Edit & beta: Thiên Mạn
“Như Ý……” Vân Hi nhẹ nhàng kêu, nhưng yêu nghiệt không có một chút động tĩnh, tựa hồ là đang ngủ, Vân Hi cũng lẳng lặng nằm ở bên cạnh hắn, khép lại hai mắt, giờ phút này ấm áp và yên tĩnh, không ai đến quấy rầy.
Vừa tỉnh lại, đã là trăng treo ngọn liễu, Vân Hi nhìn bên cạnh, không có một bóng người, yêu nghiệt đại khái đã tiến vào trong ngọc trâm.
Vân Hi nhổ xuống ngọc trâm trên đầu, nương ánh trăng, tinh tế đánh giá cây ngọc trâm, hoa sen theo phong cách cổ xưa được điêu khắc trông rất sống động, bản mạng Thanh Liên của yêu nghiệt có phải là bộ dáng này hay không?
Thế nhân đều nói “Hoa sen trong bùn mà không nhiễm bùn, trạc Thanh Liên mà không yêu; Cao vút thánh khiết, chỉ nhìn từ xa mà không thể tiết ngoạn……”
Ngẫm lại yêu nghiệt nhược liễu chi tư, tư thái xinh đẹp, ha ha, thật đúng là không giống hoa sen. Bất quá ngẫu nhiên cũng là có thể nhìn thấy trên người hắn ẩn ẩn phát ra cao thượng.
Ngọc trâm phản xạ ra ánh trăng ôn nhuận, rất là oánh nhuận. Như thế nào hiện tại mới phát hiện nó thật dễ nhìn? Vân Hi yêu quý vuốt ve một chút, lại nhẹ nhàng cắm ngọc trâm lên tóc mây, đứng dậy nhìn giai nhân trong gương đồng, tóc đen quay quanh, một thanh ngọc trâm phụ trợ mỹ nhân như ngọc.
Vân Hi hơi hơi nâng lên khóe miệng, thực tự kỷ thưởng thức giai nhân trong kính, trong lòng không khỏi hiện lên một tia ý niệm trong đầu, lúc trước Tử Hà tiên tử, có thể có dung mạo như vậy?
“Ta không phải Tử Hà tiên tử!” Vân Hi ở trong lòng đối chính mình giảng,“Nhưng ta cũng như nàng, muốn cùng người yêu cùng một chỗ, chẳng sợ cùng thiên hạ là địch, chẳng sợ tan xương nát thịt, chẳng sợ vì hắn tự tuyệt tự tử!”
Nhẹ nhàng đi vào đình viện, ánh trăng như nước phủ kín toàn bộ sân, Vân Hi vươn tay, thanh huy giống như bị nàng nắm trong tay. Bốn phía một mảnh yên tĩnh, ngẫu nhiên có thể nghe được sâu vi minh.
Hoàng hôn tứ hợp, trong thiên địa chỉ còn lại một vòng minh nguyệt trên không trung. Vân Hi nhắm mắt lại, tinh tế cảm thụ ánh trăng phủ lên người. Giờ phút này, Vân Hi lâm vào vô hạn thông linh, cả người phiêu phiêu dục tiên, nếu là có người ở nơi này, sẽ kinh ngạc phát hiện, Vân Hi nhắm hai mắt, như bị dắt, chậm rãi bay lên trời, song chưởng triển khai, cả người chậm rãi xoay tròn……
Vân Hi cũng không thể nhìn đến, trong ánh trăng mông lung, cư nhiên xuất hiện nhiều điểm tiểu ánh sáng, này đó tiểu quang điểm tựa hồ có thể hấp dẫn lẫn nhau, chậm rãi tụ tập thành điểm ánh sáng lớn, tựa như huỳnh hỏa, ở trong ánh trăng phi vũ.
Nếu có yêu thú tu hành ở chỗ này, nhất định có thể nhận ra được, các quang điểm như huỳnh hỏa phi vũ, rõ ràng chính là — Nguyệt Hoa Chi Tinh!
Trong thiên địa vạn vật nơi phát ra linh khí, đó là tinh hoa Nhật Nguyệt cùng tinh thần lực, Nguyệt Hoa Chi Tinh đó là tinh hoa đến từ chính ánh trăng!
Phàm là tu hành không thuộc nhân loại, thường là dựa vào phun ra nuốt vào Nhật Nguyệt tinh hoa, tụ tập tự thân linh khí, tài năng có thực lực cường hãn, nhưng là tu sĩ nhân loại không thể lợi dụng Nhật Hoa Chi Tinh cùng Nguyệt Hoa Chi Tinh! Bởi vì tu sĩ nhân loại, không thể giống các sinh linh khác, cảm nhận được Nhật Hoa Chi Tinh cùng Nguyệt Hoa Chi Tinh tồn tại!
Giờ phút này, Nguyệt Hoa Chi Tinh bị hấp dẫn đến, trở thành năng lượng tối tinh thuần, bao vây lấy thân thể Vân Hi. Theo tinh khí nồng đậm, Vân Hi tựa như một cái kén tằm, bị bao vây trong đó, nhè nhẹ từng đợt từng đợt tinh khí dần dần rót vào trong cơ thể Vân Hi, trải qua kinh mạch toàn thân, cuối cùng hội tụ đến Luân Hải, linh khí trong Luân Hải như giọt nước mưa, hãy còn xoay tròn, cư nhiên có dấu hiệu biến lớn.
Trong phòng Vân Tương, Tụ Linh Châu vốn ở trong cơ thể hắn, nhẹ nhàng run run lên, không đợi Vân Tương triệu hồi, liền bay ra khỏi Luân Hải của Vân Tương, lưu động theo Nguyệt Hoa Chi Tinh, đi tới đỉnh đầu Vân Hi, bắt đầu điên cuồng tụ tập thiên địa linh khí cùng Nguyệt Hoa Chi Tinh, trực tiếp quán trong cái trán Vân Hi.
Màu hồng nhạt bên trong Tụ Linh Châu, càng thêm nồng đậm thâm trầm.
“Ân? Có người đang dẫn động Nguyệt Hoa Chi Tinh!” Ở ngoài trăm dậm Vân gia trong một cái sơn động, một bóng người khoanh chân mà ngồi, nháy mắt mở mắt, ánh mắt như một lợi nhận, tua nhỏ kia phương hắc ám,“Cư nhiên còn có hơi thở Tụ Linh Châu! Ha ha! Không uổng công bản gia chờ đợi lâu như vậy, rốt cục lại cảm ứng được hơi thở Tụ Linh Châu! Thật sự là trời cũng giúp ta!”
Núi rừng trung quanh nổi lên một trận cuồng tiếu làm người ta sợ hãi, làm vô số sơn điểu đang nghỉ ngơi cả kinh bay lên.
Thân thể Vân Hi như vật thể trong suốt, cư nhiên tản mát ra rạng rỡ thần huy, Nguyệt Hoa Chi Tinh thế nhưng cũng có thể rèn luyện thân thể của nàng!
Đọc đầy đủ truyện chữ Tiên Tôn Phế Tài Quá Tức Giận, truyện full Tiên Tôn Phế Tài Quá Tức Giận thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tiên Tôn Phế Tài Quá Tức Giận