên, cùng vẻ cương chính, trang nghiêm không nói nên lời ấy lại chỉ đổi được tiếng cười nhạt của Huyền Minh: “Không phải nổi giận vì tỉnh dậy thì chính là đang oán hận ta phá trận đúng không?”
“Mọi người từ từ nói chuyện, đều là người một nhà, có chuyện gì thì trao đổi nhẹ nhàng.” Trong lúc hai bên đang đối chọi gay gắn, Chuyên Húc chợt đứng ra lên tiếng.
Chuyên Húc chấp quyền ở cương thổ phương bắc, qua lại chút ít với Huyền Minh, hơn nữa tính tình ôn hào, không giỏi đấu võ mồm, liền đứng ra làm người giảng hòa. Đáng tiếc Huyền Minh không hề cảm kích, chỉ vào Phó Yên Văn đang cuộn ở một bên kêu rên: “Trái lại, chiến thần mà các ngươi phái tới là một người ích kỷ tư lợi, tàn sát bừa bãi ở nhân gian, còn để cướp pháp khí mà mấy lần hại ta, pháp trận bị phá cũng là do hắn gây ra. Người trong nhà phạm sai lầm, lại chối tội thay hắn. Đúng là làm trò hề cho thiên hạ. Xem ra chư vị nhập minh quá lâu, cần một chút thời gian thì mới suy nghĩ bình thường được.”
Khoảng trời biển lại lặng đi một khoảng ngắn ngủi, lần này Nhiếp Hành Phong mỉm cười. Anh nghĩ Huyền Minh nói rất đúng, mấy vị thượng thần này ngủ quá lâu, đầu óc suy nghĩ hơi chậm. Nếu bàn về đấu võ miệng, họ căn bản không phải là đối thủ của Huyền Minh.
Sau khi yên tĩnh một lát, Huyền Minh là người lên tiếng trước, y nhìn xung quanh, hỏi: “Hình như thiếu một người thì phải, cao tổ nhà ta đi đâu rồi? Thằng cháu của lão bị người ta bắt nạt suýt thì chết, mà sao không thấy lão ra mặt nhỉ?”
Không ngờ có người đã chiếm thế thượng phong rồi vẫn còn muốn tìm người làm chống lưng, có khác nào được voi đòi tiên không chứ?
Nhiếp Hành Phong cho rằng chắc chắn trong lòng mấy vị thượng thần kia đang nghĩ vậy. Chợt Bạch Đế Thiếu Hào hừ một tiếng: “Ngươi đã phạm phải sai lầm lớn, dẫn đến thế gian hỗn loạn, càn khôn rung chuyển. Lão tự thấy xấu hổ, nào dám ra đây nhận người?”
Nghe ra vẻ bất mãn từ mấy vị Thiên Đế này, Phó Yên Văn nén đau, ngẩng đầu chắp tay thi lễ, cầu xin: “Thượng thần làm chủ cho ta, ta chỉ vì báo ơn sắc phong, trong lúc trừ gian diệt ác đã nôn nóng phạm phải một vài sai lầm. Tiểu nhân cả gan xin các vị thượng thần đừng niệm tình riêng, sát phạt trừ ác, để bảo vệ sự an khang cho thiên hạ.”
Huyền Minh nhíu mày, cố ý cúi đầu hỏi Nhiếp Hành Phong: “Hắn lải nhải lắm thế, là đang nói ta ỷ thế ăn hiếp hả?”
“Còn cả làm việc ác nữa. Hắn đang hi vọng thượng thần diệt trừ ngài.” Nhiếp Hành Phong rất phối hợp, lớn tiếng giải thích cho y: “Cho nên Hoàng Đế đại nhân cũng không tiện trực tiếp ra mặt bảo vệ thì phải? Ngài phải biết rằng, thế giới quan của thần tiên đều rất lớn. Ngoài việc chú ý đến tình thân, còn phải lo lắng cho họa phúc của muôn dân thiên hạ.”
“Lòng dạ thần tiên còn rất hẹp hòi nữa.” Huyền Minh gật đầu hiểu ra: “Cho nên họ mới níu chặt lấy việc ta phá trận mà nói mãi không thôi. Vì pháp trận mà bọn họ tỉ mỉ thiết lập ra bị ta dễ dàng phá vỡ, cho nên mất hết mặt mũi phải không?”
“Không hề!”
