Lục Du Thanh ôm cánh tay ngăn ở trước mặt Hứa Trình, cậu ta im lặng không lên tiếng, Lục Du Thanh như vậy càng làm Hứa Trình hít thở không thông, sự im lặng bao phủ chung quanh hai người, ngăn cách mọi âm thanh bên ngoài.
Hứa Trình đột nhiên cảm giác cổ họng của mình khô như cậu đang ở trên sa mạc, cuốn họng bị thêu đốt đến phát đau. Nhưng cho dù là đau cậu cũng phải mở miệng: “Cậu đến… Đến từ lúc nào…”
“Cùng lúc với hai người thôi.” Lục Du Thanh dừng dừng, từ mũi hừ ra một tiếng cười lạnh, cậu ta nói: “Tôi thật là có phúc được chiêm ngưỡng, có thể thưởng thức được bạn trai và bạn của mình làm tình trên xe.”
Hứa Trình mạnh mẻ ngẩng đầu, cậu tuyệt vọng nhìn đối phương: “Du Thanh…”
“Hai người rất kịch liệt nha, tôi còn cho rằng như động đất đấy.”
“…”
“Tôi xem cậu vừa mới làm tình xong cũng không có bộ dáng mệt mỏi gì, cậu khẳng định là thân kinh bách chiến rồi đúng không? Làm sao? Cậu đều là cùng ta bạn trai của tôi luyện ra đúng không?”
Hứa Trình xấu hổ lắc đầu: “Xin lỗi…”
“Xem ra cậu căn bản không đem lời nói lần trước của tôi để trong lòng rồi. Là vì tôi nói không hàm súc, cho nên cậu nghe không hiểu đúng không? Tôi nhớ rõ cậu trước kia cũng có chút đầu óc a.”
“Tôi không phải…” Hứa Trình chưa từng gặp qua Lục Du Thanh như vậy, khí thế bức người, trong đáy mắt của cậu ta không chút che giấu sự chán ghét khinh bỉ, cậu biết chính mình đã mất đi tình bạn với cậu ta, trái tim lập tức như bị kim đâm đau nhói, thanh âm cũng nghẹn ngào, cậu nói: “Tôi có rời bỏ qua… Chỉ là… Tôi chỉ là…”
“Chỉ là anh ta không bỏ được cậu đúng không? Chỉ là cậu không thể mất đi anh ta đúng không?” Lục Du Thanh xuy cười một tiếng, cậu ta nhướng mắt nói: “Các cậu còn chơi đến màng yêu thương thắm thiết sao? Thật là khôi hài. Cậu muốn khóc thì đi đến trước mặt người yêu của cậu mà khóc nhé, cậu đừng làm bộ dáng này trước mặt tôi, cậu tưởng làm như vậy để nói hết với tôi hai người yêu nhau rất sâu đậm à, rồi hy vọng giành được sự đồng tình thông cảm của tôi sao?”
Lục Du Thanh vừa dứt lời, Hứa Trình thật sự khóc lên, từng giọt từng giọt nước mắt từ hốc mắt lăn ra, cậu cố không lau đi, vội vàng giải thích: “Tôi không phải ý tứ này… Tôi khóc là vì cậu mà ──”
“Ah, cậu đương nhiên là khóc vì tôi.” Lục Du Thanh không khách khí ngăn lại lời của Hứa Trình, cậu ta còn nói: “Bởi vì tôi là người ngăn chặn tình yêu của hai người.”
“…”
“Được rồi, cậu yên tâm, tôi sau này sẽ không gây trở ngại hai người.”
“Tôi… Tôi chưa từng nghĩ muốn hai ngươi chia tay… Thật sự…”
“…” Lục Du Thanh im lặng nhìn cậu một lúc, cậu ta cười lạnh mở miệng nói: “Tôi biết cậu tiện, không nghĩ tới cậu cư nhiên tiện đến nổi như thế… Hai người thật đúng là trời sinh một đôi.”
“…”
Trong tiếng khóc đứt quãng nức nở của Hứa Trình, Lục Du Thanh bước qua đối phương đi ra ngoài: “Tôi phải về thôi.”
“Du Thanh…” Hứa Trình vội vàng xoay người bắt lấy cánh tay của Lục Du Thanh, trong đôi mắt mang đầy sự cầu xin nhìn cậu ta: “Cậu đừng như vậy…”
“Cậu buông ra.”
Lục Du Thanh trả lời vỏn vẹn ba chữ, nhưng ngữ khí cực kỳ bình thản, Hứa Trình lại cảm giác so với những lời nói nãy giờ của cậu ta còn nặng nề hơn.
Cậu yên lặng buông lỏng tay, nhìn người từng là bạn của mình đi càng ngày càng xa cũng không một lần quay đầu lại. Trong nháy mắt, sâu trong lòng cậu hi vọng mọi việc hết thảy đều chưa từng xảy ra, nhưng mà mọi việc hết thảy đều đã trở về không được.
—-
Hàn Diễn Phong từ phòng tắm đi ra, anh vừa nâng mắt liền phát hiện trên giường có một người. Anh đi qua, theo thói quen hỏi câu: “Em đã về?” Anh nói xong lại theo thói quen tính xoay người lại hôn đối phương, mắt thấy môi sắp chạm vào môi đối phương, anh bỗng dưng phản ứng lại, dừng lại kịp lúc.
Hàn Diễn Phong đứng thẳng dậy, anh cũng không có chú ý tới ánh mắt lạnh lùng của đối phương, anh xin lỗi cười cười, anh nói: “Em chờ anh một chút.”
Lục Du Thanh khép lại sách, cậu ta lạnh lùng nhìn anh, cậu ta nói: “Xảy ra chuyện gì? Anh mà cũng học được vì tình nhân thủ thân sao?”
Đọc đầy đủ truyện chữ Thượng Vị - Luyện Nhục Tiểu Miên Áo, truyện full Thượng Vị - Luyện Nhục Tiểu Miên Áo thuộc thể loại Sắc cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Thượng Vị - Luyện Nhục Tiểu Miên Áo