“Nam sủng là cái gì?” Tri thức của A Hán với những chức nghiệp cổ đại túng thiếu đến mức chỉ biết có đế vương quan tướng, ngư tiều canh độc, sĩ nông công thương, tối đa thêm hạ nhân với ăn mày, những thứ khác thì chẳng còn khái niệm.
“Việc này khá là phức tạp, đến đây đến đây, tôi cho cậu xem tư liệu.” Hai tay Trương Mẫn Hân lại nhanh chóng điểm điểm ấn ấn sờ sờ chạm chạm.
Giữa màn hình hư ảo xuất hiện vô số hình vẽ và văn tự “Đây là tôi từ trong văn học cổ đại đã bị chôn vùi, phát hiện một đóa kỳ hoa, nhân xưng đam mỹ, mà người thích tác phẩm kiểu này đa số là nữ giới, lại xưng là nữ đồng nhân. Đây là những tàn chương đoạn thiên tôi tìm được từ trong những tập tin đã thất tán rất lâu, nghe nói thường ra từ hai khu vực văn học cổ đại, một tên Tấn Giang, một tên Tây Phất.”
Lẽ ra vô luận có bao nhiêu tập tin tư liệu, chỉ cần dùng máy truyền là có thể truyền vào đầu trong giây lát, nhưng Trương Mẫn Hân kiên quyết phản đối hành vi này.
Lý do hùng hồn cô cho A Hán là: “Trong óc cậu nếu là một không gian trống rỗng, máy truyền chẳng qua truyền hết sách vở thu được vào đầu cậu, làm não cậu thành một thư viện, nhưng muốn lật xem chương đoạn tình tiết nào đó, vẫn phải cố gắng tìm kiếm trong vô số sách chồng chất. Cho dù có truyền cho cậu tri thức vô tận, với tính cách lười biếng đó của cậu, cũng chẳng qua là để hết thảy dần bặt tin sâu trong đầu, từ từ quên mất, căn bản sẽ chẳng đi lật tìm, đi nhớ lại, đi suy xét. Thư viện mà không ai xem thì còn ý nghĩa gì nữa? Đến đây đến đây, chúng ta cùng vận dụng phương thức truyền thống của nhân loại, dùng mắt mình để xem, miệng mình để đọc, não mình để nhớ đi.”
Tóm lại, A Hán cứ thế bị buộc bá vương giương cung, để Trương Mẫn Hân quấn ba ngày ba đêm, nhìn màn hình hư không, xem hết vô số truyện đam mỹ.
Mà nội dung, trên cơ bản na ná như nhau.
Cũng chính là tiểu thụ nào đó, không biết ở đâu đặc biệt nổi bật, ở đâu đặc biệt nhân ái, tóm lại bởi vì đủ loại nguyên nhân với người đời sau mà nói là hoàn toàn không nhìn ra liền được tiểu công yêu. Mà tiểu công trên cơ bản toàn là đại nhân vật, Hoàng đế này, Vương gia này, tệ hơn cũng là trang chủ, giáo chủ gì đó. Sau khi yêu tiểu thụ, họ tự nhiên sẽ coi tiểu thụ như tâm can, yêu thương luyến tiếc, nâng trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan. Nào còn nỡ để y lao tâm lao lực, việc gì cũng không cho làm, an trí ở hậu cung, hoa viên, căn cứ bí mật một loạt nơi, tóm lại phải có trời trong nắng đẹp, bách hoa tỏa hương, lầu đài đình các, vân vân và vân vân, lại thêm hạ nhân này, mỹ thực này, đại sàng tinh mỹ nhất này…
Mấy cái giường này, bình thường đều rất lớn, rất mềm, rất hoa quý, rất thoải mái, nguyên nhân đương nhiên là tiểu công thường xuyên muốn ở trên, kéo tiểu thụ làm loại vận động nguyên thủy nào đó.
Vận động này thoạt nhìn rất mệt, có điều, may mà bị mệt thường là tiểu công, tiểu thụ cơ bản không phải làm gì, cứ tùy người ta bừa bãi là được.
Mà những Hoàng đế, Vương gia, trang chủ, giáo chủ này, cơ bản chẳng có chính sự gì để làm, công tác quan trọng nhất mỗi ngày, chính là quan tâm tiểu thụ ăn có ngon, ngủ có ngon, cuộc sống có nhàn nhã không? Sau đó chính là gian khổ vận động trên cái giường đẹp đẽ thoải mái nhất.
