Sau khi xác định đã mang thai, Kỷ Vi liền tiến vào những ngày được chăm sóc như heo, bên chỗ nhà xuất bản tạp chí cô làm có chút bất mãn, nguyên nhân chính là vì cô vừa mới đi làm đã mang thai, công ty đành cho cô nghỉ thai sản.
Kỷ Vi đang rất lăn tăn, không biết có nên từ chức hay không. Nhưng tới ngày hôm sau đã được công ty thông báo, cô không còn là nhân viên công ty. Đây là do Lâm Trứ sắp xếp.
Sau khi Kỷ Vi biết được thì thở phào nhẹ nhõm, đây là lần đầu tiên cô có công việc nhưng vẫn đành như đá ném xuống sông.
Ba tháng sau hôn lễ, thời tiết bắt đầu lạnh dần, đã qua tháng mười một, ba tháng trước đó Kỷ Vi luôn rất mệt mỏi, mỗi ngày không ngủ thì là ăn, đến cả xuống lầu đi một vòng cũng không chịu bước, nhưng vẫn là nhờ Lâm lão gia mỗi này thúc đẩy, khuyên cô nên đi dạo thì Kỷ Vi mới xụ mặt xuống lầu.
Hôm nay phải đi kiểm tra, dì Trần lấy cho Kỷ Vi một cái khăn choàng cổ, nhỏ giọng hỏi: “Lâm Trứ còn ở trên lầu sao? Cậu ấy có đi cùng con không?”
Kỷ Vi gật đầu: “Có đi ạ.”
Lâm lão gia nói lớn: “Nó dám không đi thì ông đánh gãy chân nó.”
Vừa mới dứt lời, Lâm Trứ mặc áo bành tô màu đen bước từ trên lầu xuống, trong tay là một áo khoác lông màu sắc, là lấy cho Kỷ Vi.
Đi đến bên cạnh cô, anh nhanh chóng khoác áo lên vai Kỷ Vi, lại đưa tay nắm tay cô nhét vào, dù trong nhà có máy sưởi nhưng bên ngoài rất lạnh, qua thêm một tháng nữa tuyết sẽ rơi.
Cằm Kỷ Vi cũng rụt lại vào cô, cô ngẩng đầu nhìn Lâm Trứ. Tối hôm qua anh rất bận, lúc anh bước vào thì cô vừa mới đi vào nhà vệ sinh xong.
Hốc mắt anh có phần thâm, đầu ngón tay Kỷ Vi chạm vào cằm anh: “Anh mệt sao?”
“Anh không sao, đi thôi.” Lâm Trứ ôm eo cô đi ra cửa, chú Lưu đã dừng xe ở bên ngoài , dì Trần và Lâm lão gia đứng ở cửa nhìn theo.
Một đường chạy đến bệnh viện đã hẹn trước.
Lần cuối cùng kiểm tra chính là được bảy tuần, đã có tim thai, sau đó cô vẫn luôn ở nhà không đi bệnh viện kiểm tra thêm, lần này chính là lần đầu tiên được hẹn trước.
Bác sĩ đã sớm chờ đón, thấy Kỷ Vi và Lâm Trứ đến thì đứng dậy cười nói: “Dụng cụ tôi đã chuẩn bị xong, tôi dẫn hai người đi.”
Lâm Trứ gật đầu: “Cảm ơn.”
“Khách khí với tôi làm gì chứ?” Bác sĩ đi đằng trước ra khỏi văn phòng, tiến vào một phòng bệnh khác, bác sĩ cùng đồng nghiệp thấp giọng nói gì đó, người kia nhìn ra ngoài rồi gật đầu, nhận ra đây chính là Lâm Trứ và vợ của anh, dù sao đây cũng là bệnh viện tư nhân mà Lâm Trứ có cổ phần, cho nên bác sĩ được sắp xếp đều là người đứng đầu.
Sau khi trải qua một số bước, Lâm Trứ và Kỷ Vi đã có thể kiểm tra.
Kỷ Vi nhìn chiếc giường màu xanh nhỏ đằng kia có chút khẩn trương, bác sĩ cất giọng ôn hòa trấn an vài câu, cười nói: “Có Lâm tổng ở đây với cô, không sao đâu.”
