Edit: Simi
Nhạc Nha mua tổng cộng nhiều đơn hàng, đặt từ nhiều nơi khác nhau, sáng nay gửi thì có thể chiều mới đến.
Lúc tự học buổi tối cô không mở điện thoại nên cũng không chú ý đến, bên giao hàng có gọi điện, nhưng cô không bắt máy.
Bởi vì địa chỉ chỉ điền số điện thoại di động, nên cô điền số của mình vào.
Tạ Khinh Ngữ nói: "Vậy cậu tranh thủ gọi cho người giao hàng hỏi xem anh ta đang ở đâu, có khi đang đứng ở cổng bảo vệ thì sao?"
Kiểu mua hàng này nếu người mua không ký nhận chắc bưu kiện sẽ được gửi về bên chỗ công ty giao phát nhanh, bây giờ đã hơn mười giờ, có lẽ phải đợi đến mai mới gửi lại.
Nhạc Nha ừ, gọi vào số điện thoại của người giao hàng.
Gọi xong Nhạc Nha mới nhớ đã mười giờ hơn, có khi người giao hàng đã hết thời gian làm việc rồi.
Nhưng đầu dây bên kia lại kết nối.
Nhạc Nha nghe thấy có giọng nói, là người giao hàng bên kia hỏi: "Tôi sắp buồn ngủ chết rồi, cho hỏi bưu kiện nào thế? Được gửi đến vào lúc nào vậy?"
"Gửi hôm nay ạ." Nhạc Nha báo thông tin về từng bưu kiện.
Người giao hàng nhanh chóng nhớ rõ có bưu kiện được giao đến trường học, vì số lượng hơi nhiều, nên anh ta đã tự giao tới, chỉ là không gọi được điện thoại.
Anh ta hỏi: "Hiện tại tôi tan làm rồi, ngày mai giao được không?"
Nhạc Nha đáp: "Được, anh cứ đặt ở cổng bảo vệ là được rồi, tôi sẽ ra lấy sau."
Người giao hàng nói: "Được, còn vấn đề gì nữa không?"
Tạ Khinh Ngữ khua tay diễn tả điện thoại, Nhạc Nha nghĩ nghĩ, "Anh có thể che số điện thoại của tôi lại không? Chỉ cần đừng để lộ ra là được."
Người giao hàng cảm thấy vô cùng khó hiểu với yêu cầu này.
Nhạc Nha tùy ý tìm đại một cái cớ: "Tại tôi vẫn đang là học sinh, nếu bị nhà trường phát hiện sẽ bị tra ra, phiền anh giúp tôi xử lý chút chuyện này ạ."
Vừa nói xong, người giao hàng liền hiểu ra ngay, "Được, tôi sẽ che số điện thoại lại, ngày mai cô nhớ ra cổng bảo vệ lấy hàng đó."
Nhạc Nha nhẹ nhàng thở ra, "Được, cảm ơn anh."
Không ngờ người giao hàng này thật dễ nói chuyện, chỉ mong đối phương thật sự sẽ xóa số điện thoại di động của cô đi.
Cúp điện thoại xong, Tạ Khinh Ngữ mặt mày hớn hở, "Ai da, tớ muốn nhanh chóng nhìn thấy dáng vẻ của cậu ta lúc nhận được bưu kiện quá, chắc sẽ kích động muốn chết nhỉ."
Nhạc Nha nói: "Cậu nghĩ nhiều quá đi, làm gì mà kích động chết chứ."
Tạ Khinh Ngữ không đồng ý với cô, vừa đi cùng cô ra khỏi trường, vừa nói: "Cậu không nhớ mình viết ghi chú gì à?"
Nhạc Nha đột nhiên nhớ ra.
Ghi chú viết là nữ sinh thầm mến cậu ta.
Vì sợ cậu ta không nhận bưu kiện của người lạ, hơn nữa còn vì các nhân tố khác, nên cuối cùng cô hàn huyên với Tạ Khinh Ngữ cả buổi mới nhớ tới mình đã ghi thế này.
Nhưng mặc kệ có nói thế nào đi nữa thì cũng là nữ sinh thầm mến mình, chắc cậu ta sẽ không vô tình ném tâm ý của đối phương đi đâu nhỉ.
"Lần trước gặp tụi mình, cậu ta còn tỏ ra ngại ngùng." Tạ Khinh Ngữ hồi tưởng lại hình ảnh vài ngày trước, suy đoán nói: "Cho nên đối với việc này chắc cũng sẽ rất ngại thôi."
Nhớ tới truyện lúc trước, Nhạc Nha không thể không nhớ đến nam sinh giả mạo Trần Dạng kia.
Tính cách của anh với bản thân Trần Dạng hoàn toàn trái ngược.
Nam sinh học giỏi ngoan ngoãn đeo mắt kiếng trong lớp học kia mới phù hợp với tưởng tượng của cô về Trần Dạng, dù sao ba tài trợ cho người ta có lẽ cũng sẽ chọn lựa theo tiêu chí ngoại hình này.
Nhạc Nha nhíu mày: "Chắc cậu ta sẽ không phát hiện ra là tớ gửi đâu nhỉ?"
Tạ Khinh Ngữ nói: "Sao phát hiện được, cho dù có ghi số điện thoại ra, cậu ta cũng sẽ không biết đó là cậu, số điện thoại di động của cậu có mấy người biết đâu, nếu có số lạ gọi đến thì cậu cứ cúp máy, không thì nói lộn số là được."
Nghe cô ấy nói như vậy, Nhạc Nha yên tâm hơn một chút.
