"Đây chính là Ân nhai hả?" Đứng ở chân núi, Ôn Liễu Niên ngẩng đầu nhìn lên trên.
"Ừm." Triệu Việt kéo áo choàng bọc kín hắn, "Năm đó sau khi sư phụ bệnh qua đời, các sư huynh đệ còn lại cũng lục tục rời khỏi nơi này, ốc trạch e là đã sớm thành một mảnh phế tích."
"Vậy cũng phải đến xem." Ôn Liễu Niên rất kiên trì, "Đó là nơi ngươi lớn lên."
Triệu Việt cười cười, nắm tay hắn, hai người chậm rãi bước lên trên núi.
"Còn nhớ lúc trước khi ở thành Thương Mang, ta từng đưa cho ngươi một cây sáo không?" Đang đi trên đường, Triệu Việt hỏi.
"Nhớ." Ôn Liễu Niên lấy từ trong ngực ra.
"Vẫn luôn mang ở trên người?" Triệu Việt ngoài ý muốn.
"Lúc sáng khi rời khách điếm, cố ý lấy ở trong bao phục ra." Ôn Liễu Niên nghiêm túc nói, "Ngươi đã nói qua, tương lai muốn mang ta đến Ân nhai xem chim tuyết."
"Trí nhớ thật tốt." Triệu Việt xoa bóp cằm hắn.
Tất nhiên phải tốt rồi. Ôn Liễu Niên nhu nhu mũi, mỗi một câu nói qua đều phải nhớ kĩ, sau đó lại chậm rãi thực hiện từng chuyện một.
Triệu Việt đem sáo ngọc để sát vào bên miệng thổi lên, thanh âm trong trẻo du dương. Một lát sau, vô số chim màu trắng từ dưới đáy vực bay lên, nhìn từ xa, giống như những đóa bông tuyết liên miên rơi xuống.
"Thật là đẹp." Ôn Liễu Niên cảm khái.
"Là Triệu sư huynh hả?" Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng dò hỏi.
Triệu Việt kinh ngạc quay đầu, thì thấy một nam tử trẻ tuổi, mặt tròn tròn, vì thế cười nói: "A Viên?"
"Quả nhiên là sư huynh a." A Viên cũng kinh hỉ.
"Sao ngươi lại ở đây?" Triệu Việt hỏi.
"Lúc trước sau khi sư phụ mất, ta theo Trương sư huynh cùng nhau xuống núi, bất quá ở bên ngoài cũng không có ý nghĩa, về sau thì trở lại đây." A Viên nói, "Sống ở trên núi cũng thanh tĩnh một chút, hơn nữa năm ngoái vừa mới cưới tức phụ."
"Vậy thật sự là đáng chúc mừng." Triệu Việt cười vỗ vỗ hắn.
"Vị này chính là Ôn đại nhân hả?" A Viên mi phi sắc vũ nói, "Mỗi lần xuống núi chọn mua hàng hóa, đều nghe dân chúng nói qua, còn nói đại nhân là sao Văn Khúc hạ phàm, sờ sờ tay thì có thể thi đậu Trạng Nguyên."
"Quá khen quá khen." Ôn Liễu Niên liên tục khiêm tốn.
"Đáng tiếc bây giờ ta vẫn chưa có nhi tử a." A Viên rất là tiếc nuối, không biết để nương tử sờ sờ có tác dụng không.
Bởi vì có A Viên chăm sóc, cho nên ốc trạch trên núi vẫn là bộ dáng lúc trước, cũng không có quá nhiều thay đổi. Không chịu nổi lời mời nhiệt tình, hai người liền đáp ứng ở vài ngày, thuận tiện đi dạo khắp các nơi xung quanh Ân nhai, từ sơn cốc luyện công, đến thác nước tắm rửa, còn có đường tắt quanh co lén chuồn xuống núi, xem từng chỗ từng chỗ, năm tháng lúc trước cũng dần dần nối thành một chuỗi, chậm rãi hiện lên rõ ràng. Ôn Liễu Niên cười nói: "Nhìn không ra, hồi nhỏ ngươi hư hỏng như vậy."Triệu Việt quát quát mũi hắn: "Ngươi không hư đâu ha."
Nhưng không giống như vậy. Ôn đại nhân gãi gãi mặt, ta là hư ngầm, người bình thường không nhìn ra.
Ở Ân nhai đến hết năm, lại quét mộ cho sư phụ, hai người cũng lên đường đến Truy Ảnh cung. Trước khi đi A Viên còn không cam lòng, đành phải nhờ Ôn Liễu Niên viết hai chữ 'Trạng Nguyên' dán ở trong phòng ngủ, cũng có thể để cho tức phụ nhìn mỗi ngày, mới lưu luyến không rời thả người đi.
Càng đến Thục Trung, thời tiết càng ấm áp, đợi đến khi tới cửa thành Vân Lam, đã là xuân về hoa nở, dương liễu nhẹ nhàng đung đưa.
"Ôn đại nhân trở lại a !" Thủ vệ cửa thành mắt sắc nhìn thấy trước, lập tức kinh hỉ hô lớn thành tiếng.