Một câu này đồng thời vang lên ở cả bốn phương, giọng quát quá lớn, khiến nước biển phải nổi lên cuồn cuộn, nối liền với mấy luồng ánh sáng phía bên trên. Mây ngũ sắc tỏa ra ánh sáng lóng lánh, phản chiếu ngọn sóng đang chồm lên, cảnh tượng hùng vĩ đến mức khiến người ta phải lóa mắt.
Mặc kệ lời phản bác của thượng thần, Huyền Minh đưa tay kéo Nhiếp Hành Phong lên, khẽ nói: “Ta thích ngươi đứng bên cạnh ta.”
Trong đôi mắt lam hiện lên vẻ dịu dàng, đây là thứ mà Hải Thần không nên có. Sự tương phản quá lớn khiến Nhiếp Hành Phong ngẩn ra, sau đó không khỏi bội phục, nắm ngược lại tay Huyền Minh, giống như dáng vẻ trong vô số lần hai người cùng đối địch vậy.
Huyền Minh cười với anh, sau đó quay đầu cất cao giọng nói: “Vạn năm trước chư thần sáng tạo ra một vài pháp trận, có thể là xuất phát từ lòng trách trời thương dân, nhưng dám hỏi một câu, cái ác của yêu ma quỷ thú thì hiển lộ dễ thấy, vậy còn con người thì sao? Thần tiên thì sao? Các người có thể diệt được hết toàn bộ cái ác trên đời này không? Trời xanh phí tâm huyết dựng lên Tru Tiên Hàng Ma trận, nhưng đã diệt được bao nhiêu kẻ ác rồi? Cho dù là các vị thượng thần, trên người các ngài không mang cái ác sao? Có tâm làm việc thiện, có thật sự là lương thiện không? Vô tâm làm việc ác, có thật sự là tội ác hay không? Cho nên trên đời này không có người nào hoàn toàn ác cũng như hoàn toàn thiện. Vị này tự nhận mình là thần Sát Phạt có thể đại diện cho thiên mệnh, trước khi muốn giết ta, vẫn nên tự giết chính mình thì hơn!”
Lệ khí thuộc về Hải Thần đột nhiên bốc lên, Phó Yên Văn sợ hãi phát run, không dám đối diện với Huyền Minh. Trong lòng hắn đố kỵ với y, nhưng lại không kìm được lòng mà ái mộ khí thế ấy. Phó Yên Văn chỉ không ngừng nghĩ vì sao một người như vậy lại chọn nho? Chỉ cần cho hắn cơ hội, hắn nhất định sẽ hủy diệt Nhiếp Hành Phong, để hai người họ trọn đời không được gặp nhau.
Chuyên Húc hắng giọng, đang muốn lên tiếng giảng hòa, lại bị Huyền Minh cướp lời: “Muốn hỏi vị chiến thần này phạm phải sai lầm gì, bởi vì liên quan đến rất nhiều thứ, nên không thể đề cập từng chuyện ra ở đây được. Chi bằng cho hắn vào trong pháp trận đi. Ta nhớ bên dưới đỉnh Truy Vân còn có một pháp trận chưa bị phá giải hết. Nếu như hắn có thể phá trận ra ngoài, thì chứng tỏ hắn trong sạch.”
“Việc này…”
Mấy thượng thần nhìn lẫn nhau, không đáp lại ngay. Phó Yên Văn lấy lại tinh thần, phát hiện ra không ổn, cuống quýt dập đầu, kêu lên: “Tiểu nhân biết sai rồi, xin thượng thần thứ lỗi. Tiểu nhân nguyện tự phong ấn linh đài, coi như là trừng phạt…”
Lời còn chưa dứt, hắn đã bị gió dữ quật ngã. Huyền Minh bước thong thả đến trước mặt hắn, cúi đầu mỉm cười nói: “Giờ biết sai thì muộn rồi. Ta đã nói ta sẽ không để ngươi chết. May mắn được chết không tới lượt ngươi đâu.”
Phó Yên Văn ngẩng đầu, lúc này độc rắn đã lan rộng toàn thân hắn. Trên mặt hắn lấm tấm đốm đen, hơn nữa còn nước mắt tèm nhem, trông bộ dạng rất chật vật. Huyền Minh ghét bỏ nhíu mày, cười nhạt: “Ngươi mà cũng xứng làm thần? Loại người như ngươi ngay cả tư cách nhận cùng danh hiệu với Nhiếp Hành Phong cũng không có.”