Trương Mẫn Hân mở vô số tập tin đam mỹ, với phương thức nhanh chóng, lại thêm giải thích của chính cô, để A Hán xem tất cả tình tiết cô muốn y xem. Mà tình tiết cô không muốn y xem, tỷ như tiểu thụ từng là Trạng nguyên, Tướng quân, thiếu niên anh tài nào đó, cho dù được Hoàng đế Vương gia giáo chủ thu làm nam sủng, cũng vẫn ưu quốc ưu dân ưu võ lâm, lao tâm lao lực, không ngừng phải chịu đựng ô nhục hiểu lầm, vì quốc gia vì dân tộc vì bách tính vì võ lâm đồng đạo mà dâng hiến bản thân, không ngừng hy sinh hết thảy. Cả ngày mệt đến mức cơm nước không nhớ, lại còn ba ngày hai đầu hộc máu, sau cùng tâm lực quá mệt mỏi, nội dung phàm đề cập đến vất vả này, một mực lướt như bay, cho dù người ta tập trung tinh thần nhìn chằm chằm cũng chẳng theo kịp tốc độ văn tự lướt qua, huống chi A Hán hoàn toàn là hơi thở thoi thóp, hai mắt như mở như nhắm, nói là xem tập tin, không bằng nói là bị Trương Mẫn Hân ma âm đòi mạng truyền bá giới thiệu tình tiết.
“Tóm lại, ở cổ đại, nam phong là một loại thời thượng rất lưu hành, nếu rảnh, cậu có thể coi thử ‘Phẩm hoa bảo giám’, quên đi, tôi thấy cậu cũng chẳng rảnh đâu, mà giữa nam với nam, phát sinh quan hệ cũng là chuyện rất bình thường, sẽ không dẫn đến sự phản cảm của xã hội đại chúng. Quan hệ giữa nam giới có bao nhiêu loại, có trên dưới, có ngang hàng, có chủ tòng, mà trong nhiều loại quan hệ này, có thể để một phương không cần nhọc lòng chuyện gì, mỗi ngày chỉ cần ăn ăn uống uống ngủ ngủ, tối đa ở trên đại sàng đẹp đẽ, nhắm mắt để người ta vất vất vả vả, cũng chỉ có nam sủng. Thân là nam sủng, không cần nhọc lòng vì áo cơm, tất cả mọi thứ tự có chủ nhân mua cho, công việc của y chính là ăn uống no đủ ngủ thật say, cho chủ nhân có một đối tượng để vất vả abc xyz.”
A Hán nhìn hoa cả mắt, lẩm bẩm: “Cậu nói Hoàng đế đại quan cổ đại đều rất vất vả, phải lo nghĩ cho thiên hạ, ngày lo vạn điều, nhưng tôi thấy phiền não lớn nhất của họ dường như chỉ là tiểu thụ không cao hứng, quốc gia cũng vậy, bách tính cũng thế, toàn bộ không bằng tiểu thụ quay đầu cười, xem ra tất cả họ đều rất nhàn nhã.”
Trương Mẫn Hân không chút hoang mang, thong dong trả lời “Đúng là nhàn nhã, nhưng cậu xem họ, ngày cũng vận động, đêm cũng vận động, một ngày hai mươi bốn giờ, sinh mệnh không nghỉ, vận động không ngừng, cậu nhìn kỹ lại xem, những chi tiết vận động này chú trọng cỡ nào, phức tạp cỡ nào, phải chú ý nhiều như vậy mới có thể hoàn thành một lần vận động hoàn mỹ, song phương đều cao hứng, cậu xác định chuyện vất vả như vậy cậu làm được? Cho dù làm được một lần, cậu xác định cậu một ngày mười hai canh giờ, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, cả đời mấy chục năm, có thể vĩnh viễn vận động không nghỉ, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi?”
A Hán rùng mình: “Việc này, việc này, thôi quên đi.”
“Tóm lại, nói chung là.” Sau khi đã trần thuật ngần ấy sự thật, Trương Mẫn Hân tổng kết phát ngôn “Nghề thích hợp làm biếng nhất, không qua được nam sủng.”
A Hán gật đầu: “Vậy thì, luận đề của tôi, chính là cuộc sống của nam sủng cổ đại đi.”
Đọc đầy đủ truyện chữ [Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh, truyện full [Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh thuộc thể loại Xuyên Không cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: [Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh