Sương mờ lãng đãng phủ kín con đường núi, một đoàn kỵ mã lặng lẽ tiến bước chậm rãi.
Do đang vận dụng Ẩn Hành Thuật, đội hình như hòa lẫn vào cảnh vật, giấu kín toàn bộ khí tức, chẳng ai nói lấy một lời, tất cả chỉ chuyên chú cảnh giác xung quanh. Với dáng vẻ và sát khí tỏa ra, nếu chẳng may có dân thường nào bắt gặp… mà thực ra, nếu có thể phát hiện được đoàn người đang dùng ẩn hành, thì bản thân kẻ đó cũng chẳng thể là dân lành gì rồi… chắc chắn cũng hiểu ngay rằng bọn tôi tuyệt không phải đang trong một chuyến du ngoạn thư giãn gì.
Thực ra, bọn tôi nào có thì giờ mà ung dung như vậy. …Ít nhất là cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ được giao.
「…Nhìn thấy rồi.」
Và rồi, tôi khẽ thì thầm, phá tan bầu không khí tĩnh lặng kéo dài. Khi đoàn người băng qua khu rừng rậm rạp rối rắm, trước mắt hiện ra một ngôi làng bỏ hoang. Một thôn xóm hoàn toàn vắng bóng nhân khí, tĩnh mịch đến rợn người…
「…」
Tôi lặng lẽ đưa mắt nhìn tấm bản đồ. Đây là một trong số vài chục ngôi làng thuộc địa phận quận Konami, bang Kazumi, Bắc Thổ, Phù Tang quốc, một làng quê hẻo lánh tiêu điều. Theo sổ hộ khẩu được quan phủ quản lý, dân số có một trăm năm mươi hai người. Nhưng nhìn cảnh tượng hiện tại thì e là không còn một bóng người sống nào nữa.
「Một tổ ở lại đây. Tổ còn lại chia làm hai nhóm, tiến hành lục soát từng nhà trong làng. Nhưng đừng động vào nhà trưởng làng, tiệm rượu và nhà thầy thuốc. …Makuwa, ngươi vào nhóm tìm kiếm. Nếu không thì chia không đều người.」
Tôi xuống ngựa, quay lưng lại phía sau và ra lệnh. Lần này tôi mang theo hai tổ, mười người tất cả. Bảy người cưỡi ngựa, ba người còn lại đi cùng xe ngựa hai ngựa kéo. Chiếc xe ngựa chở theo lương thực và các vật dụng cần thiết cho nhiệm vụ lần này. Do số lượng lẻ nên không thể chia đều, đành điều một người từ nhóm ở lại nhập vào nhóm tìm kiếm. Tốt nhất là tổ ba người để có thể hỗ trợ và phòng bị.
「Nhóm ở lại thì chờ tại đây. Trông chừng mấy con ngựa giúp. Nếu cảm thấy có điều gì nguy hiểm thì lập tức rút lui. Cứ mặc kệ chúng ta. Cần phải có người sống sót để báo tin.」
Đã khoảng một tháng rưỡi kể từ khi liên lạc với ngôi làng này bị cắt đứt. Những phu trạm hay thương nhân đến làng đều không quay trở lại. Tiếp đó, vị quan phụ trách việc thương lượng thu thuế khi đến gặp trưởng làng cũng không trở về. Quận chủ thấy sự tình khả nghi, liền phái mười binh sĩ của quân đoàn đến dò xét. Và rồi, gia tộc Onizuki được nhờ cậy.
「Yunshoku-dono thì sao?」
「Ta sẽ kiểm tra ba ngôi nhà đã nói. Gọi là phân công công việc thôi. Cẩn thận đấy」
Ra lệnh cho thuộc hạ xong, tôi cầm lấy cây thương, tiến vào trong làng. Nơi đầu tiên tôi đến là nhà của thầy thuốc trong làng. Trên tường có vết máu. Là máu của nhiều người, có vẻ như đã từng có hành động cứu chữa tại đây. Thế nhưng, cả người sống lẫn xác chết đều chẳng thấy đâu. Trên cánh cửa có những vết cào. Những vết móng tay kéo dài từ bên trong phòng khám ra đến ngoài cửa, dấu tích của ai đó bị lôi đi, dù móng tay gãy vẫn vùng vẫy trong tuyệt vọng…
「…Là ngõ cụt sao」
Lẩm bẩm như vậy, tôi tiến đến nhà trưởng làng. Ngôi nhà lớn nhất làng, tuy vậy cũng chẳng thể so bì với dinh thự của gia tộc Onizuki, nên cuộc lục soát kết thúc nhanh chóng. Có lẽ vừa trước bữa ăn tối, trong phòng khách còn bày sẵn mâm cơm. Có bảy mâm, trong khi theo thông tin thì gia đình trưởng làng chỉ có sáu người, vậy là có thêm một người ngoài. Cơm vẫn chưa được đụng tới, món ăn trong bát đã thiu và đầy giòi bọ.
Mục tiêu cuối cùng là quán rượu. Cũng là một gia đình có thế lực ngang hàng trưởng làng, ngôi nhà này trông khá bề thế.
「…」
Vừa bước vào trong, tôi đã cảm thấy một luồng khí tức bất ổn. Có lẽ là trực giác như giác quan thứ sáu được rèn luyện qua nhiều kinh nghiệm chiến đấu. Tôi rút ra viên ngọc trong ngực, quấn lên tay, nhẹ bước tiến sâu vào bên trong.
「Không phải…」
Khí tức mà tôi cảm nhận được chỉ là tàn dư. Nơi có khí tức không nằm trong khu sinh hoạt của quán rượu. Phải nghĩ kỹ, khả năng ban đầu vốn đã rất hạn chế. Đã vậy, bản thân đối phương chắc chắn cũng hiểu rõ sự nguy hiểm. Nhưng không thể nào đã tính trước cả tình huống thế này. Nếu vậy thì lựa chọn khả thi của chủ nhân nơi đây chỉ còn...
