Lisa lần thứ ba rót nước cho y.
Thông thường mà nói, quán cà phê và nhà hàng không mấy hoan nghênh loại khách chỉ đến uống nước, nhưng người khách này là ngoại lệ. Lisa ba lần châm nước cho y, chỉ hỏi y muốn dùng gì vào lần đầu tiên.
Y dường như đang đợi người, tĩnh lặng ngồi ở vị trí gần cửa sổ nhìn ra đường phố, ánh mắt chăm chú nhìn cảnh vật bên ngoài. Y là một người đàn ông trẻ tuổi, con ngươi xanh lục khiến người yêu thích.
Ở sau quầy quan sát một vị khách sẽ không mang đến rắc rối lại cảnh đẹp ý vui thế kia, là một trong không nhiều niềm vui thích của Lisa.
Ba giờ chiều thứ năm, nhà hàng rất nhàn nhã.
Mike ngồi trên ghế kiên nhẫn chờ đợi, cốc thủy tinh đặt trước mặt đè lên mảnh giấy được gấp lại. Tờ giấy thô sơ ngả vàng, đại khái được xé xuống từ trên trang bìa sổ điện thoại công cộng nào đó, còn lưu lại dãy số điện thoại công ty không hoàn chỉnh. Mặt sau viết tên nhà hàng và thời gian, ký tên là A-S.
Lai lịch tờ giấy này cũng không kỳ lạ, không thông qua con đường bí mật nào, do nhân viên bưu điện bỏ vào hòm thư của cửa hàng mô hình Constance. Tuy rằng tất cả thư từ quan trọng của Luppy đều có nguồn gốc đặc biệt, nhưng một bức thư bình thường thì cũng không thiếu.
Thư gửi lại giống mẩu giấy ghi chú nhét vào trong bì thư cũ, dán tem, vận chuyển qua tay nhiều người đặt trên bàn người trung gian.
“Anh cho là có gì đáng nghi?”
Luppy nhìn y: “Tôi cho rằng mọi thứ đều đáng ngờ.”
“Đây là nét bút của anh ta sao?”
“Rất giống, nhưng nét bút có thể bắt chước.”
“Anh đã nói anh ta còn sống.”
“Đó không phải lời tôi nói, câu nói của tôi là, hắn ta đã sửa xong thiết bị theo dõi rồi.”
“Có gì khác nhau?”
“Có thể hắn dùng chút hơi tàn cuối cùng sửa xong thiết bị, sau đó toi mạng.”
“Luppy.”
“Không đùa. Anh có thể đến chỗ hẹn, nhưng phải cẩn thận. Bởi vì tôi nghĩ không ra nếu hắn ta còn sống, có lý gì lại giả thần giả quỷ như vậy.”
Luppy lại đưa mắt nhìn y: “Giữa các người có bí mật nào mà tôi không biết không:
Mike thoáng khựng lại rồi đáp: “Không có.”
“Tốt nhất không có, đừng để tôi cảm thấy anh cũng khả nghi. Tôi đồng ý hợp tác với anh chỉ mới chưa tới một tháng, còn Allen tôi đã tốn rất nhiều thời gian với hắn ta.”
“Tôi không có bí mật gạt anh, cho dù có, thì cũng chỉ là về mặt tình cảm, cá nhân, anh sẽ không muốn biết.”
“Tôi sợ nhất là cái này. Mang súng đến chỗ hẹn, tuy là tôi không biết nói sao với anh, nhưng anh cần phải biết, kẻ địch và đối thủ cạnh tranh trong nghề chúng ta vĩnh viễn không ít đâu.”
Có thể là một cái bẫy, một âm mưu được sắp đặt tranh thủ lúc Bạch Liệp Ưng xảy ra chuyện.
Xuyên qua cốc thủy tinh nhìn tờ giấy dưới đáy cốc, y và Luppy cộng tác không lâu, rất khó phán đoán suy nghĩ thực sự trong lòng hắn. Trước mắt cho thấy, hắn ta xem trọng tiền hơn mọi thứ.
Nhưng cho dù thế nào, Mike vẫn nghe theo nhắc nhở của hắn, bên dưới áo khoác giấu một khẩu súng ngắn.
Ngồi trong nhà hàng, y cảm nhận xúc cảm cứng ngắc lạnh lẽo tỏa ra từ khẩu súng. Hi vọng sẽ không dùng đến nó, bằng không cũng sẽ không chỉ là nguy hiểm.
