Sáng hôm sau, Tô Tín đã tỉnh dậy từ rất sớm, nhìn thấy Hinh Nhi đang ngủ say bên cạnh, cậu nhẹ nhàng đắp lại chăn cho cô bé.
Mở vò gạo ra, nhìn bên trong chỉ còn lại mấy mươi hạt gạo, lòng tô Tín thắt lại.
Loạng choạng đi ra phía cửa, Tô Tín định tìm vài thứ làm một thanh kiếm.
Tuy có được khoái kiếm Kinh Vô Mệnh, nhưng đầu tiên cậu cần có một thanh kiếm mới luyện được.
Đẩy cửa ra là con đường lầy lội vì nước bẩn tràn lan, những ngôi nhà cũ nát thấp bé và những người lững thững qua lại, đây là cảnh ở khu dân nghèo.
Nơi đây nghèo đến nỗi một kẻ ăn mày cũng chẳng muốn đến đây, thế nhưng lại có một cái tên không tệ - Trường Lạc phường.
Đương nhiên Trường Lạc phường trước kia không như vậy.
Tiền thân của Thường Ninh phủ là Đại Chu đô thành, có tổng cộng 49 thành thị, dù có nằm sát bên Trường Lạc phường thì cũng là nơi phồn hoa.
Nhưng từ 30 năm trước, vị Long Vũ Đế Hoành Không văn tài võ lược, công cái thiên thu xuất thế đã biến một tiểu quốc Nam Man thành nước Chu có đất rộng nghìn dặm, đánh cho bá vương nước Tấn lúc bấy giờ chạy bán sống bán chết đầu hàng triều Đại Chu, vì vậy Thường Ninh phủ cũng sụp đổ.
Sau khi Long Vũ Đế dời đô, không biết có phải vì chướng mắt tiểu đô thành trước kia hay không mà đã cho dỡ bỏ hoàng thành, điều chuyển tất cả các quan viên phú thương trong chín thành đến đô thành mới - Thịnh Kinh, Thường Ninh phủ vì vậy mà dần bắt đầu suy vong.
Tô Tín tìm được một mảnh thép dài bằng cánh tay, rộng ba ngón tay ở góc tường, bên ngoài đều là vết gỉ sét, đây là thứ trước kia dùng để chắn chuồng gà, đáng tiếc là gà trong nhà Tô Tín từ sau khi cha mẹ qua đời, đã không còn nuôi nữa.
Tìm được hai miếng gỗ ngắn kẹp vào giữa tấm thép, rồi dùng dây thừng quấn lại, đây chính là cán kiếm.
Sau đó Tô Tín lại tìm về một miếng đá mài dao, bắt đầu tỉ mỉ mài đi những vết gỉ sét trên tấm thép đó, rồi tạo mũi nhọn cho nó.
Lúc này cánh cửa được đẩy ra, Hinh Nhi mắt nhắm mắt mở bước đến, dụi dụi mắt, chu miệng hỏi:
- Ca ca, huynh đang làm gì đó?
Khóe miệng Tô Tín lộ ra ý cười ôn hòa, nhẹ nhàng nói:
- Hinh Nhi ngoan, lát nữa ca ca dẫn muội đi ăn đồ ngon nhé.
Kiếp này Tô Tín có tướng mạo không tồi, là một thiếu niên 16, 17 tuổi tuấn tú, tuy không thập toàn thập mỹ nhưng mỗi khi cười lại rất đẹp.
- Hinh Nhi sẽ ngoan. Tô Hinh Nhi gật gật đầu, lặng lẽ nuốt nước bọt.
Trước kia ca ca thường dẫn cô đi ăn mì thập cẩm của Vương Bà nấu trên đường, nhưng gần đây ca ca rất lâu rồi không dẫn cô đi.
- Ơ? Tô Tín ngươi thế mà vẫn chưa chết sao? Mạng lớn đấy nhỉ.
Hai người mặc trang phục võ sĩ ngắn sạch sẽ, trước ngực thêu hình một con chim ưng lắc lư đi đến, khuôn mặt tỏ vẻ kinh ngạc.
Tô Tín lãnh đạm nhìn hai tên đó, cậu vốn chẳng lạ gì bọn chúng, đáng lý nên nói rằng ba ngày trước, họ vẫn là huynh đệ cùng kề vai sát cánh chiến đấu!
Phi Ưng bang là một trong những tam bang tứ hội của Thường Ninh phủ, ngoài bang chủ ra, còn có ba đường chủ.
