“Hẹn gặp lại sau nhé, Lily.”
Dania mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu Lily.
“Vâng! Chị nhớ về cẩn thận đấy.”
Cạch.
Ngay khi cánh cửa khép lại, nụ cười của Lily cũng biến mất.
Sự ấm áp còn vương lại trong căn phòng vài phút trước giờ đã tan biến, để lại một bầu không khí lạnh lẽo đến rợn người.
.
Mình vừa… sử dụng sức mạnh sao?
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi đã kích hoạt được năng lực đặc biệt của mình.
Lúc tỉnh lại sau cơn choáng do những lời của Charlie nói ra, tôi phát hiện một vết nứt lớn dưới chân, và chính bàn chân tôi đang bị mắc kẹt trong đó.
Mình đã tức giận… nhưng đâu có ý định giết ai.
Chẳng lẽ chỉ cần nuôi dưỡng sự thù địch là đủ để sức mạnh phát huy, mà không cần ý niệm giết chóc?
“Á!”
Charlie, có vẻ bị sốc đến mức quên luôn cách đi hai chân, quay đầu chạy trối chết bằng cả bốn chi như thú hoang.
“C-Cái quái gì thế này…?”
Khuôn mặt cậu ta hiện rõ vẻ hoảng loạn, vẫn chưa thể hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
“Ừm…”
Tôi đang nghĩ cách giải thích thì bắt gặp ánh mắt Charlie.
“Hiiik…!! Tôi xin lỗi! Tất cả đều là nói dối! Chỉ là ham muốn ích kỷ của tôi thôi! Làm ơn tha cho tôi lần này!”
Cậu ta gần như gào lên trong tuyệt vọng.
Vậy ra đúng là lời nói dối.
Khá bực mình, nhưng tôi có thể hiểu được.
Ở nơi thế này, có lẽ tôi—một cô gái xinh đẹp bất ngờ xuất hiện—đúng là hiếm thấy. Việc Charlie có tình cảm với tôi cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi cảm thấy thoải mái.
Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh một tên trai tân mặt đỏ rực thú nhận tình cảm cũng đủ khiến cơn giận trong tôi sôi sục trở lại.
Mình đang kiềm chế…
Dù thật khó chịu, nhưng nếu tôi là cậu ta, thấy một cô gái xinh đẹp lạ mặt bị mất trí nhớ, có khi tôi cũng phạm phải sai lầm tương tự.
Tôi gắng bình tĩnh lại, dùng lực cố kéo chân ra khỏi vết nứt.
Hả?
“Urgh…!!”
Nó không hề nhúc nhích.
“Hnngh…!”
Dù có cố gắng đến mấy, chân tôi vẫn bị kẹt cứng, không nhúc nhích được một ly.
“Hera…?”
Khuôn mặt Charlie đang từ sợ hãi chuyển sang khó hiểu, như muốn hỏi: "Cậu đang làm cái quái gì thế?"
“…Giúp tôi một tay được không?”
“Cậu không biết cách thoát ra à?”
Giờ cậu ta đã bớt hoảng, quay lại nói chuyện một cách bình thường.
“Ừ. Đôi khi chuyện này xảy ra mà tôi chẳng rõ nguyên nhân.”
“Cậu có dùng loại thuốc nào không?”
Tôi chẳng muốn giải thích khả năng đặc biệt của mình với Charlie. Quá rắc rối. Thế nên tôi chỉ giả ngốc:
Không cần phải nói với cậu ta làm gì.
“Có lẽ là do mất trí nhớ?”
“Ồ.”
Chiêu bài "mất trí nhớ" đúng là vạn năng. Không cần giải thích phức tạp làm gì.
Charlie tự đưa ra đủ loại giả thuyết, nhưng cuối cùng chẳng kết luận được gì. Sau một hồi vò đầu, cậu ta chỉ thở dài chán nản.
“Vậy cậu định làm gì tiếp theo?”
“Hả?”
“Cậu nói mình không nhớ gì mà. Không phải cậu muốn lấy lại trí nhớ sao?”
“Ừm…”
Giờ thì tôi phải làm gì nhỉ?
Tất nhiên là... tiêu diệt Bram.
Đó là mục tiêu của tôi. Nhưng vấn đề là, Bram hiện đang ngồi chễm chệ ở đỉnh kim tự tháp xã hội khu này. Muốn tiếp cận hắn không hề dễ.
