"Đại ca nè. Cái trò tung xúc xắc này ấy, không mấy mình khỏi làm luôn được không? Em thấy lười quá à~"
Hôm nay, Takanashi-san chẳng thèm để tâm mà tiếp tục chọc cho tôi khó chịu thêm lần nữa. [note73567]
Vào một buổi chiều thu yên ả, tại tầng bốn của một tòa nhà phức hợp nằm ở khu Ogikubo, Tokyo, quán cà phê boardgame『Kurumaza』gần như lúc nào cũng vắng hoe nằm thu lu trong góc.
Tôi là Tokiwa Kotarou (17 tuổi), hiện đang làm quản lý đại diện ở đây, kiêm luôn otaku boardgame chính hiệu, đang phải đối mặt với nữ sinh gyaru làm thêm chẳng mấy hứng thú với boardgame này. Làm thêm ở tiệm boardgame là thế, nhưng cô ta vừa thổi sơn móng tay cho khô, vừa phủ nhận luôn cả xúc sắc, tổ tông của kính thưa các thể loại boardgame, kiêm luôn đạo cụ chủ chốt của bộ môn này.
"...Haizz."
Tôi hít một hơi thật sâu, thở dài thật não nề, gấp cuốn sách luật của game xúc xắc vừa mới chơi thử khi nãy lại, nhẹ nhàng đặt lên bàn, rồi dùng ngón giữa tay phải đẩy gọng kính. [note73568]
Sau đó, tôi cố tình giữ im lặng một khoảng đủ lâu... cốt là để tròng kính dày cộp phản chiếu ánh sáng, rồi mới lên tiếng.
"Hoàn toàn bình thường, chẳng có vấn đề gì cả?"
"Không nha, cái vẻ nghiêm túc quá đáng của đại ca mới khiến người ta mắc mệt á."
Người đang ngồi đối diện, chẳng thèm nể mặt gì cứ cà khịa tôi, chính là cô nàng gyaru chẳng biết gì về boardgame được nhắc đến khi nãy. Giọng điệu của cô ta trông như vừa chán vừa khinh tôi vậy. Thành thật mà nói thì với một kẻ đã bỏ học cấp ba chạy đi làm nghề tự do, lại còn hướng nội như tôi, đòn chí mạng này thực sự đỡ không nổi.
Nhưng chỉ cần chủ đề là lĩnh vực mình đam mê, thì đám otaku sẽ trở nên bất khả chiến bại. Dù cho cái bất khả chiến bại ấy chẳng có ý nghĩa gì.
Tôi đứng bật dậy, bốc ngay một nắm xúc xác từ cái game khi nãy, rồi lớn giọng nói.
"Chỉ riêng một động tác khi tung xúc xác này thôi cũng đủ để em bước vào lãnh địa của『Boardgame』rồi đấy!"
"... Anh vừa mới lảm nhảm về nội dung của《Chú 〇 Hồi Chiến》đấy hả?" [note73569]
"Đâu có. À... Cơ mà dùng thuật thức và triển khai lãnh địa để ví von mối quan hệ giữa xúc xắc và boardgame cũng khá thú vị đấy. Được! Cộng cho Takanashi đây 10 điểm."
"Yay! Vậy em dùng 10 điểm này ra Dior mua mỹ phẩm mới nha~"
"À, không! Thật ngại quá, 10 điểm này không đổi được tí tiền tươi thóc thật nào đâu..."
"Vô dụng vãi~~"
"Hự...! Mấy, mấy cái đó quan trọng gì chứ?! Quan trọng là chúng ta đang ngồi nói đạo lý về boardgame xúc sắc cơ mà!"
"À, anh nói cái đó ấy hả?"
Nói rồi, Takanashi-san nhẹ nhàng thổi vào đầu ngón tay mình. Rõ ràng chính cô ta mới là người khơi mào chủ đề này, thế quái nào lại chẳng có chút hứng thú vậy hả? Nhưng dù vậy, cô ta vẫn có thể vô ý vô tứ mà châm chọc cho một phát thật thốn.
"Mấy cái boardgame kiểu xúc xắc ấy nhé, chẳng phải là dễ làm hỏng bầu không khí lắm à?"
"Cái, cái này á... Hình như cũng không sai lắm thì phải..."
Cánh tay phải đang giơ cao xúc xắc của tôi bỗng chốc mất hết sức lực mà rũ xuống.
"Thấy chưa đại ca? Lỡ đâu có cha nội khách hàng nào đổ xúc xắc xui quá thì sao mà chơi được nữa. Đến lúc đó thì hết cứu luôn cho coi."