Thấy chư thần phía trên đều gật đầu, Phó Yên Văn tự biết mình không thể may mắn thoát được, lại nghe lời đánh giá của Huyền Minh, trong lòng không khỏi phẫn nộ, hét lớn: “Nếu muốn trị tội ta, thì Nhiếp Hành Phong cũng phải chịu cùng. Hắn là thần Sát Phát lại không tận tụy chức vụ, sống ngây ngô ở nhân gian, căn bản không xứng ở lại thế gian nữa!”
“Đó là việc mà thượng thần phải suy tính, không nhọc ngươi phiền lòng.”
Huyền Minh vung tay áo, ném Phó Yên Văn vào trong biển. Áng mây ngũ sắc chiếu lên người hắn, sương mù chạy dài, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, như đang gọi tên Nhiếp Hành Phong, nhưng nhanh chóng biến mất.
Không ngờ đến cuối cùng vẫn còn không quên chuyện tính kế người khác. Huyền Minh cười nhạt, nhưng như vậy cũng không tệ. Hắn thích người có nghị lực, chờ xem sau này hắn còn cơ hội nữa không.
Huyền Minh bước ung dung về phía bên cạnh Nhiếp Hành Phong, ngoài pháp trận Tru Tà dưới chân núi Truy Vân, còn có khá nhiều cơ quan khác. Năm đó với công lực của Mã Linh Xu, muốn ra ngoài còn phải cần đến thoát thai hoán cốt, chứ nói gì đến tên phế thần tay dính đầy tội nghiệt như hắn. Y nghĩ nếu chư thần ném Phó Yên Văn đi đâu đó, trong thời gian ngắn… à không, trong quãng thời gian dài đằng đẵng sắp tới sẽ không nhớ ra còn có một kẻ như vậy. Muốn ra ngoài, thì dùng nỗi đau khổ mà hắn phải chịu để rửa sạch tất cả nhưng sai lầm hắn từng phạm phải đi.
“Tạ ơn các vị thượng thần.”
Đối phương đã nhường bước, Huyền Minh cũng không chèn ép thêm nữa, ngẩng đầu làm lễ, rồi nháy mắt với Nhiếp Hành Phong. Hai người đồng thời khom lưng vái về vị trí chính giữa, chỉ thấy áng mây vàng óng lấp lánh vạn trượng, sau đó trong mây vang lên tiếng thở dài già nua.
“Đứa trẻ này.”
Nhiếp Hành Phong rất rõ một vái này có ý nghĩa thế nào. Xem ra sau khi được Huyền Minh liên tục ám chỉ, cuối cùng Hoàng Đế đã phải lộ diện, nhưng sự xuất hiện của lão chỉ để làm màu chút thôi. Tiếng thở dài kia khiến Nhiếp Hành Phong nhớ đến ông nội mình. Lúc ông đối diện với con cháu ngang bướng, cứng đầu, cũng sẽ tỏ ra không biết làm sao, thậm chí còn có chút cưng chiều.
“Nếu chuyện đã giải quyết xong, vậy tại hạ cũng không quấy rầy chư thần nghỉ ngơi nữa. Từ biệt ở đây nhé.”
Huyền Minh kéo tay Nhiếp Hành Phong xoay người muốn đi, phía sau lại vang lên tiếng nói: “Huyền Minh, ngươi phải nhớ kỹ, Tru Tiên Hàng Ma trận đã bị ngươi phá hết. Nếu sau này thế gian xuất hiện yêu ma, thì chỉ hỏi đến ngươi thôi đấy.”
Đó là giọng nói của Thái Hào, hiển nhiên lão không hài lòng với kết quả này lắm. Huyền Minh cũng tỏ ra khó chịu khi thấy lão hăm dọa mình, quay người lại lạnh nhạt trả lời: “Ngài còn chưa hiểu lời ta nói à? Thiện và ác phải cùng tồn tại, thiếu một thứ, thứ khác không thể tạo thành, giống như ánh sáng và bóng râm vậy. Đây không phải là nguyên nhân mà từ thời viễn cổ, trời xanh đã an bài các chức thần khác nhau cho chúng ta sao? Nơi có thần thì chắc chắn phải có ma, thiện ác cùng tồn tại. Mỗi một bên đều có lý do tất yếu để tồn tại. Một bên cũng không thể thiếu, như vậy mới là nhân thế.”
