Edit: Simi
Toàn thể trường Hải Nhất phát hiện ra dạo này hạng nhất toàn trường và hạng nhất từ dưới đếm lên rất thân thiết với nhau. Không đúng, hiện tại đã là hạng ba từ dưới đếm lên rồi.
Chủ nhiệm lớp 1 nghe được thông tin này liền lo lắng, sau khi tan tiết còn đặc biệt gọi Ngô Duệ lên phòng làm việc của mình: “Có phải em ấy bắt nạt em không? Tìm em để thu phí sinh hoạt à? Ép em phải làm bài tập cho em ấy?”
Ngô Duệ khoát tay lia lịa: “Không có, không có ạ, thầy Hạ, bạn học Quý tốt bụng lắm, tụi em là bạn của nhau.”
Quý Nhượng đã dặn cậu từ trước là không được phép nói với bất kì ai chuyện cậu giúp anh học bổ túc.
Chủ nhiệm lớp 1 á khẩu nhìn cậu vài lần, “Ngô Duệ à, bây giờ em đã lên mười một rồi, phải lấy việc học làm trọng, ngàn vạn lần không được để học sinh cá biệt không đứng đắn ảnh hưởng đến mình.”
Chủ nhiệm lớp 9 Lưu Nghiêu đúng lúc đi vào văn phòng, nghe thấy thế nhất thời cười nhạt: “Ơ, thầy Hạ à, thầy đang nói ai không đứng đắn vậy?”
Thầy Hạ là chủ nhiệm lớp chọn, từ trước đến giờ đã không có ấn tượng gì tốt với lớp 9, tức giận nói: “Còn có thể là ai nữa, không phải chính là cái em Quý Nhượng kia của lớp thầy à! Tôi đã nói rồi lão Lưu à, thành tích của Ngô Duệ mà bị ảnh hưởng thì em ấy cũng chẳng được yên đâu!”
Lưu Nghiêu tuy đau hết cả đầu với mấy thằng khỉ con ở trong lớp nhưng lại luôn bao che khuyết điểm: “Đừng có lúc nào cũng suy nghĩ tiêu cực như vậy, dựa theo lời thầy nói, nếu thành tích dễ bị ảnh hưởng như vậy thì tại sao không thể là thành tích của Quý Nhượng bị ảnh hưởng bởi bạn học Ngô Duệ, như vậy có phải tốt hơn không?”
Mắt thấy hai thầy giáo muốn cãi nhau, Ngô Duệ vội vàng xen vào: “Thầy Hạ, thầy cứ yên tâm ạ, em sẽ không để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến việc học của mình đâu. Bạn học Quý cũng rất tốt, tụi em là đôi bạn cùng tiến mà.”
Lưu Nghiêu nghĩ thầm, cũng may có tên nhóc này lên tiếng, đã vậy còn tự nhận là đôi bạn cùng tiến nữa.
Vẻ mặt thầy Hạ muốn đau cả đầu, phất tay ra hiệu cho cậu về lớp.
Buổi sáng có hai tiết hóa.
Dạo gần đây Ngô Duệ có bổ sung lại kiến thức hóa học hồi cấp hai cho Quý Nhượng, trong bản kế hoạch học tập tứ phía đều có phần củng cố kiến thức của cấp hai. Cũng may mấy năm cấp hai anh đều chăm chú học hành nên cũng không đến mức bị mất gốc chẳng hiểu gì.
Sau khi đến phòng học, anh chọn vị trí gần cửa sổ, không ai dám đến ngồi gần chỗ của anh, anh hài lòng với bầu không khí thanh tĩnh này, cúi đầu làm bài trong sách ôn tập cấp hai mà Ngô Duệ đã giao cho mình.
Mấy học sinh trong lớp hai mặt nhìn nhau, lo lắng hoảng sợ không dám lên tiếng thảo luận gì, tờ giấy nhỏ cứ thế truyền tay nhau thật nhanh.
– rốt cuộc mấy ngày nay lão đại bị gì vậy? Không chỉ đi học đúng giờ mà còn tập trung giải đề nữa!
– mọi khi còn không thấy cậu ta nghiêm túc nghe giảng, ai mà biết có phải đang giải đề thật hay không, lỡ đâu lại đang làm chuyện gì mờ ám thì sao?
– Như chơi trò điền chữ chẳng hạn?
– cậu ta có nghe giảng cũng chả hiểu nổi đâu! Môn hóa là môn có ma pháp, rốt cuộc thì học sinh cá biệt tới đây xem trò vui làm gì chứ.