Dân chúng còn lại nghe vậy cũng vội vàng quay đầu, vừa nhìn thấy người đến là Ôn đại nhân, vẫn cười tủm tỉm giống như lúc trước, mặc y phục trắng đứng ở phía trước, trắng nõn nhã nhặn lại thanh tú.
Vì thế người còn chưa kịp vào thành, thì đã bị dân chúng đoàn đoàn vây quanh, nói Đông nói Tây hỏi đủ thứ chuyện, tranh nhau chen về phía trước, có người còn nhanh chóng chạy về lấy điểm tâm đưa lại đây, ai cũng biết Ôn đại nhân thích ăn, này lại lặn lội đường xa, nghĩ đến hẳn là cũng đã đói bụng hồi lâu, vẫn là phải lót bụng trước.
"Vị này chính là Triệu đại đương gia?" Bà bà thẩm thẩm nóng bỏng giữ chặt tay Triệu Việt.
"Đúng vậy đúng vậy." Ôn Liễu Niên gật đầu, vẻ mặt rất là tự hào.
"Quả thật là anh tuấn phi phàm a." Bà bà thẩm thẩm liên tục khen, "Không hổ là người nghênh chiến qua Thiên Lôi Điện Mẫu."
Ôn Liễu Niên: "..."
Hả?
Hiệu sách trong thành Vân Lam sinh ý vẫn tốt như lúc trước, thậm chí so với lúc trước càng tốt hơn, ngoại trừ Thẩm công tử và Tần cung chủ, còn gia tăng không ít thoại bản mới về Ôn đại nhân và Triệu đại đương gia, tình tiết một quyển so một quyển như mực như huyễn - Chung quy cũng từng là quan phụ mẫu thành Vân Lam, sao có thể để địa phương khác chiếm tiện nghi, vẫn là phải vội vàng viết ra mới đúng.
Lão bản hiệu sách mi phi sắc vũ: "Sau cuộc chiến ở Đông Hải, sản lượng tiêu thụ cũng tăng vọt." Thường xuyên phải có ba năm thư sinh cùng nhau viết, mới có thể miễn cưỡng đủ cho dân chúng mua.
Ôn Liễu Niên tâm tình rất tốt, phân phó Triệu Việt mua một đống lớn, toàn bộ chuyển lên xe ngựa, tính toán ở trên đường chậm rãi xem.
Triệu Việt: "..."
Bên trong Truy Ảnh cung đã sớm chuẩn bị yến hội, hai con Hồng giáp lang ghé vào trong viện, cùng Thanh đầu Cổ Vương ăn sâu lắc xúc tu. Bên cạnh là hai tiểu bảo bảo y nha y nha, ở trong lòng Tiểu Ngũ thò tay, muốn ôm Ôn Liễu Niên một cái.
Một nam một nữ, long phượng thai.
Tiểu phượng hoàng vặn vẹo vặn vẹo phóng móng vuốt, hoan hoan hỉ hỉ chạy ra bên ngoài, Thẩm Thiên Lăng đuổi theo ở phía sau: "Mau trở về ăn hết rau xanh !"Cục bông dùng sức nhảy lên, ở trên không trung lảo đảo bay về phía trước, thập phần phản nghịch !
Sau đó liền bị cha nó chặn lại, từ giữa không trung ném cho ám vệ.
"Chíp !" Cục bông thẳng tắp vươn ra cánh nhỏ, giống như Côn Bằng giương cánh, đôi mắt tiểu hắc đậu tràn ngập kháng nghị.
Ám vệ lệ nóng doanh tròng đỡ cây, Thiếu cung chủ thật là càng ngày càng khí phách, tương lai lúc phi thăng, nhất định phải tìm thời điểm cung chủ không có ở đây !
Ôn Liễu Niên cười, hết thảy đều không thay đổi a... Thật tốt.
Thời tiết tháng năm, trong thành Thương Mang khắp nơi đều là hương mật ong. Nồi cơm bát bảo vừa chín tới, múc ra rưới đường mật ong lên, ăn một ngụm trong lòng cũng ngọt. Mộc Thanh Sơn vội vàng ăn hai miếng liền thúc giục: "Mau lên mau lên !"
"Đại đương gia và đại nhân còn chưa đến, gấp cái gì." Thượng Vân Trạch đè hắn lại, "Ăn hết cơm trong chén đã."
"Quá ngọt." Mộc Thanh Sơn cự tuyệt.
"Nghe lời, ăn xong có thưởng." Thượng Vân Trạch xoa đầu hắn.
"... Là cái gì?" Mộc Thanh Sơn hỏi.
"Ăn xong liền nói cho ngươi." Thượng Vân Trạch ngồi bên cạnh hắn.
Cân nhắc một chút, Mộc Thanh Sơn tiếp tục ăn hết cơm gạo nếp, sau đó lại súc miệng, cuối cùng mới giảm vị ngọt lừ trong miệng.
"Là phần thưởng gì?"
Thượng Vân Trạch nâng cằm hắn lên, cúi đầu hôn xuống.
Đọc đầy đủ truyện chữ Thổ Phỉ Công Lược, truyện full Thổ Phỉ Công Lược thuộc thể loại Huyền Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Thổ Phỉ Công Lược