Mặc dù trông không đáng tin cậy lắm, nhưng suy cho cùng cô ta cũng là nhân viên của quán cà phê boardgame. Thành ra vừa biết để ý đến cảm xúc khách hàng, vừa có thể chọc ngoáy nỗi đau một cách chính xác. Tôi vừa hoảng hốt đảo mắt lia lịa, vừa cố gắng ngồi lại vào ghế để tiếp tục phản bác.
"Nhưng, nhưng mà... Chẳng phải nhờ độ hên xui vừa đủ của xúc xắc, mới khiến nhiều trò chơi hấp dẫn hơn với người mới, dễ dàng náo nhiệt hơn đấy sao?"
Vừa nói, tôi vừa ném nắm xúc xắc đang cầm trong tay xoảng một tiếng vào khay xúc xắc bằng vải. Tiện thể nói luôn, ném xong mà điểm toàn 3 trở xuống. Xui vãi. Takanashi-san chẳng thèm để tâm đến điều đó, chỉ lạnh nhạt đáp:
"Mấy trò đơn giản dùng xúc xắc để khuấy động không khí, ví dụ như? Cho-Han à?" [note73570]
"Ví dụ này cũng đen tối quá rồi đấy. À thì... Nếu phải lấy ví dụ thì như mấy game phổ biến ở quán chúng ta đi.Như là《Las Vegas》,《I Doubt It》[note73572] hay《Khu Rừng Nói Dối》[note73571] chẳng hạn. Yếu tố may rủi của chúng chính là thứ giúp người mới dễ làm quen hơn."
"À~ Nghe cũng có lý đấy nhỉ?"
Takanashi-san nói xong câu đấy liền im lặng một hồi lâu. Mặc dù phần lớn sự chú ý của cô ấy vẫn đặt trên móng tay, nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng cô ấy đang thực sự suy nghĩ nghiêm túc về những gì tôi nói.
Bỗng chốc xung quanh liền trở nên yên tĩnh, tôi nhân ngay cơ hội này để quang minh chính đại nhìn thẳng vào cô ấy.
Mái tóc bob ngắn nhuộm màu hồng rực rỡ. Gương mặt tinh xảo, thanh tú, thêm chút phấn hồng trang điểm nhẹ nhàng ấy đang phả hơi thổi khô sơn móng tay, vô tình toát lên vẻ quyến rũ lạ kỳ.
Bên dưới chiếc tạp dề nhân viên là bộ đồng phục thủy thủ mang nét ngây thơ đang lấp ló. Đã vậy cô ấy còn kéo váy lên đến vị trí cực hạn, vừa đủ để không quá hở hang, và thật khéo làm sao khi nó cân bằng được cả sự đáng yêu và gợi cảm.
...Tóm cái váy lại, nếu phải dùng từ ngữ để miêu tả cô ấy, thì đó hẳn phải là "Gyaru thời Reiwa".
Đối với 1 thằng otaku u ám âm trầm suốt ngày ru rú trong nhà như tôi, thì sự tồn tại của cô ấy chắc chắn là thiên địch.
Nếu một ngày đang đi dạo và vô tình gặp cô ấy trên phố, tôi chắc chắn sẽ vội vàng đảo mắt đi chỗ khác rồi kiếm đường vòng mà đi cho rồi. [note73573]
Thế nhưng giờ đây, tôi lại đường đường chính chính mà nhìn thẳng chằm chằm vào cô ấy.
Một thằng otaku phế vật như tôi mà dám nhìn chằm chằm gái gyaru như này, lý do thì chỉ có một.
Đó chính là vì từ tận sâu trong thâm tâm mình thì cô nhóc đồng nghiệp chẳng hề hợp cạ này, em gái gyaru thiên địch này,... Tôi...
...cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ thích cô ấy. Đến mức chết đi sống lại cũng được.
(Aah, được nhìn thẳng mặt Takanashi-san rồi, hôm nay cô ấy cũng rực rỡ quá đi mất!)
Bởi vì cô ấy thực sự quá chói mắt, quá tuyệt vời, nên tim tôi cứ đập thình thịch mãi, dần dần đến cả hô hấp cũng có chút khó khăn.
Tôi không nhịn được mà đưa tay ôm ngực cúi đầu xuống. Kết quả vẫn bị Takanashi phát hiện ra điều bất thường, ân cần hỏi.
"Ổn không đấy đại ca?"
Giọng nói ấy như đang phảng phất chút âu lo. Thú thật thì tôi sắp bị cái sự đáng yêu này làm cho tan chảy mất rồi. Kể... kể cả...