– có lão đại ở đây tao cũng không dám chọc ghẹo mấy nhỏ con gái nữa, hu hu hu.
…
Thích Ánh đến lớp hơi trễ, hầu như chỉ nhanh hơn tiếng chuông vào tiết một giây.
Cô ôm sách thở hồng hộc, nhìn xung quanh một vòng. Thật ra ở hàng giữa còn mấy chỗ trống, cũng có hai bạn học cùng lớp đang ngồi gần đó.
Nhưng cô không đi qua đó mà vòng qua bục giảng tiến đến chỗ gần cửa sỗ ở bên kia, đi thẳng xuống dãy bàn gần cuối, kéo ghế ra ngồi xuống.
Cả lớp im bặt dõi theo.
Quý Nhượng đóng sách tham khảo cấp hai mà mình đang làm lại, giấu xuống dưới cuốn sách giáo khoa cấp ba. Anh trừng mắt với Thích Ánh, dường như đang nói: Cậu ngồi ở đây làm gì? Chuyển lên bàn trên đi!
Thích Ánh chỉ nghiêng đầu cười với anh.
Cô đặt sách giáo khoa lên bàn rồi lấy hộp bút ra, đoan đoan chính chính ngồi ngay ngắn.
Lần đầu tiên Quý Nhượng ngồi cùng bàn với cô.
Không biết vì sao mà tim cứ đập nhanh như sấm đánh.
Anh len lén kéo sách tham khảo vào trong hộc bàn, không muốn để cô phát hiện ra mình đang làm bài của cấp hai. Anh liếc mắt sang sách của cô rồi lật sách của mình đến trang y vậy, sau đó lấy cuốn vở màu hồng ra, mở nắp bút, dáng ngồi nghiêm chỉnh thẳng lưng.
Giáo viên môn hóa vào lớp, cười mỉm nói: “Chào các em.”
Cả lớp cùng hô: “Chúng em chào cô ạ.”
Cô cũng hô theo, chỉ là không có âm thanh, lúc đôi môi nhỏ không tiếng động mở ra có thể thoáng nhìn thấy đầu lưỡi màu hồng phấn. Quý Nhượng ngửi được hương dâu tây thoang thoảng.
Trước khi đi học có phải cô lại lén ăn kẹo dâu rồi không?
Lão đại bị hương thơm khuấy đảo dẫn đến tâm tình thất thường, vốn nghe giảng đã không hiểu, bây giờ càng nghe càng không lọt tai. Thích Ánh thì trái ngược lại, tập trung ghi ghi chép chép, cô rất thông minh, tuy không nghe được lời giảng của giáo viên nhưng khi kết hợp nội dung trên bảng với sách giáo khoa thì cô cũng có thể nhanh chóng nắm vững kiến thức đang được nhắc tới.
Có những chỗ cô không hiểu thì sẽ dùng bút đánh dấu màu hồng ghi chú lại, sau khi về lớp sẽ hỏi lại lớp phó học tập Hoàng Bác Thông sau.
Môn hóa lớp mười một nói chung vẫn quá khó đối với Quý Nhượng, ngay cả chép bài anh cũng không biết phải làm sai. Anh mở cuốn tập màu hồng phấn kia ra, lật tới trang cuối cùng, một tay chống cầm, viết tên của Thích Ánh.
Hai chữ này không hiếm thấy cũng chẳng đặc biệt gì, nhưng khi ghép lại với nhau lại hài hòa đến lạ.
Anh viết hai chữ Thích Ánh ra giấy trắng, sau đó vẽ thêm một quả dâu tay bên cạnh. Lúc vẽ quả dâu còn mượn bút đỏ của Thích Ánh tô tô vẽ vẽ. Thích Ánh không biết anh đang làm gì, tan tiết, cô nhẹ nhàng đẩy vở của mình sang, muốn trao đổi kiến thức đã học với anh.
Quý Nhượng che cuốn tập của mình lại, bảo vệ như thể là bảo bối ở trong lòng, không để cho cô xem.
Thích Ánh nắm lấy góc áo của anh, lắc qua lắc lại, ánh mắt long lanh nhìn anh, giống như đang nói: Cho tớ xem đi mà, tớ chỉ nhìn sơ qua thôi, cho tớ xem nha.
Lão đại không chịu nổi nữa.
Anh tuyệt vọng đưa vở mình ra trước rồi lật mở vài tờ: “Xem đi! Không có gì hết!”
Đọc đầy đủ truyện chữ Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá, truyện full Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá