Vượt xa Dạ Lôi Nguyệt Lang?

Không hiểu điều Phù Thủy Đại Ngàn vừa nói, mặt tôi nghênh ra.

“Đòn hống của nó không còn tác dụng nữa. Đó là bằng chứng cả hai đã mạnh hơn nó rồi.”

“Ah!”

Ra là vậy!

Chỉ tới khi tên biến thái chỉ ra tôi mới để ý, ban nãy Dạ Lôi Nguyệt Lang vừa tru lên nhưng cơ thể tôi lại không cảm nhận được sức nặng như hồi đầu.

Tôi nhìn sang Anna và thấy em ấy vẫn ổn.

Được! Làm thôi nào!

“Anna!”

“Vâng!”

Anna bắt đầu niệm chú. Dạ Lôi Nguyệt Lang toan lao vào cản thì bị tôi bắn Saiga chặn đường. Trong chớp mắt, kẻ địch phóng ra những luồng sét màu đen. Đạn bị chặn lại, nhưng không như hồi đầu, lớp sét ấy đã bị ảnh hưởng và phân tán.

Phải chăng là do ma lực của tôi tăng lên kéo theo sức công phá của những viên đạn cũng tăng?

“[Thần Hàn Ngục Giới]!”

Nắm bắt khoảnh khắc đối phương thoáng dao động, Anna hoàn thiện phép của mình, đóng băng Dạ Lôi Nguyệt Lang từ đầu đến chân. Nó cố vùng vẫy bằng cách giải phóng sét nhưng những lớp băng tiếp tục nuốt chửng nó. Cuối cùng, một bức tượng sói tuyệt đẹp đã hoàn thành.

“Hạ được nó chưa?”

“Chưa ạ. Em chỉ khóa chuyển động của nó thôi.”

“Phép này là…”

“Là bản cải tiến phép em dùng để khống chế Thái…à không, cựu Thái Tử Karlheinz đấy ạ. Có lẽ nó sẽ không thể cử động trong khoảng thời gian dài sắp tới được đâu.”

“Hình như Dạ Lôi Nguyệt Lang là cựu Thánh thú đúng không? Vậy biết đâu chừng ta có thể hoàn trả lí trí lại cho nó thì sao?”

“...Để em thử.”

Anna nhìn vào Dạ Lôi Nguyệt Lang một lúc lâu, song sắc mặt ngày càng phức tạp. Rồi tên biến thái bước tới.

“Đáng tiếc, một kẻ đã bước chân vào con đường sa đọa dù có quay đầu thì vẫn ở trên con đường sa đọa thôi. Điều duy nhất chúng ta có thể làm cho nó là đưa nó vào giấc ngủ vĩnh hằng.”

“...”

Anna buồn bã gật đầu.

“Được rồi, anh đoán là không còn cách nào khác nhỉ.”

Tôi thay băng đạn và nhắm thẳng vào đầu nó. Một viên đạn bình thường khi nãy đã đủ giải trừ lớp phòng ngự, vậy nếu một viên toàn lực, chắc chắn tôi có thể bắn hạ nó.

“Anh ra hiệu thì em cho tan băng nhé Anna? Anh sẽ dùng toàn lực.”

“Vâng.”

“Ba! Hai! Một! Anna!”

“Rõ!”

Khoảnh khắc Anna giải trừ phép, tôi dồn toàn bộ ma lực và khai hỏa. Tiếng gầm vang trời không thể nào xuất phát từ một khẩu sung làm rung động cả khu rừng. Khi mọi thứ dần bình thường trở lại, Dạ Lôi Nguyệt Lang đã gục xuống, trên trán có một lỗ thủng. Đồng thời, Saiga cũng hóa cát bụi, có vẻ không chịu được một đòn toàn lực của tôi.

“Được chưa anh?”

“Có vẻ là rồi.”

“Đòn vừa nãy tuyệt lắm đó, Allen.”

“...”

