Ba thiếu niên vừa tiến vào chính là ca ca của Giang Diệu: Giang Thừa Nhượng, Giang Thừa Hứa, Giang Thừa Ngạn.
Thiếu niên đi đầu tiên một thân cẩm bào hoa lục màu thạch anh tuốt đàng trước đầu, một thân nhi màu thạch anh chính là Tam ca Giang Thừa Ngạn, trong ba huynh đệ thì hắn là nhỏ tuổi nhất.
Nói là tuổi tác nhỏ nhất nhưng thực ra cũng không kém bao nhiêu. Ba ca ca của Giang Diệu là tam bào thai, lúc sinh ra ba huynh đệ chỉ cách biệt nhau nửa giờ, tướng mạo cũng giống nhau như đúc.
Khi còn nhỏ, cả ba huynh đệ đều trắng trẻo mũm mĩm giống hệt nhau. Vì phòng ngừa nhận sai, nên trang phục của cả ba đều khác nhau về màu sắc. Có điều khi lớn lên đôi chút thì khí chất trên khuôn mặt cũng tương đối khác nhau, chí ít những người thân cận bên cạnh tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.
Đại ca Giang Thừa Nhượng thành thục, thận trọng, rất có phong độ huynh trưởng. Nhị ca Giang Thừa Hứa ít nói, trầm tính, nghiêm túc, nhưng lại là người phúc hắc thông tuệ nhất. Cuối cùng là Tam ca Giang Thừa Ngạn, xưa nay hoạt bát nghịch ngợm không lúc nào khiến người khác thôi lo lắng.
Ba huynh đệ tuy khác biệt tính cánh, nhưng đều giống nhau ở chỗ bảo vệ cưng chiệu muội muội nhà mình. Nếu có ai dám bắt nạt bảo bối muội muội của bọn họ thì ba huynh đệ lập tức đem người vây nhốt lại, trước sau trái phati đều là khuôn mặt giống nhau như đúc, chỉ cần cái khí thế kia đã đủ đem ngươi doạ sợ tè ra quần. Cứ như vậy thì có ai dám bắt nạt Giang Diệu??!
Giang Diệu nhìn ba ca ca của mình chợt nhớ tới đời trước. Nếu các ca ca biết được nàng bị người ta hại chết thì không biết sẽ làm ra cái chuyện điên cuồng gì.
Thật tốt, có thể sống lại một đời.
Tam ca Giang Thưa Ngạn đi đến trước bàn muội muội, một tay chống bàn, tay kia xoa cái đầu nhỏ của muội muội, động tác thật là sủng nịnh. Nhìn muội muội ngọt ngào, đáng yêu nhà mình, Giang Thừa Ngạn tự nhiên sinh ra một loại cảm giác tự hào đây chính là tiểu bảo bối nhà bọn họ!
Giang Thừa Ngạn cúi đầu xuống nhìn, nhíu mày nói: “Diệu Diệu sao lại ở đây viết chữ? Muội tuổi còn nhỏ, hơn nữa lại thông minh, nếu lani chăm chỉ thì những tiểu cô nương khác làm sao sánh kịp bây giờ?! Chẳng lẽ khi lớn muội muốn thành nữ trạng nguyên? Muội nha, thế nào cũng phải lưu cho người khác con đường sống.”
Ở trong lòng Giang Thừa Ngạn, muội muội chính là thông minh xinh đẹp nhất.
Giang Diệu nghe Tam ca lần này mèo khen mèo dài đuôi, không nhịn được cười. Tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu, tuy rằng bờ môi hơi nhợt nhạt nhưng lại có đôi mắt trong trẻo, mười phần linh khí, thực sự rất đẹp đẽ.
Đại ca Giang Thừa Nhượng lại không đồng ý với Tam đệ.
Hắn tiến lên một bước nói: “Diệu Diệu nhà chúng ta còn nhỏ tuổi mà đã quyết tâm đến thế, sau này luyện được chữ đẹp thì đúng lag thêm hoa thêm gấm. Chính đệ không thích đọc sách thì thôi đi, đừng có mà dạy hư Diệu Diệu.”
Giang Thừa Ngạn cực kì không thích đọc sách. Tuy mới mười một tuổi nhưng khi Đại ca nói chuyện trên người giống như có bóng dáng của phụ thân Giang Chính Mậu.
