「...Tiểu thư trông rất hoang mang, có chuyện gì đã xảy ra vậy?」

Sau khi lịch sự từ chối những lời đề nghị tiễn đưa lặp đi lặp lại, Tachibana Kayo, cưỡi trên lưng thức thần vô hình và hướng về xe ngựa của Nhị tiểu thư, không khỏi nghiêng đầu khi nhớ lại phản ứng của người mình yêu. Dựa vào diễn biến cuộc trò chuyện, có lẽ là về dinh thự, nhưng nàng không thể nắm bắt được.

「Thôi, cũng không sao. Chí ít, mình đã đạt được mục đích chính, vậy là tốt rồi.」

Tachibana Kayo có ba mục đích khi chủ động tiếp cận người mình yêu nhất vào dịp này. Một là, đương nhiên, để hỏi câu hỏi mà Nhị tiểu thư yêu cầu.

Về phần con bạch hồ lúc nào cũng nịnh nọt đó không quan trọng... nhưng tiểu thư mà nàng gặp sau một thời gian dài thì trông thật tiều tụy, mệt mỏi và gầy gò. Người xung quanh đều cho rằng do tranh chấp chính sự, song Kayo lập tức nhận ra chân tướng.

Và trong sự chấn động cùng lo lắng, Kayo không khỏi cảm thấy đôi chút thất vọng đối với tiểu thư.

Nhị tiểu thư hẳn cũng có những trải nghiệm riêng trong quá khứ. Nhưng dù thế nào, việc nàng ấy dù chỉ một chút nghi ngờ người đó cũng khiến Kayo chẳng lấy gì làm vui. Chính nàng đã từng rơi lệ, nhường vị trí bên cạnh người ấy, vậy nên nàng mong Nhị tiểu thư hãy vững vàng hơn. Câu hỏi của Kayo là để xua tan chút nghi ngại và sợ hãi trong lòng Nhị tiểu thư.

「Fufu. Quả nhiên vẫn nằm trong dự liệu.」

Đặt tay lên một bên má, cảm nhận hơi ấm bên trong, Kayo nở nụ cười mãn nguyện. Ít nhất, nàng đã xác nhận rằng việc chàng ấy giữ khoảng cách với Nhị tiểu thư không phải vì chán ghét. Chỉ cần biết điều đó thôi cũng đã là một thu hoạch lớn… dù từ đầu nàng đã đoán được rồi.

「Nhưng mà…」

Thì thầm, đôi mắt nàng khẽ nheo lại. Trong tâm trí, nàng nhớ đến mục đích thứ hai, khoảnh khắc nàng lén lút trao đi lá thư trong lúc hỏi han… Liệu có nhận được hồi âm hay không, nàng không dám chắc. Nàng chỉ biết mình đã hoàn thành vai trò của bản thân.

「Dù sao để lãng phí khoản đầu tư cũng thật đáng tiếc. Mình chẳng mong quan hệ của họ trở nên rạn nứt đâu…」

Thì thào, bàn tay đang chạm vào má trượt xuống môi. Lưỡi đỏ khẽ liếm đầu ngón tay. Kayo nở một nụ cười lạnh lùng, sắc bén.

Hay là nàng nên chuyển sang ủng hộ Đại tiểu thư đang chiếm thế thượng phong kia… Ý nghĩ ấy thoáng qua, nhưng nàng lập tức gạt bỏ. Chỉ cần liếc nhìn từ xa, nàng đã hiểu. Người phụ nữ khô khan, chẳng chút mỡ thừa ấy không có tấm lòng đủ rộng để chia sẻ bất cứ thứ gì cho người khác.

Có lẽ do dòng máu thấp hèn từ bên ngoại quá đậm đặc? Thật hẹp hòi, thật bài xích. Khó mà kết thân với một kẻ như vậy được. Cùng lắm, nếu bị nàng ta thống trị thì may ra còn làm được gì đó… Nhưng đó gần như là một canh bạc. Không có gì chắc chắn, vậy thì không nên mạo hiểm. Phản bội không phải chuyện có thể làm đi làm lại.

「Tham vọng độc chiếm mạnh mẽ thật phiền phức. Nếu là mình, chỉ cần được chút lợi lộc, mình sẵn sàng liếm cả đế giày!」

Thở dài, nàng lẩm bẩm, chán ngán trước sự cứng nhắc của Đại tiểu thư.

...Thôi, cũng được. Than thở cũng không thay đổi được gì. Nên tận dụng tối đa tình huống hiện tại. Thực tế, việc nhận được lời hứa, sự cho phép từ Nhị tiểu thư trong tình trạng tiều tụy đó chính là lý do lớn nhất khiến nàng mạo hiểm hành động, và là phần thưởng của nàng.

「Fufufufu...」

Nhớ lại việc đã hoàn thành bước đầu tiên của mục đích thứ ba, Kayo không kìm được mà mỉm cười. Thành thật mà nói, cảm giác có chút kỳ lạ. Ít nhất, thức thần đang cõng nàng cũng nghĩ vậy trong lòng. Dĩ nhiên, đối với Kayo, đó là chuyện không quan trọng.

(Thật thú vị... Ah, thật sự! Rất thú vị!)

Tachibana Kayo biết mình là kẻ thất bại. Nàng hiểu rằng bản thân không thể trở thành người quan trọng nhất, không thể đóng vai công chúa trong câu chuyện cổ tích. Nàng đã từ bỏ vị trí đó. Và chính vì vậy, nàng tìm thấy niềm vui, sự thích thú và hứng khởi trong những điều khác.

