Edit: Nấm
Beta: Alice
“Theo quy tắc cũ, hoàn thành nhiệm vụ này trước khi giá trị sinh mệnh còn lại cạn hết, thưởng ba tháng sinh mệnh.” Viện trưởng đưa tài liệu nhiệm vụ cho Tiểu Hồng Mạo.
“Chỉ ba tháng thôi á.” Tiểu Hồng Mạo không hài lòng với điểm thưởng lần này.
“Cô nghĩ khách hàng lớn như anh Sói có thể thường xuyên xuất hiện à.”
“Cũng phải, anh Sói nhà chúng tôi đương nhiên có một không hai.” Vừa nói đến anh Sói, cả người Tiểu Hồng Mạo bắt đầu xuất hiện bong bóng màu hồng.
Đối với hành vi bày tỏ tình cảm trần trụi này, viện trưởng chỉ có thể ném cho cô một ánh mắt vô cùng khinh thường.
Có thể nói người lớn tuổi nhất trong Bỉ Ngạn Hoa là ông, nhỏ tuổi nhất là bạn học Tiểu Minh, nhưng người duy nhất chưa từng yêu đương cũng là hai người họ. Bây giờ bạn học Tiểu Minh đang học đại học, làm thêm một thời gian ngắn nữa thì hoa đào sẽ nở rộ, đâu giống ông sống gần một nghìn năm chỉ được ngắm nhìn hoa đào.
Lúc bị địa phủ sai đến nhân gian làm việc, viện trưởng còn đau lòng cho loài người không biết liêm sỉ, vứt bỏ Nho giáo và tính hàm súc của tổ tông. Nhưng sau khi sống ở nhân gian một thời gian, tầm nhìn của viện trưởng cũng rộng hơn, suy nghĩ cũng tiến bộ, sau đó bỗng bắt đầu hâm mộ những đôi nam nữ thẳng thắn bày tỏ tình cảm trong lòng.
Không giống ông, tuy lúc trẻ cũng có mấy phòng thê thiếp, nhưng chưa từng có tình yêu. Theo cách nói của hiện đại thì hôn nhân của họ lúc đó thật ra chỉ để duy trì nòi giống.
“Viện trưởng, cháu mượn máy in một chút nhé.” Tiểu Hồng Mạo không hề biết mình chỉ nói bừa một câu đã khiến viện trưởng suy nghĩ sâu sắc về hôn nhân xưa và nay, cô cầm USB đến cạnh ông.
“Làm gì?” Viện trưởng kỳ lạ hỏi.
“Cháu in một thứ, ha ha…” Tiểu Hồng Mạo giơ USB hồng nhạt trong tay, cười lấy lòng.
Làm viện trưởng Bỉ Ngạn Hoa, người phụ trách công ty Sinh mệnh rất đáng quý, chỉ cần nhân viên của ông không bất hòa về tiền lương thì chuyện khác đều dễ nói. Không phải chỉ mượn máy in một chút thôi sao? Viện trưởng vô cùng hào phóng nhường máy tính của mình cho Tiểu Hồng Mạo.
Viện trưởng đi ra thì Tiểu Hồng Mạo ngồi xuống. Cô cắm USB, mở tài liệu đã được chuẩn bị sẵn trước, điều chỉnh tài liệu nhiệm vụ mình vừa cầm trong tay một chút rồi nhấp in, dùng giấy A4 sẵn có của Bỉ Ngạn Hoa, in ra một tài liệu nhiệm vụ hoàn toàn mới.
“Mục tiêu nhiệm vụ giả sẽ không được thưởng giá trị sinh mệnh.” Viện trưởng thấy toàn bộ quá trình làm giả nên nhắc nhở kịp thời.
“Biết, cháu ngốc như vậy sao? Làm giả nhiệm vụ công ty thì dù cháu chết mọi người cũng không bỏ qua cháu.”
“Đúng thế.”