Nghe xong lời đại ca, Giang Thừa Ngạn trong lòng bất mãn. Gương mặt trắng nõn tuấn tú đỏ ửng, nhất thời cảm thấy không thoải mái. Vị tiểu tổ tông này vốn có tính hẹp hòi thù dai, ngày thường ngoại trừ Giang Diệu thì không ai dám chọc đến hắn.
Giang Diệu đã quen Đại ca cùng Tam ca đấu võ mồm, mỗi lần như thê đều là Đại ca nhường nhịn, ai bảo hắn là huynh trưởng, bên trong tên hắn cũng có một chữ “Nhượng”. Hơn nữa tình cảm giữa huynh đệ càng ầm ĩ mới càng tốt đẹp.
Giang Diệu cười, lúc này mới nhìn về phía cách mình xa nhất Nhị ca Giang Thừa Hứa.
Ba vị ca ca này của nàng tuy rằng dung mạo cực giống nhau, nhưng Nhị ca là trông giống phụ thân nhất, hơn nữa cũng chỉ có Nhị ca là dám cùng phụ thân đối nghịch.
Ngày thường vẻ mặt của Nhị ca trầm mặc kst nói, trên thực tê lại thông tuệ hơn người, mọi chuyện hắn đều nắm trong lòng bàn tay, bất quá về mặt tình cảm lại gặp nhiều trắc trở.
Giang Diệu tỉ mỉ nhớ lại, nhân duyên của Nhị ca gặp nhiều sóng gió thì có chút đau lòng. Đời này, giúp Nhị ca cưới vợ là chuyện quan trọng hàng đầu, nàng phải tranh thủ giúp Nhị ca một chút. Kỳ thực, cũng không cần nàng giúp gì nhiều, Nhị ca thông minh, chỉ cần nàng thoáng nhắc nhở, lấy thông tuệ của huynh ấy thật sự sẽ không giống với đời trước là người kết hôn muộn nhất trong ba huynh đệ.
Giang Thừa Ngạn thấy bảo bối muội muội chỉ nhìn Giang Thừa Hứa, liền cảm thấy không thoải mái. Gương mặt trắng nõn tuấn tú của hắn liền hướng trực tiếp về phía Giang Diệu, bờ môi thiếu niên hồng nhuận như cánh hoa hơi cong lên, nhíu mày bất mãn nói: “Vẻ mặt Nhị ca như cọc gỗ thì có gì đáng để nhìn, Diệu Diệu muội nhìn ta, Tam ca của muội rất tuấn tú nha”
Giang Diệu “Hì hì” cười một tiếng, lại nhịn không được cười to lên.
Nhìn muội muội cười, gương mặt vốn không biểu cảm của Giang Thừa Hứa cũng trở nên nhu hoà, tràn đầy sủng nịnh.
•
Mà lúc này, Tạ Nhân từ Cẩm Tú viện của Giang Diệu đi ra, liền trở về viện của Tạ di nương.
Tạ di nương tuy là thiếp thất, nhưng trong viện được trang trí có thể nói là tinh tế hoàn mỹ. Trong phòng còn có hai cái giá gỗ lê dùng để bày sách, tất cả đều là Tạ di nương vơ vét từ chỗ Giang tam gia, có thể thấy được Giang tam gia đối với Tạ di nương là sủng ái.
Kỳ thực, dung mạo Tạ di nương cũng không tính là xuất chúng, chí ít so với vợ cả của Giang tam gia là Thích thị thì đúng là kém xa. Thích thị dung mạo xinh đẹp, lại xuất thân danh môn, nhưng Giang tam gia lại cứ yêu thích nữ tử liễu rủ trong gió như Tạ di nương.
Tạ di nương ngồi ở ghế xoa xoa thắt lưng. Nhớ lại chính là hôm qua cùng Giang tam gia ở trên giường nhỏ triền miên vừa cưỡi vừa làm mấy chuyện xấu bắt nàng đáp ứng. Tạ di nương da mặt mỏng, làm sao chịu đựng được Giang tam gia trêu đùa như vậy nên nàng ta chỉ có thể mau mau đáp ứng.
Hiện tại thấy muội muội đi vào, khuôn mặt thanh lệ mềm mại của Tạ di nương hiện lên nụ cười nhạt, liền sai nha hoàn thiếp thân đên nhà bếp làm chút điểm tâm.