Tôi bước vào kho rượu nằm liền kề với tiệm. Ngay lập tức cảm nhận được luồng tà khí đậm đặc hơn trong nhà gấp bội… vô thức lấy tay che mũi, mặt nhăn lại. Và rồi, trong tầm nhìn của ta hiện ra một thứ…
「Cái đó là…」
Tôi dừng bước, mắt dán chặt vào cuốn sách cũ nát nằm chỏng chơ trên sàn kho rượu. Tôi ngồi xuống, đưa tay nhặt lên. Từ cuốn sách đó phát ra một thứ khí tức khó chịu. Đó là tà khí. Là một sức mạnh tiêu cực. Là lời nguyền…
「…」
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, tôi cảm nhận được. Linh cảm báo hiệu điều chẳng lành. Mà thực ra, nếu theo lối kể thường thấy trong truyện kinh dị hay chuyện quái vật hoành hành, thì đây chính là bước ngoặt quen thuộc. Nghe kỹ thì có tiếng động từ phía trên đầu… à, ừ, tôi cũng đoán được tới mức này rồi. Đã từng trải chuyện tương tự vô số lần. Cũng vì thế, tôi đã dùng Magatama để ẩn đi sự hiện diện của bản thân. Việc nó chưa ngay lập tức nhảy bổ xuống chứng tỏ lựa chọn của tôi là đúng. Con quái vật kia cũng chưa xác định được tôi đang ở đâu. Nó đang do dự. Cặp mắt của nó vốn được cấy ghép từ người nên ngay cả ngọc bội dành cho đối phó con người cũng có thể đánh lừa khá tốt. Tất cả đều trong dự liệu. Giờ chỉ còn quyết định nên ra tay thế nào. Vậy thì…
「Ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống này rồi…!!」
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi vung tay phải về phía sau mà không ngẩng đầu lên. Máu văng tung tóe hòa trong tiếng gào thét quái dị không thể gọi tên. Tôi bật ngược ra sau. Trọn vẹn hình dạng con quái vật hiện lên trong tầm mắt.
Đúng như dự đoán, thứ từ trần nhà rơi xuống không phải người. Toàn thân khoác bộ y phục trắng che kín từ đầu tới chân, mái tóc đen dài buông xuống tận gót chân che khuất khuôn mặt. Không thấy cánh tay đâu cả. Phía sau tóc có lẽ là khuôn mặt đầy thương tích, máu chảy ròng ròng.
「Tốt, đã phá được mắt nó rồi…!!」
Từ nội dung nhiệm vụ lúc nhận, ta đã có dự cảm, và giờ thì chính xác đến hoàn hảo. Diện mạo lẫn cách ra tay đều giống hệt—có thể khẳng định gần như chắc chắn. Thành thật mà nói, ta muốn hạ nó trong một đòn, nhưng thế này cũng đủ mãn nguyện rồi. Một đòn đầu phá được đôi mắt yêu thuật—đòn ác hiểm nhất—là quá tuyệt vời…!
『AAAAAAHHHHH!!!??』
「Ồn ào chết đi được!!」
Con quái vật gào thét giận dữ, nhưng TÔI chẳng cần để tâm, lập tức ném cây thương vào bụng nó. Với sức mạnh được gia cường bằng linh lực, cây thương đâm xuyên bụng con yêu quái, ghim nó vào bức tường phía sau.
『AHHH…GHH………!!?』
Bị xuyên bụng và đập mạnh vào tường, nó vùng vẫy kịch liệt nhưng không thể rút cây thương ra. Trong khi đó, tôi áp sát và vung tiếp. Một sợi tơ nhện trong suốt, như roi, quất tới.
『AH…GI………!!?』
Soẹt—đầu con quái vật lìa khỏi cổ. Cơ thể co giật vài cái rồi nằm bất động. Tôi quay trục kéo trên cánh tay, thu hồi lại sợi tơ nhện đã cuốn.
「Khốn thật, cái này đúng là phiền toái…」
Vừa quay trục, vừa làu bàu.
Đây là vũ khí tôi chế tạo từ sợi tơ sắc bén thu được từ hang ổ của Tsuchigumo trước kia. Tôi gắn một dụng cụ như con quay vào đầu sợi tơ, quấn phần tơ quanh trục kéo. Khi ném con quay vào kẻ địch rồi vung tay, có thể sử dụng như một chiếc roi. Tuy nhiên, vì độ sắc bén quá cao, nếu không đeo găng tay đặc biệt được dệt từ tơ nhện đã khử độc thì rất dễ bị đứt tay chính mình.
「Mà dù nguy hiểm, hiệu quả thì không thể chê vào đâu được…」
Dù chỉ mới là nguyên mẫu, nhưng kết quả trên thực chiến thì vô cùng khả quan. Dù là yêu vật mạnh đến đâu, nếu chỉ là trung yêu thì chắc chắn sẽ bị cắt đứt. Với đại yêu, ít nhất cũng có thể rạch nát lớp da ngoài, gây thương tích nghiêm trọng. Tuy tầm đánh ngắn, phải tiếp cận khá gần nên nguy hiểm, nhưng vẫn tốt hơn là dùng đoản đao để lao vào. Tệ nhất, nếu cần, vẫn có thể cắt sợi tơ mà rút lui.
「…Nói là vậy, nhưng số lượng có hạn nên không muốn vứt đi đâu…!!」
『GiyA………!!?』
Đồng thời, tôi quay người lại và ném đoản đao. Lưỡi dao cắm thẳng vào đầu con yêu quái vẫn còn lơ lửng, định tấn công dù đã bị chém đầu. Lưỡi dao phá nát hộp sọ, xuyên sâu vào bên trong. Cùng lúc đó, chiếc lưỡi sắc nhọn vươn ra từ miệng nó đang toác ra như muốn cắn lấy tôi, nhưng tôi nghiêng người tránh được. Đổi lại, mặt nạ Hannya mang theo phòng thân bị nó xé mất. Nguy hiểm thật, đúng là với lũ quái này, chừng nào chưa phá nát đầu thì chẳng thể yên tâm.
「Nếu muốn yên tâm hơn nữa thì đành phải làm thế này.」
Dù có đoản đao cắm vào mặt, nó vẫn gào lên rên rỉ, lăn lộn trên sàn. Tôi túm lấy mái tóc quằn quại như xúc tu, kéo lê cái đầu đi. Rồi khi thấy một thùng rượu đầy thanh tửu, tôi rút đoản đao ra và nhấn đầu nó vào trong. Rượu tràn vào miệng, ngăn tiếng hét của quái vật.
「Nè, tặng thêm cái này luôn.」
Tôi đổ cả túi muối bên cạnh vào trong thùng. Con quái ngập trong rượu gào rú như điên. Bị chặt đầu, đoản đao cắm mặt mà vẫn khỏe ghê.
「Nào nào, đừng có bò lên. Xuống dưới ngủ đi」
Nó định bò ra, tôi liền giữ chặt đầu, cắt đứt những sợi tóc bám lên miệng thùng bằng đoản đao. Nhìn như đang cố dìm chết ai đó… chỉ khác là không phải án giết người, mà là án diệt yêu thôi.