「Hy vọng chàng sẽ thích nó!」

Ngôi nhà mà Kayo mua và xây dựng lại thực sự là để tiếp đãi. Nhưng khách mời mà nàng nhắm đến, thực chất chỉ có một người.

Một ngôi nhà để gặp gỡ dưới danh nghĩa công việc, tiếp đãi, để hẹn hò bí mật, để ngoại tình. Từ vật liệu xây dựng đến đồ đạc, từng chiếc bát đĩa đều do nàng tự tay chọn lựa. Các phòng có nhiều phong cách khác nhau, từ phòng đơn giản theo phong cách wabi-sabi đến phòng xa hoa kiểu mới giàu. Có phòng theo phong cách Phù Tang, Đại lục, và thậm chí là Nam Man. Rượu trong hầm được chuẩn bị từ cao cấp đến bình dân để phù hợp với tâm trạng của chàng ấy. Và những người làm việc ở đó cũng...

「Quả nhiên, nếu kén chọn thì tốn khá nhiều tiền.」

Từ trong và ngoài Phù Tang, bằng mọi cách có thể, từ mọi tầng lớp xã hội, nàng đã thu thập những sở thích đa dạng nhất. Nếu nàng tìm thấy trước thì tốt. Nếu đã qua tay người môi giới hay bán buôn thì phiền phức. Nàng đã phải cạnh tranh với các chủ nhà chứa, quý tộc và thương nhân giàu có không biết bao nhiêu lần. Dù sao, nàng cũng đã chuẩn bị được một số lượng kha khá, bao gồm cả những thứ hiếm có, nhưng đã vượt quá ngân sách dự kiến ban đầu.

「Dù sao, chắc chắn sẽ cần mua thêm.」

Để chàng ấy có thể thoải mái sử dụng, tiêu xài mà không lo lắng. Phải làm cho chàng ấy yên tâm mọi thứ có thể thay thế bất cứ lúc nào. Không thể để chàng ấy phải e dè. Nếu không, việc xây dựng ngôi nhà này sẽ mất ý nghĩa. Không chỉ thương quán, mà bất động sản nói chung, không chỉ chi phí xây dựng mà chi phí duy trì cũng không hề nhỏ.

...Thôi, không sao. Người xưa có câu, “Cống hiến thực sự bắt đầu khi phải vay nợ.” Theo lời đó, thì mức độ này vẫn chưa là gì. Dù số tiền khiến mắt trợn trừng, nhưng nàng vẫn chưa phải vay nợ.

「...Ah, sở thích đó cũng hay.」

Nghĩ đến đó, Kayo chợt nhớ lại cuộc trò chuyện với chàng và bắt đầu tưởng tượng. Một ảo tưởng mới hiện lên trong đầu nàng.

...Giả vờ là nhân viên tiếp đãi và khách hàng, bị lừa đổ rượu Nam Man vào tháp ly thủy tinh đầy ngớ ngẩn. Bị đòi một khoản tiền không thể trả, khóc lóc thảm thiết, rồi bị mắng mỏ và lột hết quần áo và trang sức. Đeo vòng cổ, trở thành kỹ nữ riêng và bị đối xử như đồ vật... Nguy hiểm quá. Nàng suýt nữa mê mẩn trong hưng phấn.

「Haha, mình đúng là vô vọng. Thiếu kiềm chế, thật là hư hỏng, quá hư hỏng.」

Khi nhận ra, đã quá muộn, Kayo bật cười. Quần lót của nàng ướt sũng như vừa mới vớt lên từ dưới giếng. Đúng là ướt đẫm. Phải bí mật thay cái mới thôi. Quả nhiên, khi tưởng tượng trong khi cảm nhận chàng ấy trong miệng, phản ứng của cơ thể thật khác biệt. Cơ thể đúng là trung thực

Thành thật mà nói, đối với thức thần đang cõng nàng, cảm giác ấy quá đỗi ghê tởm và mong nàng xuống ngay để thay cái quần lót ướt đẫm đó, nhưng thực tế lại tàn nhẫn.

...Dù sao, Kayo vẫn đang tận hưởng tình huống này. Thương nhân rất xảo quyệt. Họ thích nghi với mọi tình huống và theo đuổi lợi ích tối đa. Trong một khía cạnh nào đó, có lẽ nàng mạnh mẽ và lì lợm hơn cả đối thủ và đồng minh của mình.

Nhưng, cũng chỉ đến thế mà thôi.

「Kyaa!?」

「Ồ, tiểu thư, xin lỗi...Tôi đang vội.」

Bỗng nhiên, khi lướt qua, vai nàng bị va phải, đối phương vội vàng xin lỗi. Đồng thời, có lẽ thực sự đang vội, chỉ xin lỗi nhẹ rồi nhanh chóng rời đi.

「Hừm. Thật phiền phức. Trong đám đông này, người ta cứ va chạm lung tung...」

Kayo bất giác vỗ vào tay áo chỗ bị va, lẩm bẩm phàn nàn về sự bất lịch sự của người kia... rồi đột nhiên dừng lại.

「...Hả?」

Nhận ra điều bất thường trong sự tự nhiên đó, Kayo quay đầu lại. Nàng cố gắng nhìn theo bóng dáng đối phương, ngoảnh đầu nhìn phía sau.

Nhưng trong biển người đông đúc, bóng dáng đó đã biến mất không còn dấu vết...