“Cám ơn.” Kỷ Vi tiến lên, theo ý bác sĩ nằm xuống.
Bác sĩ nữ nổi danh kia cũng ngồi xuống ghế bên cạnh, còn tự tay giúp Kỷ Vi kéo quần xuống, Kỷ Vi ngẩng đầu nhìn Lâm Trứ đang cúi đầu nhìn mình, mặt hồng lên, giơ tay ngăn chặn tầm mắt anh: “Anh đừng nhìn. . .”
Lâm Trứ lấy tay cô ra, nhỏ giọng đáp: “Có chỗ nào mà anh chưa nhìn sao?”
Hai bác sĩ trong phòng dù luyện được chiêu “đao thương bất nhập” nhưng vẫn không kiềm được mà nhìn Lâm Trứ, người đàn ông này rất đẹp, mỗi ngày trong bệnh viện có không biết bao nhiêu người đi qua, đàn ông con trai không thiếu nhưng giống người này cũng rất ít, đương nhiên ngoại trừ Tứ thiếu gia Trương Việt. . .
Mặt Kỷ Vi đỏ lên như máu, mím môi không nói, để mặc động tác của bác sĩ.
Trước mặt có một màn hình tinh thể lỏng, rất nhanh Kỷ Vi đã nhìn thấy bé con trong tử cung mình, cô mở to hai mắt, quên mất luôn thể diện.
Lâm Trứ cũng nghiêng đầu nhìn, đôi mắt anh giờ phút này ngập tràn ôn nhu, lúc này bác sĩ như sửng sốt, di chuyển dụng cụ lần thứ hai. . .
“Đây là sinh đôi đấy.”
Một câu này khiến người trong phòng sửng sốt, Kỷ Vi cũng nhìn thấy có hai bé con đang nằm bên trong, bên cạnh là những chỗ tối tối.
Cô không kiềm được mà nhìn Lâm Trứ, anh nắm chặt tay cô, lại quay đầu nhìn về phía màn ảnh, sau đó khom lưng hôn lên trán Kỷ Vi.
Kỷ Vi cũng sắp khóc rồi.
Chờ đến khi nghe được tim thai một cách rõ ràng, Kỷ Vi lập tức rơi nước mắt.
Ngón tay Lâm Trứ lau đi nước ở khóe mắt cô, chạm phải những giọt nước mắt ấm áp, anh thấp giọng nói: “Phải cảm ơn em như thế nào đây? Hửm? Bà xã.”
Kỷ Vi nức nở: “Anh. . .anh phải luôn đối xử tốt với em đấy.”
“Được.” Người đàn ông lại hôn cô thêm một cái, tầm mắt dời qua phía màn hình, bàn tay theo bản năng nắm chặt tay Kỷ Vi, anh cũng nghe được nhịp đập của tim thai.
Đời này không có một âm thanh nào hay như vậy nữa. Nhìn đến nhập thần.
Bác sĩ ở bên cạnh cười nói chúc mừng.
Lâm Trứ: “Cám ơn.”
Mười tháng trôi qua rất nhanh, càng về sau Kỷ Vi ăn càng nhiều, dáng người có phần thay đổi, nhưng làn da lại càng tốt hơn so với trước khi mang thai, đó là loại trắng hồng nõn nà. Ngày sinh dự tính chính là mấy ngày này, Lâm Trứ từ bên ngoài trở về liền nhìn thấy Kỷ Vi đang nằm trên ghế dựa phơi nắng.
Người đàn ông tháo cà vạt, ngồi xổm bên người cô, chăm chú nhìn cô.
Kỷ Vi chỉ khép hờ mắt, trước mặt liền tối xuống, người đàn ông tiến người lên, ngăn chặn môi cô, hôn không dời.
Kỷ Vi ngủ có phần mơ màng: “Anh về rồi. . . . .”
Còn chưa dứt lời thì lại cảm thấy bụng căng ra, một cơn đau kéo đến, cô đột nhiên nắm lấy cánh tay Lâm Trứ, “Đau. . .”
Đọc đầy đủ truyện chữ Tiểu Tiên Nữ Của Lâm Ảnh Đế, truyện full Tiểu Tiên Nữ Của Lâm Ảnh Đế thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tiểu Tiên Nữ Của Lâm Ảnh Đế