Bọn họ là công ty con của tập đoàn địa phủ, sống bị công ty con quản, chết bị tổng công ty quản. Nghĩ như vậy, nếu người này chết thì hình như còn thăng chức nữa. Làm việc tốt có thể được tái sinh với phần thưởng vài chục năm thọ mệnh, phúc lợi có thể coi là rất tốt.
“Nhìn xem!” Tiểu Hồng Mạo cầm nhiệm vụ giả mới ra lò đối chiếu với nhiệm vụ mới viện trưởng vừa đưa cô. Sau khi xác nhận không có gì bất ngờ, cô quyết đoán xếp chồng các nhiệm vụ rồi tùy tiện bỏ vào túi.
“Sao Tần Vọng Chi này trông giống bạn trai cũ của Bạch Tuyết thế?” Viện trưởng hỏi.
“Ông biết sao.” Tiểu Hồng Mạo khiếp sợ nói.
“Nói đùa, người muốn gia nhập công ty chúng ta phải điều tra ba kiếp trước, mỗi đời lại tra thêm ba thế hệ, cô nghĩ có thể thích là vào à.”
“Vậy hai kiếp trước cháu là người thế nào?” Tiểu Hồng Mạo vừa nghe ông già này biết thông tin kiếp trước của mình thì lập tức không nhịn được tò mò hỏi.
“Cô á, kiếp trước cô là người đàn ông chỉ cao có một mét sáu hai.” Viện trưởng không biết thật giả nói.
“Gì!!!” Biết mình là đàn ông đã rất hoảng sợ, hơn nữa chỉ có một mét sáu hai, thật đáng khinh, “Không thể.”
Tiểu Hồng Mạo từ chối tin.
“Cô không tin thì hỏi tôi làm gì?”
“Bây giờ cháu là con gái đã cao một mét sáu hai, nếu cháu là nam sao vẫn là một mét sáu hai được?” Tiểu Hồng Mạo hỏi.
“Do cô thấp lùn nên mới ế vợ, mấy đời phải làm làm lão già ế đáng khinh nên kiếp này mới cầu xin Diêm Vương sắp xếp cho cô là phụ nữ.” Viện trưởng nói như thật.
“Không thể nào, không thể nào, không thể nào.” Tiểu Hồng Mạo che tai lại, hét lên rồi chạy ra ngoài, “Cháu không tin, ông là kẻ lừa đảo.”
“Ha ha ha…” Viện trưởng bị chọc đến đập bàn cười to.
Tiểu Hồng Mạo rất hối hận vì mình đã quá rảnh mà chạy đến hỏi viện trưởng chuyện kiếp trước. Lời ông ta nói cô cũng không thể phân biệt thật giả nên tự khiến mình ghê tởm một lúc, suýt thì để lại bóng ma tâm lý.
“Sao sắc mặt em kém vậy?” Bạch Tuyết đợi Tiểu Hồng Mạo ở đại sảnh, lúc thấy sắc mặt khó coi của Tiểu Hồng Mạo thì không nhịn được hỏi han.
“Bạch Tuyết…” Tiểu Hồng Mạo ấm ức nhìn Bạch Tuyết.
“Sao vậy? Chẳng lẽ nhiệm vụ lần này cũng rất khó sao?” Tiểu Hồng Mạo vừa nhận nhiệm vụ từ chỗ viện trưởng. Lúc này vẻ mặt cô kém như vậy nên phản ứng đầu tiên của Bạch Tuyết là nghĩ cô lại nhận nhiệm vụ khó giải quyết, “Không phải, thường sẽ không liên tiếp bắt một người làm nhiệm vụ khó mà.”
Bạch Tuyết nói xong thì duỗi tay lấy giấy A4 trong tay Tiểu Hồng Mạo, muốn xem rốt cuộc là nhiệm vụ gì.
Tiểu Hồng Mạo thấy Bạch Tuyết chủ động duỗi tay cầm tài liệu, cô vô thức rụt tay lại.
“Chị xem giúp em một chút.” Tay lấy tài liệu bị Tiểu Hồng Mạo né tránh, Bạch Tuyết kì lạ nhìn cô.
“Vậy chị… Sau khi nhìn thì chị đừng quá kích động.” Nếu Bạch Tuyết chủ động muốn xem, đương nhiên Tiểu Hồng Mạo sẽ không từ chối.
Sao chị phải kích động? Bạch Tuyết khó hiểu nhướng mày, duỗi tay lấy tài liệu, mở trang đầu tiên đã ngốc tại chỗ.
Nam, Tần Vọng Chi, F quốc Hoa kiều, tổng giám đốc tập đoàn Tần…
Thông tin phía sau Bạch Tuyết không cần nhìn vì không ai có thể biết rõ thông tin của Tần Vọng Chi hơn cô ấy. Tay Bạch Tuyết bắt đầu vô thức run lên, cô nhìn gương mặt quen thuộc của Tần Vọng Chi trên tài liệu, như thể không thể hiểu vì sao Tần Vọng Chi lại xuất hiện trên tờ giấy này.
“Sao bỗng nhiên Tần Vọng Chi muốn tự sát?” Bạch Tuyết khó tin hỏi.
“Em đã xem qua.” Tiểu Hồng Mạo duỗi tay lật trang thứ hai, chỉ một hàng chữ in đậm cô mới gõ thêm, “Có thể vì điều này.”
Bạch Tuyết lập tức nhìn qua, chỉ thấy trên mặt giấy trắng mực đen in đậm: Ba năm trước bị bạn gái cũ vứt bỏ, nghi ngờ do chịu đả kích không thể chữa lành, chôn xuống hạt giống trầm cảm.
“Sao thế được.” Mặt Bạch Tuyết trắng bạch ra như tuyết, người cũng như tên.
“Chuyện này… Chị đừng lo lắng, em sẽ tìm cách cứu tổng giám đốc Tần về.” Tiểu Hồng Mạo nói rồi duỗi tay lấy tài liệu bị Bạch Tuyết cầm đi.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Tiểu Hồng Mạo giựt bốn năm lần cũng không thể lấy lại tài liệu. Bạch Tuyết cầm chặt, giống như không nghe thấy lời Tiểu Hồng Mạo nói.
Tiểu Hồng Mạo thấy tình hình này thì biết kế hoạch của mình đã thành công một nửa.
“Tiểu Hồng Mạo…” Qua một lúc lâu, Bạch Tuyết mới phục hồi tinh thần, cô ấy quay đầu nhìn qua Tiểu Hồng Mạo. Nhưng chỉ gọi một tiếng, còn chưa nói lời nào thì nước mắt đã không kìm được tuôn rơi. Khuôn mặt tràn đầy tự tin ngày xưa giờ lại tràn đầy bàng hoàng và bất lực.
“Bạch… Bạch Tuyết…” Tiểu Hồng Mạo biết Bạch Tuyết sẽ đau lòng, nhưng cô không ngờ chỉ nhìn tài liệu mà Bạch Tuyết đã khóc thành thế này.
“Do chị… Tại chị… Cuối cùng chị vẫn hại Tần Vọng Chi.” Bạch Tuyết không thể tiếp nhận sự thật này, cả người choáng váng, mềm oặt ngã xuống.
“Bạch Tuyết.” Tiểu Hồng Mạo vội vàng đến đỡ nhưng không những đỡ bất thành mà còn bị Bạch Tuyết kéo ngã theo.
“Tiểu Hồng Mạo.” Bạch Tuyết nắm chặt tay cô, run rẩy nói, “Em cứu, cứu lấy anh ấy.”
Đọc đầy đủ truyện chữ Tiểu Hồng Mạo Tấn Công, truyện full Tiểu Hồng Mạo Tấn Công thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tiểu Hồng Mạo Tấn Công