Sau vài tháng bên nhau, Lâm Tiêu càng ngày càng thấy rõ bộ mặt thích làm nũng của Dương Diệu.
Nếu ở bên ngoài thì không nói, nhưng chỉ cần về đến nhà thì Dương Diệu liền bu bám lấy cô không rời một tấc.
Cũng vào hai ngày trước Dương Diệu đã đề nghị sống chung với cô ấy.
Khi đó Lâm Tiêu cung không đồng ý luôn mà bảo cần suy nghĩ một thời gian. Trên thực tế, sự cân nhắc của cô ấy vốn là điều cần thiết, mặc dù cô và Dương Diệu đã ở bên nhau một thời gian, nên họ đã quen thuộc với tính cách của nhau hiện tại. Chính vì đã quen với điều đó nên cô lo khi cả hai người họ sống cùng rồi biết được một số mặt khác của nhau thì lại xảy ra xung đột.
Càng ở bên nhau lâu, họ sẽ càng nhận ra rất nhiều lỗi của nhau hơn. Cô biết nếu thật sự muốn tiếp tục bước tiếp cùng nhau, thì bước này tuyệt đối không thể thiếu. Mặc dù từ trước đến nay cả hai rất ít khi cãi vã, chỉ thỉnh thoảng xảy ra những mâu thuẫn nhỏ nhặt. Nhưng khi nghĩ đến trường hợp số lần cãi vã tăng lên khi về sống chung thì Lâm Tiêu lại trở nên e ngại.
Dương Diệu có thể đến chỗ cô ăn uống, ngồi chơi, sinh hoạt vài ngày, chứ cô không thực sự muốn sống chung.
Trong khi Lâm Tiêu đang suy nghĩ thì điện thoại trên ghế sô pha đổ chuông
Cô bắt máy, giọng nói của Dương Diệu từ đầu dây bên kia truyền đến, “Anh đang trên đường đến chỗ em nè, có muốn ăn gì không?”
Thứ bảy tuần này, Dương Diệu vốn hẹn đi xem phim, nhưng Lâm Tiêu đã thức khuya liên tục mấy ngày để giải quyết công việc nên muốn ở nhà hơn là đi ra ngoài vì vậy hai người đã đổi địa điểm hẹn hò thành nhà Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu sờ sờ bụng, “Em muốn ăn mì bò.”
Dương Diệu mỉm cười, “Được, chờ anh mười lăm phút, anh sẽ tới ngay thôi.”
“Ừm.”
Dương Diệu đến rất đúng giờ, đúng mười lăm phút sau, cậu cũng xuất hiện ở cửa.
Cậu đến với một hộp mì bò trên tay, mặc dù đã là buổi trưa, nhưng Lâm Tiêu chỉ vừa mới dậy, nên hiện tại cô đang rất đói.
Dương Diệu chỉ vừa đến trước mặt đưa hộp mì thì cô nóng lòng mở hộp ra ăn.
Khi nhìn thấy thịt bò đầy ụ trên mặt hộp mặt, cô liền nhìn Dương Diệu với vẻ mãn nguyện.
Lần đầu tiên cô Dương Diệu gặp nhau, cậu đã thêm thịt bò cho cô, đến bây giờ, mỗi lần Dương Diệu mua mì cho cô, cậu đều gọi thêm rất nhiều thịt bò.
“Vừa rồi anh đi mua mì, chú Vương hỏi có phải mua cho em không. Anh bảo phải thì chú ấy cho thêm thịt bò.”
“Vậy tính ra cái này là chú Vương cho em chứ không phải anh đúng chứ?”
“Cẩn thận kẻo nóng. Anh đã thêm thịt cho em rồi nhưng chú Vương lại cho thêm nữa đó.” Dương Diệu đi vào bếp lấy ra một cái thìa, để vào tô hướng tay thuận của Lâm Tiêu, để cô tiện dùng.
Lâm Tiêu cười nói: “Rõ ràng là em lớn hơn vậy mà người chăm sóc lại là anh?”
“Em không lớn hơn anh bao nhiêu đâu, đừng coi cứ coi anh là con nít nữa.” Dương Diệu than thở, cậu không muốn nghe Lâm Tiêu nhắn đến sự chênh lệch tuổi tác giữa cả hai.
“Để anh vào chuẩn bị nấu thịt kho cho bữa tối.” Dương Diệu không vui đứng dậy đi vào bếp.
Lâm Tiêu đặt thìa xuống, nhìn bóng lưng của Dương Diệu khẽ thở dài.
Lâm Tiêu cũng biết mình như vậy là không tốt, nhưng cô không thể bỏ qua sự thật cô lớn hơn Dương Diệu được.
Trên thực tế, điều mà Dương Diệu quan tâm không phải là sự chênh lệch tuổi tác rõ ràng giữa cậu và Lâm Tiệu, mà cậu chỉ lo rằng Lâm Tiêu sẽ nghĩ mình chưa trưởng thành, rồi một ngày nào đó nói lời chia tay với lý do là cậu ấy còn quá trẻ và chưa trưởng thành.
Cửa phòng bếp đang mở, Lâm Tiêu nhìn bóng lưng Dương Diệu mà lòng có chút băn khoăn.
Suy nghĩ một hồi, cô vẫn lặng lẽ đi về phía sau Dương Diệu.
Dương Diệu rửa bát xong chuẩn bị xoay người, không ngờ Lâm Tiêu lại ở phía sau, bởi vì lo lắng bát đĩa sẽ va vào Lâm Tiêu nên cậu nhanh chóng thu tay lại, nhưng một chiếc đĩa theo quán tính vẫn bị rơi xuống đất ngay sát chân Lâm Tiêu rồi vỡ tan.
Thấy vậy, Lâm Tiêu cúi người nhặt.
“Đừng đụng vào!”
Dương Diệu đã chậm một bước, tay của Lâm Tiêu bị mảnh vỡ cứa chảy máu.
Dương Diệu vội vàng ngồi xổm xuống, nhìn thấy máu đỏ chảy ra từ đầu ngón tay của Lâm Tiêu, nhíu mày thật chặt, sau đó trực tiếp ôm lấy Lâm Tiêu.
“Dương Diệu, anh làm gì vậy?”
Dương Diệu đưa Lâm Tiêu đến ghế sô pha trong phòng khách ngồi, rồi đi tới tủ lấy hộp thuốc khử trùng và băng bó cho cô.
Một lúc sau, Lâm Tiêu nhìn ngón tay đã được quấn mấy lớp băng gạc của mình, dở khóc dở cười không phải dán băng cá nhân là được rồi sao cần gì quấn nhiều băng gạc thế này..
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng cẩn thận, chăm chút của Dương Diệu, cô cung không đành lòng nói ra.
Dương Diệu khẽ thổi vào ngón tay cô, cậu không có vẻ cáu kỉnh như vừa rồi, chỉ có vẻ mặt đau lòng, nhìn Lâm Tiêu, “Còn đau không?”
Đọc đầy đủ truyện chữ Tô Mì Bò Vào Ngày Mưa, truyện full Tô Mì Bò Vào Ngày Mưa thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tô Mì Bò Vào Ngày Mưa