Chắc tôi sẽ phải bắt đầu từ mấy tên tay sai trước, rồi từ từ lần tới hắn.
“Trước mắt, tôi sẽ tập trung vào việc kiểm soát sức mạnh của mình.”
Charlie gật đầu, có vẻ đồng tình.
“Ừm… Với năng lực như vậy, ít ra cậu cũng không đến mức chết đói.”
Nhớ lại chuyện vừa rồi, cậu ta rùng mình.
“Dù sao cũng phải cẩn thận. Tình hình ngoài kia đang không ổn lắm.”
“Có chuyện gì à?”
Charlie hạ giọng, như sắp chia sẻ điều quan trọng.
“Gần đây liên tục có xác chết xuất hiện trên phố. Bị đâm bằng dao. Ban đầu người ta nghĩ chỉ là chuỗi án mạng thông thường… nhưng tôi thấy không giống vậy.
Đây là giết người có chủ đích.”
“Vậy đó là cố tình?”
“Đúng vậy. Các nạn nhân gần đây đều có chung một điểm: vết đâm ngay sau gáy. Rất gọn, rất chuẩn.”
“Phục kích à?”
“Tôi đoán vậy. Có thể hắn ta ra tay bất ngờ rồi mới chặt xác ra để đánh lạc hướng, khiến người ta nghĩ đây là vụ sát hại bạo lực thông thường.”
Khá đáng sợ đấy.
“Nhưng sao cậu biết được mấy chuyện này?”
Charlie mỉm cười tự hào, ưỡn ngực:
“Tôi trông vậy thôi, nhưng rất giỏi đấy nhé! Những chuyện thế này đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ… ờ, xin lỗi.”
Có vẻ cậu ta thấy ánh mắt của tôi nên nhanh chóng rút lại.
Vẫn ba hoa. Thật khó chịu.
Sau một lúc im lặng, Charlie tiếp tục.
“Còn một chuyện nữa. Người ta vừa phát hiện một cái xác… không đầu.”
“Gì cơ?”
“Nghe nói nạn nhân là người của Bram. Hắn đang cho người lùng sục khắp phố tìm thủ phạm. Có lẽ họ sắp tìm ra rồi.”
“Có thể là tôi.”
“…Gì cơ?”
Charlie chớp mắt, nhìn tôi như thể cậu ta vừa nghe nhầm.
“Cái xác không đầu ấy. Tôi nghĩ mình đã làm chuyện đó.”
“Cậu… cậu nghĩ gì vậy?!”
Charlie giật nảy người, lùi lại vài bước, như thể đang nhìn thấy một con quái vật.
Cái chuyện này vừa xảy ra thôi mà, cậu đã quên rồi sao?
Cậu nhát gan vậy, sao dám tán tỉnh một cô gái xinh đẹp?
“Tôi chỉ tự vệ! Tôi phải đứng yên để bị giết à?”
“C-cậu giết người thật sao…”
Có vẻ cậu ta khá nhạy cảm với từ "giết người". Charlie nhắm tịt mắt khi tôi thẳng thắn nói ra điều đó.
“Dù sao thì tôi cũng đang tính gặp Bram.”
“Bram?! Cậu điên à? Cậu biết hắn là ai không?”
“Tôi nghĩ mình có thể đánh bại bất kỳ kẻ nào.”
Tôi siết chặt nắm đấm. Charlie giật mình, nhưng rồi lấy lại bình tĩnh và lên tiếng.
“Hera, Bram không phải loại tội phạm lẻ tẻ ngoài phố. Hắn có thể hạ một con quái vật hoang dã chỉ bằng tay không! Kể cả cậu có sức mạnh đặc biệt, đối đầu với hắn là quá liều lĩnh.”
Với Charlie, Bram là quái vật. Nhưng với tôi—người đã đọc tiểu thuyết này—hắn chỉ là nhân vật phụ.
Làm sao tôi có thể thua loại nhân vật đó được?
“Cứ để tôi lo. Cậu không cần bận tâm.”
Có lẽ tôi vừa nói quá lạnh lùng. Charlie nhìn tôi, như muốn nói điều gì đó, rồi chỉ thở dài.
“…Được rồi. Dù sao thì cũng không phải việc của tôi. Cậu muốn làm gì thì làm. Sống chết mặc cậu.”
Ôi trời. Cậu ta đang hờn dỗi sao? Thật trẻ con.
Tôi vội đổi chủ đề.