Anna nhìn tôi đầy lo lắng, tên biến thái đáp lại với vẻ mặt thản nhiên, còn Phù Thủy Đại Ngàn nhìn xác Dạ Lôi Nguyệt Lang với biểu cảm phức tạp.

“Này?”

“...Hả? À, không. Không có gì. Đi cứu Mary thôi.”

_______________________________

“Mặt băng vỡ tan. Bão tuyết cuồn cuộn. Những kí ức của quá khứ đã xa. Hỡi Thánh Băng! Dưới cái tên của ta, Anastasia Clynel von Ramslett, ta ra lệnh cho ngươi! Giải phóng linh hồn của Mary bị mắc kẹt trong khu rừng này, và dẫn lối cô ấy về với vòng tay của Nữ Thần. [Khúc bi ca của băng tuyết]!”

Theo lời niệm của Anna, vô số những bông tuyết lấp lánh xuất hiện rồi bay về phía ngôi mộ. Tấm bia liền bị đóng băng, tuy nhiên, khác với khi trước, hiệu ứng của phép vẫn tiếp tục. Những mảnh băng lan xuống mặt đất, chẳng mấy chốc đã biến khu vực xung quanh thành khu rừng băng hùng vĩ. Những tinh thể sắc xanh hiện ra, nhảy múa một điệu diễm lệ giữa ánh năng đầu ngày.

Quả là một cảnh tượng kiêu sa và hút hồn.

Cuối cùng, ánh sáng phát ra trở nên chói lóa tới mức phải nhắm mắt lại ngập tràn cả khu vực.

Rắc!

Một thứ gì đó vừa nứt vỡ, khu rừng trở lại dáng vẻ tự nhiên và hoang sơ vốn có hệt như chưa có gì từng xảy ra.

Tôi sực nhớ tới hồi trước, đưa tay ra định đỡ. Nhưng Anna lại không ngã khuỵu nữa, em chỉ đứng đó, lẳng lặng nhìn tấm bia khắc tên “Mary”.

Một nhân ảnh mờ nhạt hiện hình trước ngôi mộ.

“Ôi Mary!”

Nữ phù thủy kêu lên tha thiết. Dường như đây chính là cô bé bị giam giữ trong khu rừng này.

“A! Là mẹ! Cả chú Loringus nữa!”

“...Ra là vậy ư?”-Anna thì thào, khuôn mặt thoáng lên đôi chút hồ nghi.

“A, mày nữa Shiro! Lại đây nào!”

Nghe thế, chúng tôi bất giác quay ra sau và phát hiện con Dạ Lôi Nguyệt Lang đang từ từ tiến tới.

“Ể?”

“Không sao đâu anh.”

Tôi toan rút súng thì Anna cản lại. Bỗng, tôi để ý cơ thể nó đang trở nên trong suốt.

“Kuuuu….Krrrrrrrr…”

Đứng trước mặt cô bé, nó kêu lên một tiếng xen lẫn niềm hạnh phúc tột cùng và nỗi buồn vô tận. Nó vẫy đuôi quấn quýt, liếm mặt cô bé không thôi. Còn Mary thì khẽ cười vì nhột và chạm vào nó. Rồi, Dạ Lôi Nguyệt Lang tan biến thành một quả cầu ánh sáng, cô ôm nó vào lòng, vuốt ve âu yếm và nhìn nó bằng ánh mắt trìu mến.

“Cảm ơn mẹ với chú Loringus. Con biết ơn hai người nhiều lắm!”

““Mary!””

Cô gái bày tỏ lòng cảm ơn của mình rồi cũng hóa thành ánh sáng chói lóa bay lên trời cao.

Phù Thủy Đại Ngàn bật khóc, tên biến thái cũng rơm rớm nước mắt.

Bây giờ, trước mặt chúng tôi chỉ còn lại tấm mộ có khắc tên Mary, minh chứng cho thấy có một cô gái đã an nghỉ tại nơi này.

“Ta đã hoàn thành lời hứa của mình rồi.”

Lời lẩm bẩm của tên biến thái nhỏ tới mức tưởng như một cơn gió thổi qua cũng đủ để cuốn đi.