Rượu thanh cùng muối, tựa như những gì được truyền tụng ở kiếp trước, dường như cũng mang một sức mạnh thanh tẩy nhất định ở thế giới này, bởi lẽ đó mà nhu cầu với chúng tại đây cũng rất cao. Huống hồ lại còn là chuyện ném thẳng thứ yêu quái kia vào thùng rượu đã đổ muối đến mức bão hòa, đối với yêu mà nói thì hẳn chẳng khác nào bị quẳng vào bể nước muối chua vậy. Với loại yếu nhớt như tiểu yêu thì có lẽ chỉ cần thế này là cũng đủ để tiêu diệt rồi. Dĩ nhiên, xét theo giá cả của rượu và muối thì đây là cách làm hoàn toàn phi kinh tế.
Tiếng gào thét lúc lâm chung vang lên. Tôi vô tình dìm thứ yêu quái đó xuống đáy thùng rượu. Đối với yêu quái, chẳng cần phải nương tay. Vì ồn ào quá nên tôi rút đoản đao đâm vào vài lần. Rượu thanh trong suốt trong thùng chỉ trong chớp mắt đã nhuốm đỏ và đục ngầu.
Cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh. Tôi giữ nguyên nó dưới đáy thùng một lúc, đợi đến khi chắc chắn nó đã tắt thở thì cũng không vội lơi lỏng, giữ nguyên phần đầu nó bị nhấn chìm rồi đóng nắp thùng rượu lại. Cứ xem như ta mời ngươi một chầu, đừng khách sáo đấy nhé?
「Thì, cũng chỉ là cố tỏ vẻ ngầu một chút thôi mà…… Nhưng đúng là nguy hiểm thật đấy.」
Tôi thở dài trong lúc nhặt lại chiếc mặt nạ Hannya bị hất văng đi. Tuy đã biết rõ đặc tính và vũ khí giấu kín của nó, vậy mà vẫn không thể lơ là. Nếu sơ suất một chút thôi thì có khi cú đánh vừa rồi bằng cái lưỡi đó đã khiến đầu tôi lìa khỏi cổ rồi. Quả nhiên, dù có kiến thức từ trước thì sống ở thế giới này cũng chẳng dễ dàng gì.
「Giờ thì, đại khái cũng đoán được rồi đấy nhưng mà………」
Tôi đeo lại mặt nạ, đưa mắt đảo quanh xung quanh để dò xét. Rồi ánh nhìn của tôi dừng lại ở một chiếc thùng rượu nằm ở rìa tầm mắt. Nếu nghĩ tới việc cuốn sách về yêu quái đó từng có mặt ở đây, thì việc đoán ra chân tướng của sự việc lần này cũng không có gì khó khăn. Tôi mở nắp chiếc thùng rượu đó. Ngay lập tức, một bầy ruồi bu đầy, cùng mùi hôi thối đến muốn nôn bốc lên. Có lẽ đã khoảng hai tuần rồi…………
「………Nguyền người khác thì đào hai huyệt, chắc là vậy nhỉ.」
Có lẽ là nổi lòng tham mà đem ra dùng thử, rồi không thể kiểm soát được nữa. Không, nói đúng hơn là thứ đó vốn dĩ đã được tạo ra để không thể kiểm soát nổi. Nó là hiện thân của sự thối nát trong tâm tính kẻ chế tạo, một khối kết tinh của ác ý. Theo nghĩa đó thì kẻ kia cũng có thể xem là nạn nhân…… Nhưng mà, ngay từ lúc có ý định sai khiến yêu quái thì cũng chẳng còn gì để bào chữa rồi.
「Yunshoku!? Có chuyện gì vậy ạ!!? Tiếng động vừa nãy là………!?」
Vài tên đầy tớ nghe thấy tiếng gào thét của quái vật liền vội vàng chạy vào trong kho rượu. Đồng thời, khi trông thấy cái xác không đầu của con quái vật bị đóng cọc vào tường thì ai nấy đều bối rối. Tôi cười khổ trước thái độ ấy của họ, thu hồi ngọc bội vào trong ngực áo rồi ra lệnh.
「Đã tìm thấy cuốn sách kia rồi. Ta muốn xử lý nội dung bên trong và phong ấn cuốn sách lại. Hãy mang dụng cụ từ xe ngựa của nhóm chờ sẵn đến đây.」
「Dạ!? À, vâng!! Rõ rồi ạ!」
Trước tiếng nói bất ngờ của tôi, bọn họ liền quay đầu lại nhìn. Sau khi liếc nhìn nhau và thoáng lộ vẻ khó hiểu, rốt cuộc cũng ngoan ngoãn làm theo mệnh lệnh. Nhờ có ngọc bội nên chắc đến tận lúc đó họ mới thấy được tôi, trong lòng hẳn là đang nghi hoặc lắm.
「………Giờ thì, đến lúc dọn dẹp rồi.」
Tôi lẩm bẩm trong lúc nhìn cái thân thể của con quái vật bị đóng cọc.
Trước tiên, phải lấy mẫu từ xác con quái vật, rồi thiêu hủy cả đầu lẫn thân nó, còn cuốn sách thì phải dán đầy bùa rồi phong ấn tiêu hủy. Sau đó còn phải tìm kiếm người sống sót, điều tra xem còn yêu quái nào khác không, rồi viết báo cáo……… Có vẻ như vẫn còn cả khối việc đang chờ phía trước……
-
Sau khi hoàn tất nhiệm vụ và công tác hậu xử lý, tôi ra lệnh rút quân cho toàn đội. Trong làng không còn một bóng người… có lẽ tất cả đều đã bị ăn thịt rồi chăng… Bị thu hút bởi mùi máu tanh và sự việc đã xảy ra, tôi phát hiện vài tiểu yêu và trung yêu nên đã tiêu diệt chúng, rửa sạch vết máu, rồi thiết lập tạm thời một kết giới trừ tà. Công việc chính sẽ do đội quân đồn trú gần đó đến xử lý sau. Việc cần làm của bọn tôi là báo cáo toàn bộ sự việc cho quận chủ, cũng như cho gia tộc Onizuki.