Mà dưới ba đường chủ này là hơn mười đại đầu mục và hơn năm mươi tiểu đầu mục.
Lần trước tác chiến với Thanh Trúc bang, đại đầu mục đã hạ lệnh lần này ai giết được nhiều người nhất, sẽ được làm tiểu đầu mục, có thể quản lý cả một con đường.
Tô Tín tuy trẻ tuổi, nhưng tay chân lại có phần mạnh bạo, nhờ vào việc ra tay tàn độc không sợ chết, vừa xông ra đã giết ba bang chúng Thanh Trúc bang, một lúc sau lại chặn được phía trước.
Nhưng không ngờ sau cùng lại bị Lưu Tam Đao người mà cậu luôn coi như đại ca đột nhiên dẫn mấy người đang cùng cậu chiến đấu rút lui, để lại mình cậu rơi vào trong vòng vây của Thanh Trúc bang, bị đánh đến chết.
- Lưu Tam Đao giờ được lên làm tiểu đầu mục rồi chứ? Hắn dựa vào việc bán rẻ huynh đệ để ngồi lên vị trí đó mà không sợ bỏng mông sao?
Nếu Tô Tín không bị phản bội, với chiến công của cậu, người được làm tiểu đầu mục phải là cậu mới đúng.
Một tên trong đó nhún vai nói:
- Tô Tín, cậu quá nổi trội, trận đó cậu giết được nhiều người nhất, nếu cậu không chết, tam ca sẽ không được làm tiểu đầu mục.
“Ha ha.” Tô Tín bỗng cười nhẹ, không hiểu là vì sao, khi hai tên đó nghe tiếng cười của Tô Tín lại cảm thấy lạnh toàn thân.
- Từ lúc ta mới vào Phi Ưng bang thì đã cùng Lưu Tam Đao hắn lăn lộn, bao nhiêu năm nay, ta luôn đối xử với hắn như đại ca mình! Dù cho cuối cùng chiến công ta cao nhất, nhưng vị trí tiểu đầu mục này ta vẫn sẽ nhường cho hắn!
- Ha ha, biết người biết mặt không biết lòng, chỉ có người chết mới là an toàn nhất.
Tên kia rút con dao găm từ hông ra, nham hiểm nói:
- Lão tứ phí lời với hắn làm gì? Nhân lúc tiểu tử này đang trọng thương cứ thẳng tay giết hắn đi! Hắn mà sống, trước sau gì cũng bất lợi cho danh tiếng của tam ca, còn cả muội muội hắn, tuy còn nhỏ, nhưng bán vào Dương Châu phủ làm hạ nhân cũng có thể kiếm được chút bạc!
Nhìn tên kia rút dao ra, những người qua lại ở Trường Lạc phường không chút gì tỏ vẻ kỳ lạ, ngược lại còn thấy hứng thú đứng lại nhìn.
Giang hồ đúng thật tàn khốc, đặc biệt là đối với những người xuất thân bần cùng thì càng đúng như vậy.
Mỗi ngày đều có người bang hội chém giết cướp bóc, chết một hai người chẳng phải là chuyện gì lớn, dù sao cũng đều là mạng hèn mọn, quan phủ cũng không muốn đếm xỉa.
Tô Tín loạng choạng đứng dậy, cơ thể còn có chút yếu ớt.
- Hinh Nhi, nhắm mắt lại.
Tô Hinh Nhi lo lắng nhìn Tô Tín, cô biết ca ca định làm gì, nhưng vẫn nghe lời nhắm mắt lại bởi vì cô tin ca ca mình.
Tên kia cười khinh thường nói:
- Sao, ngươi còn muốn ra tay? Bộ dạng ngươi hiện giờ, còn nghĩ mình là Tô Tín trước kia có thể một mình đấu với ba tên lực sĩ mà không thua hay sao? Đến binh khí ngươi còn không có, lấy gì đấu với ta? Chỉ dựa vào miếng thép trong tay ngươi sao?
- Nó không phải miếng thép mà là kiếm.
Ngữ khí của Tô Tín vô cùng lãnh đạm, dường như là đang trần thuật một sự thật.
- Nó mà cũng gọi là kiếm sao? Ha ha ha! Đừng đùa nữa!
Đọc đầy đủ truyện chữ Tối Cường Phản Phái Hệ Thống, truyện full Tối Cường Phản Phái Hệ Thống thuộc thể loại Kiếm Hiệp cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tối Cường Phản Phái Hệ Thống