Chuyện chưa làm cong?
Trong phút chốc Lê Vị có chút ngỡ ngàng.
Cô rất nhanh hiểu ra, tức giận ngẩng mặt nhìn anh.
"Nếu bây giờ em đi, thì quả thực là có "chuyện chưa làm xong" thật. " Cô chỉ chỉ vào laptop, "Nếu đi thì em thỏa mái. Nhưng ai giúp em làm đề tài đây?"
Liêu Đình Ngạn buột miệng nói ra: "Anh."
Lê Vị không tin những gì anh nói, cô cũng lười nói, nên đi thẳng về phía anh.
"Cùng nhau đi đi." Liêu Đình Ngạn cầm lấy tay cô, "Anh đã sắp xếp cả rồi. Chỉ đợi một mình em thôi."
Nói thật lòng, trong lòng cô chuẩn bị làm việc.
Nhưng Liêu Đình Ngạn rất ít khi "ép" cô làm chuyện gì đó.
Có thể là anh rất mong muốn cô đi cùng anh?
Sau một hồi đắn đo, rốt cuộc là người đàn ông của mình hay công việc quan trọng hơn.
Lê Vị không biết nên làm thế nào thì tốt.
Liêu Đình Ngạn nhìn thấy sự dao động của cô, không chờ cô ra quyết định, nữa dỗ nữa bế rồi "mời" cô ra khỏi phòng.
Lúc thang máy nhảy đến tầng số 1, Liêu Đình Ngạn nhịn không nổi, anh thở dài, "Đây là lần đầu tiên anh biết em là một người cuồng công việc đó."
Nghĩ đến lúc nãy suýt chốc nữa là không mời được cô, anh lẩm bẩm: "Cũng không thấy em nhiệt tình với anh như vậy."
Anh cứ nghĩ mình nói nhỏ lắm. Nhưng Lê Vị lại nghe hết tất cả. Ngay lập tức cô phản công lại: "Ai bảo anh không nghe lời như chữ và con số chứ. Nếu như anh cũng ngoan như tụi nó, em sẽ thương tình, sẽ nhiệt tình với anh hơn."
Lần này Liêu Đình Ngạn bị cô chặn họng, không nói được gì nữa.
Hôm nay anh chọn một nhà hàng kiểu trung.
Nhà hàng này tồn tại lâu đời rồi, kinh doanh không phải kiểu bình thường. Hơn nữa họ đã sữa nhà hàng thành kiểu nhà hàng riêng tư, thức ăn rất phong phú, trang trí cũng rất tao nhã.
Nhìn ở ngoài vào, giống như nó có kiến trúc cổ xưa bình thường. Nhưng sau khi vào cửa, hai bên hàng lang điều có hòn long bộ. Đi vào trong nữa, đến một phòng lớn, qua một cái cầu, mới đến nơi ăn cơm của khách. giữa mỗi gian điều có phòng nhỏ, có một tấm cách ngăn để khiến những thực khách khác không làm phiền nhau.
Liêu Đình Ngạn đưa Lê Vị đến tầng 3.
Hành lang của tầng 3 trang trí rất đơn giản, trong phòng lại rất hoành tráng. Một phòng nhỏ rất đơn giản, như cũng có hòn long bộ, bên cạnh hòn long bộ còn có một giàn hoa. Trên đó có rất nhiều loại hoa thi nhau đua sắc.
Lê Vị bước đến đó để xem.
Đợi cô được năm phút, nhìn thấy cô càng ngày càng có hứng thú với những cây cỏ nhỏ đó, thậm chí còn quên luôn việc dùng bữa. Liêu Đình Ngạn không nhịn được, kéo cô đến ngồi xuống ghế.
"Em lại thích những thứ đó." Liêu Đình Ngạn bất lực thở dài, vẩy tay, khó khăn lắm mới thu hút được sự chú ý của cô, "Nếu như em thích, anh sẽ cho người mua về để trong phòng của em. Bây giờ thì ăn trước đã, thế nào?"
Lê Vị chăm chú nhìn anh, đá lông nheo với anh, còn cười rất nhẹ nhàng: "Không thế nào cả."
Liêu Đình Ngạn không nói được gì nữa.
Lê Vị nói: "em nhìn thấy trong giàn có một con trùng. muốn xem nó một lát, như nó lại không ra." Vừa nói vừa chớp chớp mắt, "Sao nào? Thấy em chỉ nhìn hoa không nhìn anh nên không vui sao?"
Nhưng lời nói như vậy, tuyệt nhiên anh sẽ không thừa nhận đâu. Vừa đúng lúc nhân viên phục vụ đưa thức ăn vào, anh mới mở lời, bình luận về những món ăn.