「Nhưng mà, nhiệm vụ kết thúc nhanh hơn tôi tưởng đấy. Cả một ngôi làng bị nuốt chửng, lính trinh sát lại mất tích, tôi cứ tưởng sẽ phiền phức hơn cơ.」
Người lên tiếng là Yahagi, đội trưởng một trong hai tiểu đội tôi dẫn theo lần này, cũng là người được chỉ định làm chỉ huy thay thế trong trường hợp có chuyện bất trắc xảy ra với tôi. Hắn cưỡi ngựa tiến sát bên cạnh tôi trên con đường núi.
「À, phải đấy. Không có thêm thiệt hại nào là tốt rồi. Mong sao đường về cũng bình an vô sự. Biết đấy, dã ngoại thì chỉ khi về tới nhà mới gọi là kết thúc. Đừng lơ là cho tới tận phút cuối.」
Thực lòng mà nói, tôi cũng từng có kinh nghiệm bị yêu quái hay thổ phỉ tập kích lúc đang trên đường trở về, cho nên mới càng thấm thía câu nói ấy. Thậm chí, so với nhiệm vụ chính, chuyện đó còn khiến tôi lo hơn nhiều.
…Về vụ cuốn Yêu Ma Bản lần này, tôi thú thực là đã có phần tự tin từ trước. Bởi lẽ, bản thân cuốn sách đó vốn từng xuất hiện như một sự kiện phụ trong tựa game lấy thế giới này làm mô hình. Nhờ vậy, tôi đã chuẩn bị được đối sách. Tâm lý cũng không quá hoảng loạn.
Một cuốn sách nguyền rủa do một trừ yêu sư lừng danh xưa kia tạo ra, phong ấn yêu quái đã bị cải tạo để có thể sai khiến… Vì mức độ nguy hiểm và khả năng bị lạm dụng của nó, khi điều kiện nhất định được đáp ứng trong chính truyện thì nhiệm vụ thu hồi sẽ xuất hiện. Nhận hay không là tùy người chơi. Tuy nhiên, đây là sự kiện chuyên giết người lần đầu chơi, một cái bẫy đúng nghĩa.
Cái con mắt đầu tiên mà tôi xé nát khi chạm trán với thứ quái vật đó, dù chỉ là loại hạ cấp, nhưng thực chất lại là ma nhãn của trừ yêu sư đã bị móc ra rồi cấy vào, và đó chính là nguyên nhân dẫn đến cái 「bẫy giết người mới chơi」. Này nhé, chỉ cần ánh mắt chạm nhau là đầu nhân vật chính nổ tung luôn, màn chuyển cảnh vào trận chiến còn chưa kịp xuất hiện, đúng kiểu dằn mặt người chơi chứ chẳng đùa.
Nhưng mà, với những người đã quen thuộc và được tôi luyện trong game 「Yamiyo no Hotaru」, thì cỡ đó vẫn nằm trong phạm vi 「chấp nhận được」. Đám người đầu óc có vấn đề đó, sau khi thử đủ kiểu để qua sự kiện phụ này, cuối cùng cũng tìm ra điều kiện duy nhất để sống sót. …Phải, chỉ khi thêm tiểu thư út nhà Ako vào tổ đội, thì mới có thể đưa cô làm vật hiến tế đỡ đòn đầu, sau đó mới vào được màn chiến đấu. Đám nhà phát triển đúng là toàn bọn đầu óc không bình thường. Dĩ nhiên, sau đó Murasaki sẽ không sống lại mà bị tính là chết hẳn luôn.
「Cái đó thì đúng là chịu rồi…」
Tôi lẩm bẩm, tay cầm cuốn Yêu Ma Bản bị phong ấn toàn thân bằng bùa chú, lại còn bị xích chồng lên mấy chục vòng. Dù đối thủ là loại trung yêu, bị cải tạo và có chiêu thức giết người lần đầu như thế, nhưng cô gái bị sức mạnh đó giết liên tục cũng là kẻ có thực lực thật sự. Để tạo ra tình huống đỡ tệ hơn cốt truyện nguyên tác, việc giảm thiểu death flag cho cô ấy là điều tiên quyết. Đó là lý do tôi nhận nhiệm vụ này và đích thân tham gia. …Mà, quen tính cô ấy rồi, tôi có cảm giác kiểu gì cũng dính death flag theo cách khác. Thậm chí, kiểu chết nhanh đó còn thuộc hàng 「nhẹ nhàng」trong số những cách chết có thể xảy ra với cô.
「Dù vậy, thật là bi thảm………」
Từ thông tin thu thập được, tôi đã biết giữa trưởng làng và chủ quán rượu có mối hiềm khích sâu sắc. Vốn dĩ, thứ như Yêu Ma Bản không phải món đồ dân làng bình thường có thể dễ dàng sở hữu. Chỉ có kẻ nhiều tiền mới có thể bỏ một khoản lớn ra để mua. Và từ những hiểu biết trong nguyên tác, tôi đã đoán được chính cuốn sách đó là nguyên nhân dẫn đến hàng loạt vụ án với những đặc điểm tương tự. Từ nguồn tin ngầm, tôi biết được chính chủ quán rượu đã mua cuốn sách yêu nghiệt đó, và nhờ vậy mà mọi thứ trở nên rõ ràng.
Rốt cuộc thì, hắn định nguyền rủa tới mức nào chứ… Dù sao đi nữa, với con yêu quái đã mất kiểm soát, cả dân làng lẫn người thân của chủ quán rượu đều bị ăn thịt. Có lẽ hắn đã chạy trốn vào nhà kho chứa rượu. Loại rượu thanh này là thứ mà yêu quái cũng chán ghét. Hắn nghĩ rằng nếu ẩn náu ở đó thì sẽ không bị giết. Mà, kết quả là chẳng ra được nên chết đói luôn trong đó. Nghĩ đến chuyện phải báo cáo lại, thật là chẳng vui vẻ gì…
「Nói mới nhớ, cũng sắp đến rồi nhỉ…」
Nói tới từ 「bi thảm」, tôi chợt nhớ ra điều ấy. Phải rồi, khoảnh khắc định mệnh, thời khắc lựa chọn cũng đã gần kề lắm rồi.
Nói cách khác, chính là lúc khởi động nguyên tác, thứ có thể gọi là cội nguồn cho thế giới này đối với tôi. Chính là 「Yamiyo no Hotaru」bắt đầu vận hành…
-
Vào mùa thu năm thứ mười ba dưới triều đại Seirei, câu chuyện bắt đầu tại một ngôi làng nằm trong quận Yokei, thuộc vùng Haruka, Bắc Thổ, Phù Tang quốc. Miền Bắc này, dĩ nhiên, nổi tiếng là vùng đất phong phú linh mạch, tuy không rộng lớn nhưng lại được thiên nhiên ưu đãi dồi dào. Suốt gần nghìn năm qua, vùng đất ấy hầu như không hề bị đe dọa bởi tai ương, bởi vậy người dân sống nơi đó không hề tranh đấu, nếu nói theo cách tích cực thì họ có tâm hồn rộng lượng và hiền hòa, còn nếu nói theo cách tiêu cực thì chính là sống cuộc đời buông thả, không chút cảnh giác, lười nhác chìm trong giấc ngủ êm đềm.
