Thời trung học, tôi học thêm ở 1 lớp vẽ tranh bên cạnh trường học, giáo viên ở đấy họ Tạ. Thầy Tạ này đã từng nhận được rất nhiều giải thưởng lớn trong giới, học viện mỹ thuật nổi tiếng còn mời thầy về làm giáo viên, nhưng không hiểu sao thầy ấy từ chối, ở đây mở 1 lớp dạy vẽ nho nhỏ cho mười mấy học sinh.
Thầy Tạ vẽ rất đẹp, tính tình cũng tốt, không bạn học nào trong lớp không thích thầy. Năm nay thầy 29 tuổi, lúc nào cũng tươi vui như ánh sáng mặt trời, so với thanh niên chân chính bọn tôi còn rạng rỡ hơn ấy chứ, có người còn bảo mỗi tuần thầy còn đến cô nhi viện làm công ích, quả thực là 1 người đàn ông tốt. Thầy ấy chẳng có khí chất của giáo viên gì cả, mỗi ngày đều cùng bọn tôi cười ha hả, xưng anh gọi em, nhất là khi sửa đổi, nhận xét tranh của chúng tôi.
Tôi không có năng khiếu hội họa, nhưng mẹ của tôi vọng tử thành long, cố gắng nhét tôi vào con đường nghệ thuật, thế nên trong lớp học, tôi là đứa vẽ kém nhất, mỗi lần thầy Tạ ngồi bên cạnh nhận xét tranh của tôi, đều thổn thức mà nắm lấy vai tôi. Chỉ có lúc đấy, thầy mới giống như 1 ông lão đang càu nhàu.
Tôi vẫn nhớ hồi đó, tôi cãi nhau với người thân, bỏ nhà ra đi trong cơn giận dữ – mấy người trẻ tuổi trong thời kỳ trưởng thành đều như vậy, 10 đứa thì 9 đứa có ý định bỏ nhà đi. Lúc đấy chỉ có thầy chứa chấp tôi, tôi còn tưởng thầy sẽ bày ra thái độ của giáo viên mà dạy dỗ tôi, ai mà ngờ thầy dẫn tôi đến tiệm Net chơi thâu đêm, hành hạ tôi đủ điều trong game.
À, đúng rồi, lý do tôi cãi nhau với người thân là bởi tôi không muốn học vẽ, tôi muốn trở thành 1 game thủ chuyên nghiệp. Thầy Tạ – người tàn bạo đập tôi suốt đêm trong game, sờ sờ mấy sợi râu dưới cằm, nói với tôi: “Người trẻ tuổi, ngay cả 1 người chơi nghiệp dư mà cậu cũng không thể đánh lại, vậy thì đừng nghĩ nhiều nữa, tập trung học đại học đi, sau này lên đại học có rất nhiều thời gian để trau dồi kỹ năng chơi, tin thầy thì không sai đâu”
Nói tóm lại, thầy Tạ đối xử với học sinh chúng tôi, hoàn toàn không có vẻ nghiêm túc đứng đắn của giáo viên. Cho đến 1 ngày, thầy ấy dẫn 1 cô bé tầm 12 13 tuổi đến lớp, cô bé gầy gò yếu ớt, cũng không nói chuyện. Thầy Tạ sắp xếp cho cô bé 1 chỗ ngồi trong lớp, cách chúng tôi khá xa, bàn vẽ cũng như các thứ khác đều để trên 1 cái giá, thầy còn dặn chúng tôi không được lấy bút màu của em ấy. Ở lớp vẽ này, đôi khi mọi người sẽ cầm nhầm bút màu của nhau, không có ai bận tâm cho lắm, nhưng thầy nhấn mạnh điều này với bọn tôi.
Này còn chưa tính là gì, bình thường thầy Tạ dạy học rất tùy ý, còn vừa giảng vừa nói chuyện huyên thuyên với bọn tôi, nhưng kể từ khi cô bé trầm mặc ít nói nhưng có tố chất thiên phú kia đến, thầy Tạ cứ như thể biến thành người khác vậy, cả người cứ như treo trên khung, ngày càng đi đứng nghiêm chỉnh, đáng tin cậy cực kì.
Chúng tôi buồn bực, hỏi riêng thầy Tạ: “Cô bé đó là con riêng của thầy đúng không ạ?”
Thầy ấy dời tầm mắt khỏi tiểu sư muội kia, nắm 1 sợi tóc ngay ngắn của mình, có chút ưu thương nói: “Nhìn tôi già lắm sao?”
Lần đầu tiên tôi thấy thầy Tạ quan tâm đến tuổi tác của mình, cười ha hả an ủi thầy: “Không có không có, là do cô bé kia quá nhỏ”
Sau này chúng tôi biết, tiểu sư muội đó tên là Giang Du, là đứa trẻ mà thầy Tạ hay chăm sóc trong cô nhi viện, bởi tài năng thiên phú nên dẫn đến lớp vẽ này học vẽ tranh. Lúc kể cho chúng tôi nghe, thầy ấy cứ khen tiểu sư muội, nói cô bé rất thông minh sáng dạ, cảm ngộ màu sắc tốt, nói chung cái gì cũng tốt, bộ dáng tự hào này thật là làm cho người khác chán mắt mà.
“Da mặt dày như mấy đứa không được bắt nạt con bé đâu đấy, không là thầy sẽ trừng phạt, đặc biệt là mấy đứa nhỏ kia, không có việc gì thì chớ lại gần Giang Du, ảnh hưởng con bé vẽ tranh” Thầy Tạ bất công thật đấy, chỉ thiên vị tiểu sư muội, thường tiến tới xem kĩ lưỡng rồi chỉ điểm cho cô bé.
Chị gái bên cạnh thường nói với tôi: “Haiz, cậu xem thầy Tạ như vậy, có giống 1 ông cha ngu ngốc không?”
Quả thực cũng rất giống.
Thầy ấy mang bữa sáng cho tiểu sư muội, không mang cho bọn tôi. Chúng tôi đều thảm thiết nói thầy Tạ bất công, ai ngờ người này tự tin vỗ bàn nói: “Người ta vẫn là 1 đứa trẻ, các em so đo cái gì?”
“Tụi em cũng là trẻ con mà, đã thành niên đâu! Thầy Tạ, thầy phải chăm sóc những đóa hoa của tổ quốc chứ!” Tôi hô to.
Chưa nói hết, tôi liền bị thầy Tạ nhét 1 quả trứng gà luộc vào miệng.
Có thể thấy, thầy Tạ thực sự rất quan tâm, thương yêu tiểu sư muội, thầy ấy thậm chí còn đi họp phụ huynh cho em ấy, sau đó liền mang 1 đống sách toán đến lớp vẽ ngồi xem, tôi hỏi thầy ấy làm gì, thầy bảo chủ nhiệm lớp của Giang Du nói con bé học toán không tốt, thế nên thầy định dạy kèm cho cô bé 1 chút, thế nhưng tốt nghiệp nhiều năm như vậy, thầy nhận ra kiến thức toán học gần như bay sạch sành sanh. Nói xong thì đau khổ cầm quyển sách toán, hỏi tôi: “Thành tích toán học của em thế nào? Dạy thầy được không?”
“Em học dốt lắm, thầy không biết sao?”
Đọc đầy đủ truyện chữ Tình Yêu Mau Biến Dùm!, truyện full Tình Yêu Mau Biến Dùm! thuộc thể loại Huyền Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tình Yêu Mau Biến Dùm!