"Ai cũng nhận ra gã này là kẻ chủ mưu mà."

Tôi lầm bầm trong miệng khi đang đọc một bộ tiểu thuyết.

‘Anh Hùng Bất Khuất!’

Đã trở thành con rối trong tay kẻ chủ mưu rồi.

Dù chỉ là một bộ tiểu thuyết hạng ba với nội dung quen thuộc, nhưng nó lại có lượng độc giả khá lớn, nhờ vào các yếu tố fantasy đại chúng và lối hành văn tạm ổn.

Là một fan của thể loại này, tôi đã theo dõi truyện đến khoảng chương 200, và cảm thấy khá đáng đọc.

Chuyện kể về một nhân vật chính chính trực, không bao giờ bỏ cuộc, chiến đấu vì hòa bình đến tận cùng.

Có thể hơi nhàm chán với vài người. Nhưng tôi nghĩ hiếm ai ghét kiểu nhân vật như vậy.

Lúc nhìn lại điện thoại thì đã 1 giờ sáng.

Những suy nghĩ tôi có trong lúc đọc truyện trước khi ngủ khiến tôi muốn chia sẻ nó với người khác, thế là tôi đăng nhập vào cộng đồng của Anh Hùng Bất Khuất.

Ở nơi mà hàng loạt bài phân tích, khen chê đủ kiểu được đăng lên mỗi ngày, tôi ấn vào nút ‘Viết bài mới’.

[Athena rõ ràng là kẻ chủ mưu rồi còn gì?]

Cô ta đủ mạnh để đè bẹp nhân vật chính, nhưng lại chẳng có vẻ gì là thật sự muốn tiêu diệt quái vật hay ma tộc.

Thỉnh thoảng thì giúp đỡ nhân vật chính, nhưng cũng chỉ vì... thấy hứng thú chứ chẳng phải vì lương thiện gì.

Cô ta luôn đứng phía sau, khoanh tay quan sát — rõ ràng là kiểu người chờ thời để đâm sau lưng mọi người vào phút cuối.

Ngay cả câu thoại ở cuối chương 142 cũng giống như một lời gợi ý vậy.

Quan trọng nhất là… tôi chắc chắn sau khi thấy phản ứng của Lily trong chương này, lúc cô ấy tỏ ra sợ hãi khi nhìn Athena.

Lily đến từ Drax — mà Drax lại là vùng do Athena quản lý.

Nếu Athena là người tốt, thì Lily có lý do gì phải sợ hãi như vậy chứ?

Tôi đoán sau này Lily sẽ là người vạch trần Athena chính là kẻ chủ mưu.

Tôi cũng sẽ để vài link bằng chứng khác ở dưới bình luận. Nhớ xem nha ㅋㅋ

.

"Có khi nào mình viết hơi… máu lửa quá không nhỉ?"

Bắt đầu với ý định đăng nhẹ nhàng cho vui, mà cuối cùng tôi lại nghiêm túc hẳn lên lúc nào không hay.

Bởi vì… tôi cảm thấy bực mình thật sự.

Cái "Athena" mà tôi chắc chắn là kẻ chủ mưu kia, lại đang nằm trong Top 5 nhân vật được yêu thích nhất truyện.

Một mỹ nữ lạnh lùng, bá đạo, thỉnh thoảng xuất hiện cứu giúp nam chính — dù chưa phải nữ chính, nhưng trong lòng độc giả thì cô ta gần như đã đóng đinh ở vị trí đó.

Rõ ràng là khi bị tác giả quay xe bằng cú phản bội cuối truyện, mấy người đọc sẽ phát cuồng mất. Vậy nên tôi đã đăng bài cùng với tất cả các manh mối nghi ngờ mà mình gom được.

Tôi cảm thấy một sự thỏa mãn lạ lùng — kiểu như mình vừa giúp được vài người thoát khỏi cú lừa sấp mặt. Với cảm giác nhẹ nhõm đó, tôi tắt điện thoại.

‘Thiệt tình, không muốn đi làm gì hết…’

Sau khi chuẩn bị ngủ xong, tôi rủa thầm cuộc sống đi làm nhàm chán, rồi nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Zzzap!

“…Gì vậy…?”

Tôi bật dậy theo phản xạ khi nghe thấy tiếng như bị mất điện.