Và người đang ở vị trí là con út trong gia tộc quản lý vùng đất trù phú đó, dòng họ của trang chủ làng – chính là nhân vật chính của câu chuyện này: Hotoya Tamaki. Được bao bọc bởi những con người hiền lành, sống mà không biết đến cái khổ vì đói, không từng trải qua lòng đố kỵ, thù hận, hay ác ý lộ rõ của con người, Tamaki lớn lên là một người dị thường trong thế giới này, luôn tin tưởng con người, đầy lòng trắc ẩn, mang trong mình sự dịu dàng và tinh thần chính nghĩa thuần khiết. ……Dù sao thì, cũng chính vì ánh sáng linh hồn đó mà trong một cái kết tồi tệ, cậu sẽ phải chịu những điều khủng khiếp đấy, biết không?
Bi kịch bắt đầu từ cuộc tập kích của yêu quái, mà còn là hung yêu, vào ngôi làng vốn dĩ không nên có chuyện như vậy… Và rồi, sau khi mất đi biết bao người quan trọng, mất đi cả nơi để quay về, Tamaki đã được đưa về sống dưới sự bảo hộ của gia tộc Onizuki, những người đã đến cứu viện làng. Điều đó là bởi chính cậu đã đơn độc đánh bại con hung yêu kia. Và cũng chính điều đó đã đưa cậu đến gần hơn với bí mật về thân thế của mình.
………Mà thôi, chuyện về sau đó thì tạm gác lại đi. Vấn đề là sự diệt vong cận kề của ngôi làng quê hương nhân vật chính. Phải xử lý chuyện này ra sao đây? Chính bản thân tôi cũng chẳng thể đưa ra quyết định.
Ngay từ đầu, việc làm sao để đến được ngôi làng cũng là một vấn đề, mà quan trọng hơn là, đến đó rồi thì phải làm gì. Nói thật thì đánh nhau với hung yêu ấy à… Dù gì thì tôi cũng từng gặp phải không ít tình huống éo le rồi nên cũng chẳng phải chuyện gì mới mẻ, nhưng suy cho cùng vẫn là hành động tự sát. Hơn nữa, không biết việc vùng về can thiệp vào sẽ ảnh hưởng ra sao tới cốt truyện gốc. Trong tình huống tệ nhất, nếu nhân vật chính chết, hoặc không thể thức tỉnh được sức mạnh, thì mọi chuyện coi như kết thúc. Cứu người dân trong làng ấy à? Không thể nào. Nếu không có cái chết của họ, nhân vật chính sẽ không thể thức tỉnh được sức mạnh thật sự của mình.
Bỏ mặc dân làng… Quyết định ấy trong tôi đã sớm là điều chắc chắn. Không phải là không có cảm giác tội lỗi, nhưng đồng thời, tôi cũng hiểu rằng đó là việc cần thiết. Tôi không phải là tế bào vạn năng, cũng chẳng phải thánh nhân. Dù có bị lôi vào bao nhiêu chuyện rắc rối, thì một tên đầy tớ như tôi, rốt cuộc vẫn chỉ là đầy tớ. Tôi không phải là người được chọn. Đôi tay tôi không đủ lớn, tầm với cũng chẳng xa. Tôi chỉ có thể dốc sức để bảo vệ những điều thật sự quan trọng. Gia đình, những người thân cận… Vì họ, tôi chọn cách bỏ mặc. Tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Thế giới này không hề dịu dàng.
「………Hà, chắc chắn sẽ bị khinh miệt mất thôi」
Câu nói bật ra trong vô thức ấy, rốt cuộc là nói với ai, chính tôi cũng không rõ. Rồi tôi kéo ý thức trở về từ tương lai về hiện tại. Dù gì đi nữa, chuyện đó cũng phải để sau. Ngay cả việc tôi có thể đến hiện trường hay không vẫn còn chưa rõ. Trước hết, tôi cần hoàn thành công việc trước mắt.
「Đến nơi rồi」
Khi vượt qua con đường quốc lộ men theo sườn đồi thoai thoải và đến được đỉnh dốc, tôi nhìn thấy khung cảnh trước mắt và khẽ gật đầu. Từ ngôi làng bị yêu ma tàn phá đến đây mất khoảng hai ngày cưỡi ngựa, trước mắt tôi là thủ phủ Konami, quận lỵ của vùng Kazumi, Bắc Thổ, Phù Tang quốc. Tên gọi giống như tên quận, Konami, với dân số khoảng bốn ngàn người. Con số ấy chiếm hơn một phần ba dân số của cả quận. Đích thực là trung tâm của vùng cả về tên tuổi lẫn thực chất.
「Được rồi, mọi người đã vất vả rồi. Tối nay có thể ăn bữa cơm nóng, ngủ trong nhà đàng hoàng nhé」
Tôi quay lại nói với các thuộc hạ đang nối gót phía sau. Dù gì thì hai đêm liền phải ngủ ngoài trời cũng thật là vất vả. Không thể ngủ ngon vì yêu quái, mưa gió hay côn trùng. Đất thì cứng. Chúng tôi phải đốt lửa, ăn lương khô cứng như đá, rồi thay phiên nhau chợp mắt. Con người vốn yếu ớt, chỉ cần hơi chút là bệnh, một chút là gục ngã. Việc ngủ ngoài trời tiêu hao sức lực rất nhiều. Dù có xe ngựa và ngựa, cũng chẳng dễ dàng gì. Vì thế, lời an ủi này là điều đương nhiên.
………Mà, so với thời xưa chỉ toàn đi bộ thì hiện tại đã đỡ hơn rất nhiều rồi.
Rồi chúng tôi vượt qua những thương nhân, người đưa tin, lữ khách và những nông dân mang sản vật từ làng lân cận đến, tiến đến cổng quận. Đây là một trong bốn cổng của quận được bao quanh bởi hàng rào gỗ tròn.