Lá thư viết là ba giờ rưỡi, trong căn nhà hàng nhỏ có chút vắng người này, đã sớm qua giờ cơm trưa, lại chưa tới giờ ăn tối, cửa hàng gần đó khách khứa thưa thớt, trường học vẫn đang học, đường phố thoáng đãng.
Nếu hắn đến sẽ đi từ góc nào?
Không ai biết.
Cũng không ai biết hắn có thật sự đến không. Mike cảm thấy cách nhìn của Luppy đối với chuyện này vừa khách quan lại vừa cẩn thận, không để lộ quá nhiều cảm xúc đối với sự sống chết của cộng sự tiền nhiệm. Còn Mike thì lại quá kích động, có khi y thậm chí cảm giác bản thân quá mức mong chờ mà run rẩy. Thời gian chậm rãi nhích gần, cảm giác này lại càng thêm rõ ràng. Kể ra người trung gian thờ ơ chuyện này cũng đúng, bất kỳ cảm xúc nào vật lộn giữa hi vọng và thất vọng cũng đều không cần đánh đổi quá nhiều.
Mike nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, thầm nghĩ có lẽ hắn sẽ đến muộn hơn chút. Phục vụ lần thứ tư rót nước cho y, nhưng cốc của y vẫn còn đầy.
Lisa cố lấy dũng khí đưa một tờ giấy ăn ghi lại số điện thoại của mình: “Tôi là Lisa Percy, nghỉ thứ ba, có thể gọi cho tôi không?”
Mike hơi bất ngờ nhìn cô, lúc này chợt có người đẩy cửa vào.
Lisa giật mình, theo bản năng nói: “Hoan nghênh quý khách.”
Tảng đá trong lòng Mike rơi xuống, ban đầu cũng giống như Lisa, đều giật mình ngạc nhiên. Sau lại giống như ngày đó bên ngoài sơn động ở vùng núi lạnh lẽo không người ngửa mặt nhìn trời, không phát hiện bản thân đã rơi lệ, lúc này y cũng không phát hiện bản thân đã mỉm cười.
Allen bước tới, mắt nhìn đồng hồ, dường như xác định mình không đến trễ, tiếp theo nhìn thẳng hướng Mike.
“Chào!”
Hắn kéo cái ghế, mỉm cười bảo Lisa: “Cà phê, thịt muối và bánh rán.”
Lisa rút lại khăn giấy, đáp: “Được.”
“Tôi cũng dùng cà phê.”
Mike nói: “Cám ơn cô, Lisa.”
Giọng nói dịu dàng xoa đi cảm giác xấu hổ, Lisa thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Không cần khách sáo, sẽ có ngay.”
Khi trên bàn chỉ còn lại hai người, bỗng nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.
Allen nhìn y, y cũng nhìn lại Allen.
Nên nói gì mới được đây. Mike thầm nghĩ, bàn thời tiết có phải quá ngốc nghếch không, đã liên tiếp một tuần không có ngày nắng rực rỡ rồi.
Hắn xem ra cũng không tệ lắm, không có di chứng sau trọng thương. Nhưng làm sao hắn thoát được kiếp nạn, có nên hỏi thăm tình hình thương thế trước không?
Rất nhiều câu hỏi quẩn quanh trong đầu bên bờ môi y, nhưng cuối cùng nói ra khỏi miệng lại là một câu:
“Allen?”
“Là tôi.”
“Anh còn sống.”
“Sống rất tốt.”
Allen nói: “Nhưng tôi chết đói rồi.”
Mike cười rộ lên.
Thật giống như cùng người bạn mới gặp hôm qua hẹn nhau ăn một bữa tối thoải mái tự nhiên. Quả là khó tin, nhưng hắn từ trước nay vẫn luôn khiến người khác bất ngờ.
“Tôi lo lắng anh sẽ không đến.”
“Vì sao?”
“Bởi vì quá kỳ lạ, anh gửi một bức thư, không đề người nhận.”
Mike nói:
“Gửi đến cửa hàng mô hình, tôi nghĩ là gửi cho Luppy.”
“Nhưng hắn ta tuyệt đối không đến.”
“Anh cho rằng ai sẽ đến?”
Đọc đầy đủ truyện chữ Tiêm Bạch Thâm Uyên, truyện full Tiêm Bạch Thâm Uyên thuộc thể loại Sắc cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tiêm Bạch Thâm Uyên