Hai người đứng trước cổng trường, anh của Tạ Khinh Ngữ đã đợi ở bên ngoài, bắt chuyện chào hỏi với cô.
Nhạc Nha leo lên xe nhà mình.
Hiện tại đã hơn mười giờ, đường phố bên ngoài đã không còn nhiều người, phần lớn là học sinh và phụ huynh đến đón học sinh.
Trên đường đi đèn hoa rực rỡ, vô cùng xinh đẹp.
Cảnh đêm ở Giang Thành rất lung linh, có vài người dùng điện thoại ghi lại những cảnh đẹp, còn có người chụp ảnh rồi đăng tải lên mạng.
Nhạc Nha xem lại mấy bưu kiện, trong lòng có chút tung tăng như chim sẻ.
Cô rất ít khi gạt Nhạc Dịch Kiện làm chuyện gì đó, cho dù là chuyện nhỏ nhất của nhỏ nhất, như khi trong trường có người nói cô là kẻ điếc gì đó, nếu Nhạc Dịch Kiện hỏi cô sẽ giấu diếm tất cả.
Nhưng chuyện lớn như vậy, Nhạc Dịch Kiện chủ động giấu giếm cô, cô lại lén lút làm thế này, trong lòng có chút cảm giác kích thích mơ hồ.
Đại khái y như buổi tối trốn trong mền lén đọc tiểu thuyết ngôn tình vậy, rất giống với tâm tình khẩn trương lo sợ sẽ bị người lớn phát hiện ra.
Sau khi về đến nhà, Nhạc Nha hỏi: "Ba con về chưa ạ?"
Tài xế nói: "Tiên sinh còn đang ở công ty."
Nhạc Nha nhẹ gật đầu, đoán chừng đêm nay ba sẽ về nhà rất muộn, chỉ là cô không nghĩ tới ngay cả dì Trương cũng không ở nhà.
Cô đi vào trong nhà mới phát hiện dì Trương có để lại tin nhắn, thì ra là cháu của dì phát sốt phải nhập viện, cho nên dì xin nghỉ phép trở về nhà, bữa ăn khuya đêm nay ở trong phòng bếp, vẫn còn rất ấm.
Buổi tối cô cũng không tham ăn quá nhiều, dì Trương chuẩn bị cháo dinh dưỡng, có thể làm ấm dạ dày.
Nhạc Nha vừa uống nước vừa nghe nhạc.
Mãi cho đến khi điện thoại trong nhà vang lên.
Nhạc Nha còn tưởng là Nhạc Dịch Kiện gọi về, không hề chú ý đến dãy số điện thoại gọi đến, trực tiếp cầm lên nghe: "Alo?"
Đầu dây bên kia là một người đàn ông, giọng nói có chút trịnh trọng. "Ngại quá, xin cho hỏi đây có phải là nhà của Nhạc Dịch Kiện tiên sinh không?"
Nhạc Nha: "Dạ, cháu là con gái của ông ấy."
Đầu dây bên kia trả lời: "Chào cô, đây là bệnh viện tâm thần Giang Thành, Nhạc phu nhân dạo gần đây đã khôi phục tinh thần rất ổn định, muốn gọi điện về cho gia đình."
Nghe thấy tên của bệnh viện, nụ cười trên mặt Nhạc Nha dần dần biến mất, mãi cho đến khi không còn chút cảm xúc nào.
Đối phương cho rằng cô không nghe thấy, liền lặp lại vấn đề lúc nãy một lần nữa, tiếp tục hỏi: "Alo? Nhạc tiểu thư còn nghe không ạ?"
Nhạc Nha nắm chặt điện thoại, "Tôi đang nghe đây."
"Vậy tôi sẽ nối máy qua cho bà ấy."
"Được."
Nhạc Nha cúi đầu nhìn dãy số, đích thực là điện thoại của bệnh viện, rất lâu trước đây cô đã nhìn thấy một lần, nhiều năm trôi qua vậy mà cô vẫn nhớ được.
Đầu dây bên kia không có thanh âm, đoán chừng là đang kết nối.
Nhạc Nha ngồi xổm bên bàn trà, sắc mặt hơi tái nhợt.
Rất nhanh, trong điện thoại truyền đến một giọng nữ: "Nhạc Nha phải không con?"
Nghe thấy giọng nói này, Nhạc Nha hoảng hốt chớp mắt một cái, đã lâu rồi cô chưa nghe thấy giọng nói này, nhưng cô vẫn có thể ghi nhớ rất rõ ràng.
Cô dạ, không nói gì thêm.
Giọng nữ ở đầu dây bên kia trầm mặc một lát, sau đó ân cần hỏi: "Dạo này con thế nào rồi? Có ăn cơm đúng bữa không? Có...."
Liên tiếp mấy vấn đề được hỏi tới.
Bà chưa kịp nói xong, Nhạc Nha nhịn không được cắt ngang, "Câu trả lời không phải rất rõ ràng rồi sao? Ba đối xử với con rất tốt, con cũng sống rất tốt."
Đầu dây bên kia nói tiếp: "Được được, mẹ không hỏi chuyện này nữa... Ba con có người yêu mới không? Lúc trước ông ấy đã đáp ứng với mẹ sẽ không tìm mẹ kế cho con, nếu có thì chính là ông ấy đã nuốt lời rồi."
Nhạc Nha nói: "Không có."
Cô trả lời rất nhanh, vượt quá dự kiến của người ở đầu dây bên kia, sau đó lại cằn nhằn liên miên với cô một chút về sinh hoạt trong bệnh viện.
Đọc đầy đủ truyện chữ Tiểu Nguyệt Nha, truyện full Tiểu Nguyệt Nha thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tiểu Nguyệt Nha