「Dừng lại! Các ngươi là ai?」
「Chúng tôi đến từ gia tộc Onizuki. Hoàn thành nhiệm vụ theo yêu cầu của quận chủ và đến để báo cáo. Xin cho phép vào trong」
Dù là đoản đao mang theo để phòng thân không sao, nhưng một đoàn cưỡi ngựa trang bị cả cung, mà còn không phải thợ săn, thậm chí có cả đại đao, giáo dài thì đương nhiên bị lính gác ở cổng chặn lại. Tôi đưa ra hộp tín vật khắc gia huy của nhà Onizuki và trả lời. Lính gác có vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức chạy vòng ra sau để báo cáo với cấp trên rồi tiến hành kiểm tra.
「Chờ đã, gia huy đó là… Không nhầm được rồi. Có thể kiểm tra hành lý chứ?」
「Không vấn đề. Nhưng vì có những thứ nguy hiểm nên tôi sẽ giám sát」
Khi ta đồng ý, các binh sĩ bắt đầu lục soát hành lý và hàng hóa trên xe. Thấy nội tạng và máu của yêu quái bị biến đổi được thu thập và đựng trong lọ, không ít người đã giật mình.
「Đ-được rồi. Từng đó là đủ rồi. ……Mà này, dùng ngựa tốt thật đấy nhỉ?」
Viên quan phụ trách kiểm tra, khi thấy những món hàng đẫm mùi máu tanh thì như mất hết hứng thú kiểm tra thêm, liền ra lệnh cho thuộc hạ dọn dẹp rồi quay sang hỏi tôi với vẻ mặt khó hiểu. Trong ánh mắt ấy là sự khó chịu, nghi ngờ và cả ghen tỵ. Hắn ta không nhìn tôi, mà là nhìn con ngựa cao to, lông đen nhánh tôi đang dắt theo.
Nếu vượt biển từ
Phù Tang quốc sẽ đến đại lục, và ở phương Bắc của đại lục đó, giống như tiền thế, có một xã hội lấy du mục làm trung tâm. Vùng đất đó gọi là Mã Địch. Ngay cả nguyên tác cũng chỉ nói bóng gió về nơi ấy nên tôi cũng chẳng biết nhiều. Nghe đồn, ở đó có những hung yêu to lớn như núi, dài như sông, như loài sâu đất nuốt cả mặt đất… Nửa bước đã thành thần. Chính vì chạy trốn khỏi chúng mà người nơi đó không thể định cư trồng trọt, buộc phải di chuyển liên tục.
Dù sao đi nữa, ngựa của dân du mục tất nhiên là nhanh hơn, dẻo dai hơn, thông minh hơn và cũng đắt đỏ hơn hẳn so với ngựa nông nghiệp. Trước đây chỉ có thể nhập khẩu lẻ tẻ qua đại lục, nhưng dạo gần đây một thương hội đã tiến hành nhập khẩu quy mô lớn. Có lẽ mang mục đích chính trị, năm ngoái họ đã dâng tặng ba mươi con cho gia tộc Onizuki. Con ngựa tôi đang cưỡi, à không, hiện đang dắt, là một trong số đó. Bình thường một người như tôi mà dùng nó thì bị coi là không biết thân biết phận… Nhưng vì nó là ngựa lông xanh đen, mà còn đen đến độ giống như đồ tang, nên bị người trong tộc Onizuki ghét bỏ, sợ truyền lại màu lông đó khi phối giống, cuối cùng thì rơi vào tay tôi.
Lúc đầu tôi lo màu lông đen quá nổi bật khi làm nhiệm vụ, nhưng ngạc nhiên là trong đêm tối hay rừng rậm lại chẳng mấy ai nhận ra. Hơn nữa, nó còn được huấn luyện rất tốt, đủ để hiểu và làm theo mệnh lệnh, nên tôi chẳng có gì phàn nàn. Mà ngay cả đám đầy tớ đi theo cũng chẳng mấy ai thích màu đen, nhưng thực tế là cả đám tôi toàn mặc đen thui, với lại nếu bỏ lỡ cơ hội này thì cả đời chẳng có con ngựa nào tốt thế nữa, nên cuối cùng đa số đều chấp nhận. Ai còn dư dả để mà kiêng kỵ chuyện xui xẻo chứ…
「Hàng thừa thôi mà. Vận may vượt mức bản thân. ……Chúng tôi vào được rồi chứ?」
「À… Vào đi. ……Nhà Onizuki đối xử với đầy tớ cũng tốt quá nhỉ」
Gã khẽ bĩu môi, sau khi kiểm tra xong giấy tờ, gật đầu ra hiệu vào cổng với vẻ mặt khó chịu. Dù lời nói có hơi dài dòng, nhưng loại mỉa mai thế này chỉ là chuyện vặt. Tôi đã quen rồi. Không thèm để ý, tôi dẫn thuộc hạ bước vào quận thành.
Một bước qua khỏi cổng, phía trước là thế giới hoàn toàn của con người. Những ngôi nhà gỗ nối dài theo con đường chính. Phần lớn là nhà một tầng, nhà hai ba tầng thì rất hiếm. Tuy vậy, là trung tâm của quận nên vẫn rất sầm uất. ……Cứ như chẳng hề quan tâm chuyện một ngôi làng trong cùng quận vừa bị tiêu diệt.
Không, thực tế thì đúng là chẳng có gì đáng quan tâm. Đáng tiếc thay, ở thế giới này, việc một hai ngôi làng bị hủy diệt không phải là điều hiếm hay quan trọng. Mạng người chẳng mang mấy sức nặng. Chẳng mấy ai quan tâm đến người khác, không có thứ gọi là đồng cảm. Mọi người, nếu không phải là chính bản thân, gia đình hay bạn bè, thì cho dù ai gặp chuyện gì cũng chẳng để tâm. Chỉ những ai thật sự được ban phước, sống trong sự dịu dàng và có tâm hồn phong phú mới có thể nghĩ đến chuyện đó.
「Vì thế nên chẳng ai hiểu được nhân vật chính cả………」
「Yunshoku?」
「……À, cái kia đó」
Lời lẩm bẩm bất giác bật ra. Lập tức, khi một thuộc hạ đi bên cạnh phản ứng lại, tôi liền đánh trống lảng bằng cách chỉ tay về phía tòa nhà nhìn thấy từ xa. Rồi giật dây cương, thúc ngựa tiến lên, len lỏi giữa dòng người, đi một đoạn trên con đường chính thì đến nơi.