Nghe nhầm à?

Tôi nhìn quanh, không có gì lạ cả, nên định bật điện thoại xem giờ.

4:44 sáng.

Giữa lúc nào không thức, lại là giờ này…

Một cảm giác bất an len lỏi trong người.

Nhưng nghĩ đến việc ngày mai còn phải dậy đi làm, tôi gạt bỏ nỗi lo đó và định tắt màn hình điện thoại.

…Thì nhận ra một đống thông báo chồng chất.

‘Sao lại có nhiều thông báo thế này?’

Khi kiểm tra, hóa ra là từ mấy thông báo tôi đã cài trong cộng đồng Anh Hùng Bất Khuất.

“Ủa, có vẻ bài mình đăng hồi nãy nổi rồi.”

Bài viết giờ được gắn nhãn HOT, kèm vô số lượt thích và bình luận.

Bình luận:

ᄂ Athena là nhân vật chính đấy, sao lại bảo là kẻ chủ mưu?

ᄂ Thực ra cũng có lý mà…?

ᄂ Nhảm nhí quá, đừng tin.

ᄂ Lúc đầu tui cũng nghĩ vậy, mà đọc xong bài thấy hợp lý phết.

ᄂ Em lạy thầy, cho em đậu đại học năm nay với ?

Dường như khá nhiều người bắt đầu tin vào giả thuyết của tôi.

"Tôi nói rồi mà, Athena là kẻ chủ mưu."

Phấn khích với phản hồi tích cực, tôi bắt đầu trả lời bình luận từng cái một.

Và rồi tôi kéo đến bình luận cuối cùng.

“…Cái gì vậy trời?”

Bộ ông nghĩ ông là ai mà dám spoil trắng trợn vậy? Tôi đã dày công chuẩn bị cú twist này mấy tháng trời, độc giả thì chỉ việc đọc và tận hưởng, sao lại phá hỏng hết như vậy?

Nghiêm túc đấy, tôi thực sự nổi điên rồi. Ông không biết là spoil là tội lớn lắm à? Cái cú sốc tôi định để dành trong hàng chục chương tới bị ông hủy sạch rồi đó.

Chịu trách nhiệm đi.

Chịu trách nhiệm đi.

Chịu trách nhiệm đi....

(Điều đó lặp lại hàng chục lần)

Chịu trách nhiệm đi.

“Cái đ-... tên này điên thật rồi.”

Đọc cái comment bệnh hoạn đó khiến đầu tôi như quay cuồng.

Gì chứ? Đây chẳng phải chỉ là bài phân tích của tôi, dựa trên suy đoán cá nhân thôi sao?

Cái người đang phát điên đó… chẳng lẽ là tác giả thật sao?

Dù sao thì, với kinh nghiệm lăn lộn trên mạng nhiều năm, tôi biết rõ đời không thiếu mấy người “thiếu dây”, nên cũng chẳng bận tâm nữa.

Tôi định tắt màn hình để ngủ thêm chút nữa trước khi đi làm.

Bzzzzzzzzz

“Áaaa!!”

Tôi hét lên rồi ném điện thoại xuống vì cảm giác như vừa bị giật điện.

Nó rơi xuống sàn với tiếng cạch, rồi phát sáng kỳ lạ.

Tôi tiến lại gần để xem chuyện gì đang xảy ra…

Chịu trách nhiệm đi.

Dòng chữ trắng to đùng hiện lên giữa màn hình.

“Làm ơn nói rõ coi, tôi phải chịu trách nhiệm cái gì!?”

Chịu trách nhiệm đi.

Chịu trách nhiệm đi.

Chịu trách nhiệm đi.

Tôi bắt đầu nổi da gà. Cảm giác quen thuộc kỳ lạ len lỏi trong đầu.

…Hình như tôi từng thấy cảnh này ở đâu rồi thì phải?

Nghĩ ngợi một lúc, tôi nhận ra —

Đây chính là cách mà mấy bộ tiểu thuyết xuyên không thường bắt đầu.

‘Không thể nào… chuyện này không thể xảy ra được…’

Đúng vậy. Nhưng nó sắp xảy ra đấy.

“Đ-đợi đã!!!”

Chịu trách nhiệm đi.

‘Chết tiệt…’

Và rồi, tôi mất ý thức.