Liêu Đình Ngạn kéo ghế đến gần ghế của Lê Vị. Gắp thức ăn giúp cô, lột tôm cho cô, còn giúp cô bưng trà rót nước..
Lúc đầu Lê Vị không có cảm giác gì. Cho đến khi cô nhận thấy rằng anh không hề ăn gì. Anh chỉ đang chăm sóc cô, sau đó Lê Vị mới phát hiện điều bất thường.
"Anh đang làm gì vậy." Lê Vị nghi ngờ hỏi: "Hình như anh đang lo lắng điều gì đó?"
Liêu Đình Ngạn vốn dĩ đang cúi đầu gắp tôm cho cô. Sau khi nghe thấy câu đó mới liếc lên nhìn anh, "Em còn nhớ lời anh nói trước lúc ra đây không."
"Nhớ."
"Anh đã nói gì?"
"Anh nói muốn làm tiếp việc trước đó vẫn chưa làm xong."
Nhắc đến điều đó, tai và má của Liêu Đình Ngạn bắt đầu đỏ lên.
"Biết là tốt." trong lòng anh có chút căn thẳng, anh cúi mặt xuống, tiếp tục lột tôm, "Vì vậy, chuyện này cũng là chuyện thường thôi."
Lời nói này đến cũng thật kỳ lạ,
Trong lòng cô nói, điều gì bình thường?
À, căng thẳng là bình thường?
...... Không phải chỉ là rubik thôi sao.
Cũng không phải anh chưa từng chơi.
Đến mức thế không?!
*
Nhân viên phục vụ trong nhà hàng đều mặt trang phục cổ trang. Nhìn rất rất đẹp cũng rất vui.
Bây giờ mọi người càng ngày càng thích bản sắc văn hóa của TQ rồi, cộng thêm mấy đời của chủ nhà hàng này kinh doanh rất ổn thỏa tốt đẹp. Không chỉ mùi vị món ăn rất ngon, còn có thể bố trí vị trí của khách hàng rất đẹp nữa. Vì vậy việc kinh doanh càng thêm thuận lợi.
Lúc Lê Vị dùng thức ăn cảm thấy hơi chán, nên đi ra ngoài dạo vài vòng.
Tiện thể cũng để thời gian cho Liêu Đình Ngạn dùng thức ăn.
Lúc cô ở bên, anh chỉ chăm cho cô, cũng không có thời gian lo cho bản thân mình.
Nhân viên phục vụ thấy một cô gái rất đẹp đang đi lang thang, nên đến hỏi cô có ý đồ gì, dẫn cô đi đến một ban công.
"Ở đây phong cảnh đẹp. Khách quen điều rất thích nơi này." Cô nhân viên này có khuôn mặt rất thanh tú, lúc cười lên rất ngọt ngào, "Bàn ở bên kia, cô có thể ngồi một lát. Còn có thể ngắm phong cảnh ban đêm của Hằng Thành."
Chủ ý này khá hay. Trong lòng cô nôn nao, bảo cô ấy dẫn mình đi xem.
Sau khi đến đó, ban công đã có người ngồi.
Ở đây chỉ có hai chiếc bàn nhỏ và bốn cái ghế. May mà người bây giờ không đông, mới chỉ có một người. Vì vậy, Lê Vị ngồi xuống vào bàn bên kia.
Người ngồi trước đó nhìn cô rất nhiều lần.
Bởi vì hành động của người đó cũng rất cẩn thận, Lê Vị giả vờ như mình không nhìn thấy. Bây giờ cô cũng có chút danh tiếng rồi, fan của cô nhìn thấy cô, sẽ không dám trực tiếp đến tìm cô, họ sẽ nhìn cô một cách lén lút.
Vì vậy, Lê Vị cũng không tính toán.
Cô nghĩ có thể người đàn ông ở bên đó cũng như thế, sợ để người ta biết mình đang nhìn lén sẽ khiến đôi bên khó xử, nên cố tình không nhắc đến.
Sau đó cô nhìn cảnh đêm của Hằng Thành đến mơ màng, quên mất bên cạnh mình có một người đàn ông.
Mặc dù ở đây có rèm cửa, nhưng ở sân thượng không có điều hòa, mặc dù trời đang là tiết xuân, buổi tối vẫn cảm thấy lạnh.
Sau khi cô ngồi xuống, cảm thấy tay hơi lạnh có chút không thỏa mái.
Đọc đầy đủ truyện chữ Tình Yêu Bất Động, truyện full Tình Yêu Bất Động thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tình Yêu Bất Động