“Không nói chuyện này nữa. Cậu chỉ cần nói cho tôi biết… bây giờ là năm bao nhiêu?”
“Năm 497 Lịch Hoàng gia.”
Cậu ta làu bàu, vẫn chưa hết càu nhàu. Nếu là con gái thì tôi còn thấy đáng yêu, chứ là đàn ông thì đúng là muốn đấm cho một cái…
Năm 497… Các sự kiện chính trong tiểu thuyết chưa diễn ra cho đến năm 500, khi nhân vật chính vào học viện.
Vậy là tôi vẫn đang ở phần mở đầu…
Tôi tưởng mình đã tiến xa hơn trong mạch truyện, hóa ra còn lâu mới bắt đầu.
Điều này có nghĩa là tôi sẽ phải sống ở Drax thêm vài năm. Dù cuộc sống không quá khó khăn, nhưng ở đây lâu chắc chán chết mất.
Nhưng mình có thể làm gì bây giờ? Nếu muốn giữ cho câu chuyện chính không bị lệch, tôi phải sống kín tiếng.
Dù vậy… tôi cũng rất tò mò muốn gặp các nữ anh hùng.
Một vị thánh, một yêu tinh, một thú nhân—tất cả những cô gái xinh đẹp tôi từng đọc về. Gặp họ tận mắt có lẽ là phần thưởng lớn nhất tôi có thể nhận được ở thế giới này.
Sẽ tuyệt lắm nếu chúng tôi có thể làm bạn… hoặc thậm chí là người yêu… À đúng rồi, tôi là con gái rồi còn đâu.
Chết tiệt, cái lão tác giả chết tiệt.
Hơn nữa, nhân vật chính còn gom hết gái đẹp vào hậu cung. Chẳng còn chỗ cho tôi. Đồ khốn.
Nhưng kệ đi.
Tôi sẽ hạ gục Bram và sống an nhàn ở miền Tây.
Với quyết tâm đó, tôi đứng dậy.
“Tuyệt! Giờ thì bắt đầu thôi!”
“Hả? Bắt đầu gì?”
Charlie nghiêng đầu, tò mò.
“Còn gì nữa? Tôi cần luyện tập làm chủ sức mạnh của mình.”
“…Rồi sao?”
Đôi mắt Charlie tràn đầy bất an. Cũng nhạy cảm đấy chứ.
Tôi mỉm cười, tay đặt lên vai cậu ta—không cho phép trốn thoát.
“Cậu sẽ giúp tôi chứ, Charlie?”
Cậu thích tôi mà, phải không? Chuyện nhỏ như thế này mà cũng không giúp được à?
Cũng giống như chuyện trước đó. Giờ tôi bắt đầu hiểu rồi.
.
“Ông chủ bảo hôm nay không được hành động.”
Dania nhận được mệnh lệnh: không gây rối, giữ yên lặng.
“Còn ông chủ thì sao?”
“Ngài ấy ra ngoài.”
Đi tìm cô gái đó sao? Không thấy Bram trong tòa nhà.
Cô gái bí ẩn, sức mạnh phi thường—Dania không thể thôi nghĩ đến cô ấy.
Vì Lily sao?
Hy vọng cô gái ấy không liên quan gì, Dania quay về nhà. Dù được nghỉ, nhưng lòng cô chẳng yên.
Lâu lắm rồi mình mới về sớm… chắc Lily sẽ vui lắm.
Trên đường, cô ghé vào tiệm bánh quen thuộc, mua món ăn vặt Lily yêu thích.
Cô tưởng tượng nụ cười rạng rỡ của em gái khi nhận được.
Trong thế giới địa ngục này, Lily là niềm vui duy nhất của Dania, là nơi nương tựa duy nhất.
Vì em gái, cô có thể làm bất cứ điều gì.
Học viện sẽ tuyển sinh từ năm 17 tuổi… nếu mình chịu đựng thêm ba năm nữa…
Ba năm—nghe thì dài, nhưng nếu là vì Lily, Dania sẵn sàng chịu đựng.
Không hay biết thời gian trôi qua, cô đã đứng trước cửa nhà.
Hôm nay, như mọi khi, Dania nở nụ cười, sẵn sàng chào đón em gái.
“Lily~ Chị về rồi đây.”
Nhưng khi mở cửa ra, thứ đón chào cô là—
“…Lily?”
Chỉ còn là một căn phòng lạnh ngắt, vô hồn—không còn chút hơi ấm nào.