Cuộc sống của Mustafa dần đi vào quỹ đạo, chí ít gã không còn phập phồng lo sợ cả ngày nữa.
Khi một ngày kết thúc, Lương Thượng Quân sẽ ghi vào quyển sổ của gã rằng: Mọi việc ổn thỏa.
Đối với Mustafa những từ này có hơi xa lạ, gã hỏi anh nó có nghĩa là gì.
Lương Thượng Quân giải thích: “Nghĩa là anh không cần phải suy tư gì hết, có thể ngủ một giấc an ổn”
Không biết có phải do tác dụng tâm lý không, kể từ khi bốn từ này xuất hiện trong cuộc sống, Mustafa quả thật đã có thể ngủ an ổn.
Gã cứ bảo: “Trợ lý Lương yêu quý của tôi, không có anh tôi biết làm sao”
Lương Thượng Quân đáp: “Không cần nịnh nọt tôi, chuyện này ai làm chả được”
Mustafa chỉ lắc đầu: “Anh sẽ giữ lời tới Sunnah chứ? Để anh tự đứng ra xin chắc không tiện lắm, tôi sẽ đích thân thương lượng với Đoàn trưởng và vị Cục phó Vương kia của các anh”
Lương Thượng Quân bèn cau mày: “Có thể đừng nhắc chuyện này được không?”
Dạo này anh gần như dành hết thời gian ở bên Mustafa, khó trách có phần hao tâm tốn sức.
Kỷ Sách chưa từng can thiệp nhiều vào chuyện của anh, nhưng anh rõ ràng cảm giác được tâm tình của Kỷ Sách cực kỳ xấu.
Có lẽ hắn phát hiện gì đó, một ngày trước khi họ về Hara, Kỷ Sách lạnh lùng nhìn anh nói: “Lương Thượng Quân, em tốt nhất đừng có giấu tôi chuyện gì”
Lương Thượng Quân biết khi đó mình cười rất gượng gạo.
Nhưng anh không biết, khi Mustafa nghe câu hỏi đó, cũng rất gượng gạo.
Lúc về tới Hara, Đại đội 1 và 7 đang diễn tập bên ngoài, kỳ tuyển huấn mới đang được tiến hành bừng bừng khí thế trong doanh trại.
Vì Kỷ Sách ra ngoài làm nhiệm vụ, đợt tuyển huấn này do Trưởng quan Tiểu đoàn 2 dẫn dắt, ánh mắt băn khoăn, Lương Thượng Quân nhìn thấy bóng dáng Khỉ Còi trên sân bắn chướng ngại vật.
Anh vui mừng mỉm cười.
Xem đi, Khỉ Còi mệt như chó vậy, nhưng cũng may kỹ thuật bắn không như shit.
Nghĩ sau này có lẽ không còn gặp lại đám lính nhoi ngốc xít này nữa, Lương Thượng Quân thấy đầu mình đau như bị kim châm.
Có thể nhìn nhiều hơn một chút cũng tốt.
Kỷ Sách và anh đều tham gia vào cuộc đàm phán giữa Sunnah, Bộ an ninh quốc gia và Hara.
Họ nói về thành quả nghiên cứu tối tân của thuốc ức chế thụ thể_____một loại thuốc ảo giác có chứa thành phần Lysergic acid diethylamide.
Theo dõi Mustafa giới thiệu và thuyết trình mới biết thuốc này còn ghê gớm hơn loại dùng trên người Lương Thượng Quân năm xưa, nó có thể dễ dàng xâm nhập hệ thống khép kín, khiến vận tốc lan truyền mỗi phút của não người vượt quá vạch đỏ.
Đủ thấy vũ khí sinh hóa rất có triển vọng phát triển.
Nhưng trong cuộc họp tâm tư Lương Thượng Quân không đặt ở đây, anh đang ôm tâm tình vô cùng thấp thỏm chờ chết.
Cuối cùng, sau khi hết thảy đàm phán ổn thỏa, Mustafa nói: “Đoàn trưởng, Cục phó Vương, tôi còn một chuyện muốn bàn bạc với hai người, có thể nói riêng được không?”
Đoàn trưởng vừa được lời to đương nhiên sẽ không cự tuyệt: “Không thành vấn đề, những người khác ra ngoài cả đi”
Lúc này Kỷ Sách lại phát biểu một câu khiến quần chúng không rõ chân tướng trợn tròn mắt tập thể.
Hắn nói: “Đoàn trưởng, nếu Lương Thượng Quân rời khỏi Hara, tôi lập tức xin giải ngũ. Chú Vương chú khỏi cần sắp xếp cho con chuyển ngành sang cơ quan, con sẽ không can hệ gì tới quân đội nữa”
Lương Thượng Quân hoảng hồn: “Kỷ Sách anh phát điên cái gì vậy!”
Nói xong câu đó Kỷ Sách hành cái quân lễ nghiêm chỉnh, rồi ra ngoài cửa. Lương Thượng Quân sải bước chạy theo, bỏ lại cả phòng người ngẩn tò te.
Mustafa ho một tiếng: “Vậy, chúng ta nói chuyện thôi”
Lương Thượng Quân vừa ra khỏi cửa lập tức chửi ầm lên: “Kỷ Sách mẹ kiếp anh làm gì vậy! Lời lẽ vậy có thể tùy tiện nói ra sao! Hành vi anh vậy là sao? Hành vi của anh chính là coi thường kỷ luật coi thường chế độ biết chưa!”