Gương mặt nhỏ bé của Tạ Nhân thoáng nhíu mày tỏ vẻ có chút oan ức.
Tạ di nương vẫy nàng lại gần mình, nhìn lông mày nàng nhíu lại, đau lòng hỏi “Làm sao vậy?”
Tạ Nhân tuy rằng hiểu chuyện nhưng cuối cùng vẫn là đứa nhỏ bảy tuổi. Từ lúc phụ mẫu mất liền chỉ có thể dựa vào tỷ tỷ là nàng đây, ở trước mặt tỷ tỷ còn có thể giấu cái gì đây??
Nàng thoáng nâng mắt, mắt hạnh chớp chớp, trong con ngươi rưng rưng nước mắt, nhìn Tạ di nương nói “Tỷ tỷ, Giang tiểu thư không chịu để ý đến muội. Vừa mới vừa rồi muội đi tìm nàng chơi đùa mà nàng để muội đợi nửa canh giờ nhưng rồi không gặp muội.”
Tạ di nương bất đắc dĩ, lúc này mới bế Tạ Nhân ngồi lên đùi mình và nói “Giang tiểu thư thân thể yếu đuối, lần trước lại bị rơi xuống nước nên không thể cùng muội chơi đùa, chờ thêm khoảng thời gian nữa cho thân thể nàng khỏe mạnh rồi muội lại đi tìm nàng chơi đùa, có được hay không?”
Lúc trước quan hệ của muội và Giang tiểu thư rất tốt nên nàng cũng yên tâm, chí ít khi ở bên cạnh Giang Diệu thì muội muội sẽ không phải chịu oan ức. Nhưng đến cùng cũng chỉ là tiểu hài tử, nói không chơi liền không chơi, nàng cũng không thể bắt đại tiểu thư nhà người ta chơi cùng muội muội của nàng.
Lại nói, Giang Diệu là người nào? Phủ Trấn Quốc Công liên tục có mười đứa cháu trai, Trân Quốc Công cùng Lão thái thái thiết tha mong chờ hồi lâu mới có được một đứa cháu gái này. Coi như nàng có Tam gia che chở, thì cũng không dám đắc tội vị tiểu tổ tông này.
Tạ Nhân tuổi còn nhỏ nhưng cũng hiểu rõ ràng đạo lý này. Nàng mím mím môi, nước mắt dồn dập lăn xuống, hai tay nắm chặt, trông thật đáng thương, ủy khuất nói “Nhân nhi biết, chúng ta không đắc tội nổi Giang tiểu thư. Nhưng mà tỷ tỷ, muội thấy Giang tiểu thư không thể nào tốt lên được, muội nghe người ta nói nàng thường xuyên sinh bệnh, sợ không sống nổi qua mấy năm —— “
“Nhân nhi!” Tạ di nương lạnh lùng nói. Vẻ mặt nàng kinh hoảng, tay liền che miệng nhỏ của Tạ Nhân, nhìn mắt muội muội long lanh nước, giọng điệu của nàng mới mềm mại mấy phần “Lời này là ai dạy muội? sau này không được phép nói lung tung.”
Mọi người trong phủ Trân Quốc Công đều biết Giang Diệu ốm yếu, đoản mệnh cũng là bình thường, nhưng nếu người nào dám nói đến từ “Chết”, đừng nói là Giang Chính Mậu cùng Kiều Thị tức giận, mà người đầu tiên đau lòng cháu gái nhỏ tìm người tính chính là Quốc công gia.
Nghe xong Tạ di nương, tâm trạng Tạ Nhân oan ức nhưng cũng chỉ có thể im lặng không nói, nàng lau nước mắt dựa vào trong lồng ngực tỷ tỷ, nghĩ nghĩ trong ngày thường những thứ Giang Diệu mặc trên người, còn có những món đồ chơi vật dụng nho nhỏ, tất cả đều tinh xảo, có không ít thứ nàng chưa từng nhìn thấy.
Giang Diệu suốt ngày ốm yếu như vậy, không sống được bao lâu nữa, mặc xiêm y đẹp đẽ cùng với trang sức quý giá như vậy thì có ích lợi gì?!!
Đọc đầy đủ truyện chữ Thịnh Sủng Thê Bảo, truyện full Thịnh Sủng Thê Bảo thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Thịnh Sủng Thê Bảo