“Nếu đã vậy, Phó Yên Văn cũng không nói sai. Bây giờ đang là thời đại thái bình, Hình không tận chức trách của Chiến Thần, cho nên không cần phải tồn tại nữa.”
Nghe Viêm Đế đáp lời, sắc mặt Huyền Minh trầm xuống. Cảm nhận được cơn giận của y, Nhiếp Hành Phong vội vàng nắm lấy tay y. Chợt một giọng nói ầm ầm truyền tới.
“Thần Sát Phạt vốn là thứ do ta sáng tạo ra, không thuộc về thế gian. Cho nên hắn không tồn tại trong lục giới, không vào luân hồi. Việc này trái với thiên mệnh, đã không còn chỗ dùng, đến lúc nên thu hồi rồi.”
Theo tiếng nói, chùm sáng từ trên trời rơi xuống, đầu chùm sáng tụ lại thành một mũi tên ngọn. Đúng như chư thần nói, hồn phách Nhiếp Hành Phong không thuộc về nhân gian, nếu như bị ánh hào quang này xuyên qua, thân hình anh sẽ tan thành mây khói.
Không ngờ đám thần này nói ra tay là ra tay ngay, Huyền Minh lập tức nổi giận, vung ống tay áo về phía trước. Nước biển bị lệ khí của hắn làm chao đảo, nổi lên những tiếng rít gào. Chỉ chớp mắt sóng gió đã ngập trời, vây kín lấy áng mây ngũ sắc kia.
“Dám đụng đến người của ta. Vậy thì quyết chiến một trận đi!”
Với y mà nói, người hay thần đều như nhau cả, ngay cả vùng lãnh thổ này cũng thế, có cũng được mà không có cũng không sao. Chỉ có Nhiếp Hành Phong là khác. Dám khiêu khích y ngay trước mặt, không bằng đánh một trận cho khoái chí. Nếu bàn về pháp lực, Huyền Minh đương nhiên không bằng những thượng thần này. Nhưng thượng thần còn có những điều kiêng kỵ của mình, mà y thì không e sợ gì cả!
Cảm nhận được nỗi giận dữ của Hải Thần, sóng biển chồm lên dữ dội hơn. Sóng thần vốn đã yên ả, lại một lần nữa dâng lên cuồn cuộn, lao về phía ranh giới phong ấn, ập vào bờ.
Không ngờ Huyền Minh lại giở mặt nhanh như vậy, chư thần không dám chọc giận y, cuối cùng Chuyên Húc vẫn phải làm người đứng giữa hòa giải, cản hai phe lại, nói: “Mọi người đừng nóng, có chuyện từ từ nói, mọi việc đều bàn bạc được mà.”
“Không cần bàn bạc, Hình vốn là do ta nghe lệnh trên sáng tạo ra!”
“Ngài mờ mắt rồi sao? Người này tên là Nhiếp. Hành. Phong!”
“Chỉ tên là khác thôi, còn không thể phủ nhận xuất thân của hắn!”
“Mặc kệ xuất thân của hắn là gì. Hiện giờ hắn ở bên cạnh ta, chính là thuộc về ta! Thứ đã đến Bắc Hải, còn muốn lấy lại được sao?”
“Huyền Minh, ngươi đúng là không coi ai ra gì!”
“Quá bình thường, trong mắt ta chỉ có tiền mà thôi!”
Một bên đứng trong biển, một bên giữa không trung, hai bên tranh luận kịch liệt. Nhiếp Hành Phong đứng phía sau không nhịn được ôm trán, nếu không phải sớm biết thân phận của mọi người, chắc chắn anh sẽ cho rằng đây là dân trong chung cư đang cãi vã vì chuyện cỏn con. Anh từng suy đoán lần này tới Bắc Hải sẽ gặp phải nguy cơ trùng trùng giống mấy lần trước, nào ngờ cục diện lại trở thành thế này. Những người này thực sự là thần sao? Anh vô cùng hoài nghi, nếu họ là thần thì giữa thần và người khác nhau ở đâu vậy?
Đọc đầy đủ truyện chữ Thiên Sư Chấp Vị, truyện full Thiên Sư Chấp Vị thuộc thể loại Huyền Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Thiên Sư Chấp Vị