“Giải ngũ? Giải ngũ xong anh làm gì? Còn không chuyển ngành, rốt cuộc anh muốn làm gì! Kỷ khốn nạn anh khùng hả!”
“Không được, lát nữa phải nói chuyện đàng hoàng với chú Vương của anh, anh không thể khốn nạn như vậy, anh không thể mang công sức vất vả chú ấy bồi dưỡng anh quăng xuống bùn được!”
Anh biết Kỷ Sách nói là làm, trong lòng rối như tơ vò, ăn nói không lựa lời, căn bản không biết mình đang nói gì.
Kỷ Sách cắt ngang: “Tôi nói tiền đề của câu đó là cậu rời khỏi Hara kìa, cậu hoảng cái gì, bộ cậu muốn rời khỏi Hara hả?”
Lương Thượng Quân đột nhiên sững sờ.
Anh há miệng, nhưng không phát ra được âm thanh nào.
Có huấn luyện chống bẫy rập nhiều cỡ nào cũng vô dụng, bẫy của Kỷ Sách, anh làm sao cũng tránh không được.
“Sao không nói chuyện đi? Chẳng phải cậu mắng tôi hùng hồn lắm sao, sao giờ câm họng rồi?” Kỷ Sách hùng hổ dồn ép.
“Cậu đầu quân Mustafa, trốn chạy mưa bom bão đạn của cả thế giới, nói không chừng ngày nào đó bị người ta coi thành phần tử khủng bố bắn cho bỏ mạng. Còn tôi ở lại Hara tiếp tục dẫn lính, nói không chừng một ngày đẹp trời nào đó lại đánh giết với Sunnah, có khi hai chúng ta còn cầm súng nã nhau…Đây chính là kết cục tốt lành cậu an bài cho tôi phải không?”
Lương Thượng Quân nghẹn họng hết đường cãi.
“Cậu quyết đoán quăng lòng trung thành của chúng ta đi xa như vậy, giờ còn muốn một mình tôi giữ gìn cái gì?”
“Semper fidelis của cậu là nói cho Mustafa nghe sao? Còn thừa lúc tôi không hay biết gì làm đào binh? Lương Thượng Quân, cậu là súc sinh sao!”
Cậu là súc sinh sao!
Vẻ mặt Kỷ Sách có thể nói là hung ác, Lương Thượng Quân chưa từng nghe hắn ăn nói chẳng hề che giấu cơn phẫn nộ như thế bao giờ.
“Không, Kỷ Sách…” Anh muốn thử giải thích, nhưng bị âm lượng cao hơn của Kỷ Sách át ngược về.
“Cậu hỏi tôi giải ngũ xong làm gì hả? Giờ tôi nói cho cậu biết, giải ngũ xong tôi sẽ truy sát Sunnah! Châm ngòi giặc ngoại bang cũng tốt, tới chỗ Assmann giành mối làm ăn với chúng cũng tốt, hay đi Yemen cho nổ phân bộ của gã cũng tốt, tôi tuyệt đối sẽ không cho chúng sống yên một ngày nào! Khi không còn bộ quân trang này trói buộc, không cần hiến lòng trung thành cho bất cứ ai, thì Lương Thượng Quân, tôi có thể ra tay càng tàn ác hơn, cậu tin không!”
“Tôi tin”. Lương Thượng Quân run giọng nói, “…Anh điên rồi”
Kỷ Sách im lặng, hắn không nói thêm một từ nào nữa, chỉ nhìn chằm chằm Lương Thượng Quân.
Trong đôi đồng tử u tối đó, là sự đoạn tuyệt khiến Lương Thượng Quân ngạt thở.
Nhưng sau khi cuộc mật đàm kết thúc, Đoàn trưởng và Vương Bân đều không có hành động gì.
Lương Thượng Quân cũng không nhận được bất cứ thông báo điều động nào.
Sau khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Mustafa lại dẫn một nhóm lớn nhân viên Sunnah rời khỏi Trung Quốc.
Gã thậm chí còn không từ biệt Lương Thượng Quân, chỉ bỏ lại cho anh một mảnh giấy:
“Chưa bao giờ tôi cảm thấy may mắn vì mắc phải căn bệnh này như hiện nay, tôi nghĩ rồi sẽ có một ngày tôi quên được anh”
Phập phồng lo âu lâu như vậy, mà trò khôi hài này lại kết thúc bằng cái cách hết sức yên bình.
Kỷ Sách không nói thêm gì, Lương Thượng Quân cũng không giải thích gì hơn.
Rất nhanh hai người đã vùi đầu vào công tác chỉnh đốn Đại đội: khi đám lính nhoi Đại đội 1 và 7 diễn tập xong khải hoàn quay về, chào đón họ là một cuộc huấn luyện việt dã hết sức đột ngột.
Hai người chọn tuyến đường khó đi y như nhau, còn hạ cho các binh sĩ cùng một mệnh lệnh: Tuyệt đối không cho phép hoàn thành nhiệm vụ trễ hơn Đại đội 1 (Đại đội 7) một giây nào!”
Đọc đầy đủ truyện chữ Tối Chung Lưu Phóng, truyện full Tối Chung Lưu Phóng thuộc thể loại Sắc cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tối Chung Lưu Phóng