Tòa quận nha kiêm dinh thự của quận chủ, có vài binh lính canh gác xung quanh, làm bằng gỗ, mái ngói, tường trát vữa sơn đỏ, trắng và đen. So với dinh thự trưởng làng tôi từng thấy mấy hôm trước thì lớn hơn nhiều, nhưng so với bản dinh của gia tộc Onizuki thì vẫn kém xa. Mà cũng phải, nơi đó giờ đã trở thành 「Mayoiga」, với diện tích dinh thự ngày càng mở rộng, thì so sánh thế là đương nhiên.
「Mấy người ở lại đây chờ. Ta vào báo cáo. Nói trước là đừng có gây chuyện gì đấy nhé?」
Dù có chức Yunshoku đi chăng nữa thì đầy tớ vẫn là đầy tớ. So với nô lệ thì có phần khá hơn, nhưng cũng chỉ vậy thôi. Đặc biệt là văn quan thì rất ghét máu me hay đánh nhau. Nếu là máu yêu quái thì càng tệ. Họ chắc chắn không muốn để đầy tớ vào bên trong quận nha hay dinh thự. Mà nói gì thì nói, vẫn còn là khá tốt rồi đấy.
Nhân tiện, người ta hay nói hiện thực còn kỳ lạ hơn cả hư cấu. Ở thời kỳ Nara đến Heian thực tế, vì lý do như tài chính eo hẹp hay muốn giải phóng nông dân khỏi gánh nặng, cùng với dị nghị về 「uế tạp」, mà chế độ quân đoàn bị bãi bỏ, quốc quân cũng vì thế mà biến mất. Hệ thống thay thế là Kenji, thu hẹp quy mô nhưng nâng cao tinh nhuệ, và nguồn cung nhân lực là con cháu các địa chủ, thực chất chính là chuyển giao sức mạnh quân sự cho địa phương.
Kết quả là, điều đó dẫn đến việc các lãnh chúa và quan lại địa phương vũ trang hóa, quân phiệt hóa, kéo theo việc các quân đội địa phương xung đột vì thiếu nhân lực và tranh chấp lợi ích, gây ra tình trạng trị an ngày càng tồi tệ và địa phương càng thêm vũ trang hóa. Đây cũng trở thành một nguyên nhân thúc đẩy sự ra đời của tầng lớp võ sĩ, đồng thời cũng dẫn đến sự sụp đổ của hệ thống luật lệnh và sự hình thành của chế độ phong kiến.
Tại thế giới này, tuy võ sĩ đoàn chủ yếu được thành lập như những tổ chức tự vệ tại các vùng khai hoang, nhưng chế độ quân đoàn của triều đình vẫn chưa bị bãi bỏ. Võ sĩ đoàn và các gia tộc trừ têu sư tuy có liên kết, song vẫn bị chế ngự, triều đình vẫn giữ vai trò là lực lượng vũ trang lớn nhất trong quốc nội. Bởi con người thì có thể đối thoại để thấu hiểu, nhưng yêu quái thì lại là những thứ không thể hiểu được dù có đối thoại bao nhiêu đi chăng nữa, kết quả như vậy là điều tất nhiên. Ngay cả trừ yêu sư cũng không thể hoàn toàn tin tưởng được. Việc triều đình tuy ghét bỏ sự ô uế nhưng lại không từ bỏ sức mạnh quân sự của mình cũng là điều hợp lý.
Tại cổng vào quận dinh, giống như trước cổng chính, tôi đưa ra ấn lộ để chứng minh thân phận. Một lát sau, một viên tiểu lại ra lệnh cho tôi vào trong, tôi liền tuân theo. Sau đó tôi được dẫn đến phòng của quận chủ, đặt tại tầng hai của quận dinh.
「Cái gì đây, chẳng phải là đầy tớ sao? Không phải người của gia tộc Onizuki?」
Người đàn ông đang chờ sẵn liếc nhìn tôi một cái rồi thốt lên những lời vô lễ. Gã đội mũ lông chim, vận quan phục tiểu lại, nhìn màu sắc thì biết hắn ở phẩm cấp Chính Bát Vị Thượng, đúng là quận chủ thật. Kazumi Konami quận chủ... Hắn rõ ràng lộ vẻ thất vọng. Có lẽ hắn đã nghĩ người nhà Onizuki, dù không phải trực hệ thì chí ít cũng là gia nhân đến thăm. Thế nhưng, lại chỉ là một đầy tớ, một tầng lớp còn kém hơn nô tỳ đôi chút. Có thể hắn cảm thấy mình bị xem thường.
「Tại hạ là đầy tớ được ủy thác xử lý vụ việc lần này từ chủ gia, gia tộc Onizuki. Danh xưng là Tomobe. Nay đến báo cáo sau khi đã hoàn tất sơ bộ xử lý vụ việc.」
Sau khi cúi đầu giới thiệu một cách kính cẩn, tôi bắt đầu báo cáo về nội dung nhiệm vụ. Khi nghe xong báo cáo của tôi, quận chủ nhíu mày ngày càng sâu.
「Toàn bộ bị tiêu diệt? Hơn nữa lại là do cấp trên của thôn gây ra ư? Ngươi nói thật đó chứ? Hay là ngươi thấy ta không thuộc chuyên môn nên bịa chuyện?」
「Ít nhất thì, xung quanh không có yêu quái nào đủ sức tàn phá cả thôn, cũng không thấy dấu hiệu có bầy yêu. Thêm nữa, tin tức về bản yêu quái cũng đến từ nguồn tin cực kỳ chính xác, vật phẩm cũng đã được thu giữ.」
Nói vậy, nhưng tôi không khẳng định. Nếu khẳng định thì có thể dẫn đến trách nhiệm. Điều tôi truyền đạt chỉ là giả thuyết có khả năng cao nhất dựa trên chứng cứ tình huống.
「…Chậc, không định để lại lời nào sao? Đáng ghét. Được rồi, vậy thì nhanh chóng giao cái gọi là Yêu Ma Bản đó ra đây.」
「Chuyện đó thì không thể.」
「Gì cơ!?」
Khi yêu cầu của mình bị từ chối, quận chủ càng tỏ ra khó chịu hơn.
「Ta sẽ trả tiền thù lao. Xác bọn yêu ma đã bị tiêu diệt thì các ngươi có thể xử lý tùy ý. Đó là thỏa thuận. Nhưng ta không nhớ là mình đã cho phép cướp bóc.」
「Chúng tôi cho rằng quyển sách đó thuộc vào loại phụ kiện của yêu quái.」
Trước lời của quận chủ, tôi lạnh lùng phản bác. Quả thực, tôi đã được lệnh không được đụng đến tài sản của thôn. Thế giới này xem các loại chú cụ như tài sản, nên lời của quận chủ cũng không thể hoàn toàn bác bỏ. Thế nhưng tôi cho rằng Yêu Ma Bản không phải là chú cụ mà là một phần của yêu quái.