"...Không có gì."
Tôi lập tức ngẩng mặt lên, cố gắng xóa đi vẻ mặt của mình, ra vẻ như không có gì đẩy gọng kính trên sống mũi, bình tĩnh đáp lại.
"Không sao... Bất cẩn chút nên lỡ bị『cung cấp quá liều』[note73574] thôi."
"Gì vậy cha nội, nghe không hiểu gì hết. Buồn nôn chết đi được."
Cô ấy chẳng chút lưu tình, dùng những lời nói nhẹ nhàng nhưng sắc như dao cạo rạch một đường trong lòng tôi, rồi lại làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra, tiếp tục thản nhiên nghịch móng tay, rồi lại im lặng.
Nhưng tôi vẫn như thế... Nói đúng hơn thì cô ấy càng nói những lời ấy, tôi lại càng muốn... nhìn cô ấy một cách đắm đuối.
Tôi phải thừa nhận rằng bản thân tôi lúc này thật sự rất kinh tởm. Nếu xét ở góc độ con người thì phải gọi là kinh tởm chết người. Chính tôi cũng hiểu rõ điều đó. Đây rõ ràng không phải là ánh mắt nên dùng để nhìn "đồng nghiệp" ở nơi làm việc.
Cơ mà, thứ mình thích thì vẫn cứ là thích thôi. Cũng giống như việc một con chó dù nghe lời đến mấy, cũng chẳng thể nào dập tắt hoàn toàn khát vọng về đồ ăn của nó được. [note73575]
Trong môi trường làm việc gần như chỉ có hai chúng tôi như này mà muốn tôi đừng cảm nhận hào quang, hương thơm và vẻ đẹp của cô ấy, nghe có khác gì cổ tích nghìn lẻ một đêm không? [note73576]
Mỗi chi tiết nhỏ toát lên từ trong cơ thể, từ trong khí chất của cô ấy, đều khiến người ta đem lòng yêu mến.
..........
...... Ờm, khụ khụ, xin lỗi, để tôi nói giúp tiếng lòng của bạn đọc đây nhé. Thằng cha này tởm vãiiiiii.
Nhưng, nhưng mà, nếu có thể cho phép tôi biện minh một chút, thì thực ra ban đầu tôi đâu có như thế này đâu.
Trên thực tế, cỡ đâu nửa năm trước đi, hồi đó tôi làm nhân viên công nhật khi quán cà phê board game『Kurumaza』này mới khai trương, thì đó cũng là lần đầu tiên tôi gặp cô ấy. Đúng như những ấn tượng bên ngoài đã miêu tả trước đó, tôi thực sự khá là kém khi phải đối phó với những nữ sinh như Takanashi Mifuru.
Nhưng mà, nói thì thế chứ nơi này suy cho cùng cũng chỉ là một quán cà phê boardgame vắng vẻ.
Ngày thường gần như vắng tanh, những nhân viên khác cũng gần như chẳng tiếp xúc gì nhiều. Còn người có thể gọi là khách quen... à thì cũng có một người, nhưng dạo gần đây cũng chẳng đến là mấy.
Nói cách khác thì trong nửa năm nay, gần như mỗi ngày đều chỉ có hai chúng tôi cùng trực ca. Cùng nhau trải qua vài tiếng đồng hồ, có lúc thì trò chuyện, tâm sự phiền muộn các kiểu con đà điểu, có lúc thì cùng nhau chơi thử các loại boardgame, vui vẻ náo nhiệt để giết thời gian.
Càng phải nhắc lại rằng tôi vốn dĩ đã là một tên otaku u ám, lại còn là kiểu người đã bỏ học cấp ba từ một năm trước, gần như không còn tiếp xúc gì với thế giới bên ngoài.
......
Cho nên là... Việc tôi thích cô ấy chẳng phải là điều quá đỗi tự nhiên rồi hay sao!? Không sớm thì muộn thôi mà!?
Cơ mà, dĩ nhiên là ngay cả chính tôi cũng có hơi bó tay với bản thân rồi. Cũng thật sự cảm thấy "Thằng cha này cũng dễ cắn câu quá nhỉ".
Bị cái mô-típ mắc dịch "gyaru dịu dàng với otaku" làm cho cảm động rồi. Với tư cách là một otaku boardgame, tôi cũng thấy mình khá là vô dụng, thật lòng đấy.
Nhưng dù vậy, cái hảo cảm đang dành cho cô ấy này đã hoàn toàn áp đảo cái lòng tự tôn nhàm chán và méo mó vặn vẹo của tôi mất rồi.