「Ngươi... dám tự ý quyết định như vậy sao…!!」
「Chúng tôi được giao nhiệm vụ điều tra thôn, xác minh nguyên nhân nếu có yêu quái xuất hiện và tiêu diệt chúng. Vì khả năng cao Yêu Ma Bản chính là nguyên nhân, nên chúng tôi không thể dễ dàng giao ra. ...Chưa chắc toàn bộ yêu quái đã xuất hiện hết.」
「—!!?」
Nghe lời tôi, quận chủ lộ rõ vẻ sợ hãi. Dù sao, đây cũng là một lời đe dọa. Có lẽ bên trong quyển sách đã trống rỗng rồi. Dù vậy, tôi vẫn nói dối là vì ngay từ lúc nghi ngờ Yêu Ma Bản, tôi đã được gia tộc Onizuki ra lệnh thu hồi. Với trừ yêu sư, nếu có thể thu hồi được loại chú cụ như vậy thì đương nhiên họ sẽ muốn nghiên cứu.
「Tất nhiên, sau khi xác nhận an toàn, chúng tôi sẽ hoàn trả.」
「Nhưng mà...」
Nghe lời tôi, quận chủ hiện rõ vẻ khó xử. Mà, dù có gọi là hoàn trả, ai biết là bao giờ. Mà ngay cả quận chủ này, nếu cứ khăng khăng đòi lại Yêu Ma Bản quái dị đó, thì chắc hẳn cũng đang mưu tính chuyện chẳng tốt đẹp gì. Dựa trên việc trong nguyên tác từng xảy ra nhiều vụ việc liên quan đến Yêu Ma Bản giống hệt, có thể suy ra rằng sau mỗi lần thu hồi, quận chủ hay quan lại nhận được đều hoặc là sử dụng, hoặc là đem bán lại. Hoặc giả, dù có giết hết bên trong, thì bằng một lực lượng 「hiệu chỉnh」nào đó của nguyên tác, lại có một yêu quái khác bị phong ấn vào đó và tiếp tục xuất hiện trên thị trường chợ đen.
Nếu chẳng may Yêu Ma Bản đó lại gây ra sự việc, thì sẽ rất phiền toái. Lúc đó, chẳng ai biết bên trong là thứ gì mà phải xử lý. Nếu để chuyện đó xảy ra thì nhiệm vụ lần này chẳng còn ý nghĩa gì, ngược lại còn khiến tình hình tệ hơn. Lần này không biết sẽ gặp loại sát thủ giấu mặt nào nữa. Để cắt đứt hoàn toàn death flag của tiểu thư út nhà Ako, việc thu hồi là bắt buộc. Giữ lại tại nhà Onizuki với lý do nào đó, hoặc vô hiệu hóa toàn bộ lời nguyền và biến nó thành một quyển sách bình thường, hoặc giả vờ tai nạn rồi thiêu hủy đi cũng được. Dù thế nào, tuyệt đối không thể trả lại tại đây.
「Nếu ngài không hài lòng, tôi có thể trực tiếp bẩm báo với bang chủ.」
「Ngươi…!! Chậc, được rồi. Cầm lấy, mang đi!!」
Lời tôi nói là cú chốt hạ. Trái với quận chủ là người địa phương được bổ nhiệm, bang chủ là quan trên được phái từ trung ương. Từ góc độ triều đình, việc quận chủ hay gia tộc trừ yêu sư giữ Yêu Ma Bản đều là điều khó chấp nhận. Ngay từ khi vụ án được trình lên, Yêu Ma Bản chắc chắn sẽ bị triều đình thu giữ với vô vàn lý do, nếu quận chủ hay gia tộc Onizuki cố tình tranh đoạt sẽ bị nghi ngờ ngay. Với quận chủ thì hoàn toàn bất lợi. Thế nên, người đàn ông trước mắt tôi liền tính toán lợi hại rồi tức tối gằn giọng. Biết vậy, tôi không chút áy náy mà cúi chào. Sau đó bổ sung vài lời giải thích rồi rút lui trong lễ nghi.
「…Một thằng đầy tớ bẩn thỉu mà lại dám...!!」
Ngay trước khi rời đi, tôi bị buông lời miệt thị. Nhưng tôi không có lấy một phản ứng, chẳng tức giận, cũng chẳng phản bác. Vì tôi biết rõ đó là lời khiêu khích. Có lẽ hắn định khơi mào rắc rối rồi bắt tôi lại. Tiếc thay, dù không phải tôi thì những đầy tớ vô ngã kia cũng sẽ không phản ứng trước lời như thế. Có vẻ như quận chủ này vẫn chưa hiểu rõ bản chất của đầy tớ.
(Giờ thì... mình nên cẩn thận đề phòng bị tập kích chăng?)
Đêm nay vẫn phải thay phiên nhau canh gác. So với yêu quái thì con người còn dễ đối phó hơn phần nào, hơn nữa quân mà quận chủ có thể điều động ngay cũng không nhiều. Trên hết, dù sao thì quận chủ cũng không ngu đến mức ấy. Mười phần thì chín phần là lo xa. Dù vậy, vẫn nên cẩn trọng.
Tôi quay gót trước cánh cửa vừa khép lại. Định quay về chỗ các thuộc hạ đang chờ, thì nghe thấy tiếng gọi.
「Có phải là Tomobe-san không vậy?」
「Hả...?」
Nghe tên mình bị gọi, ta theo phản xạ quay lại. Và trong tầm mắt, một thân ảnh nhỏ nhắn hiện ra.
...Một thân ảnh quen thuộc.
「A, thật là trùng hợp quá! Không ngờ lại gặp được ở nơi thế này, đúng là vận may!」
Lại một lần nữa, giọng nói đáng yêu còn vương nét trẻ con cất lên. Một giọng nói dễ thương, trong trẻo của một thiếu nữ. Tôi tròn mắt ngạc nhiên. Bối rối. Bởi tôi không hề lường trước cô ấy sẽ có mặt tại đây.
Trước mắt tôi là một mỹ thiếu nữ như bước ra từ chính hình ảnh giọng nói vừa rồi. Mái tóc màu mật ong búi bằng trâm, đôi mắt xanh ngọc, làn da trắng mịn không bị rám nắng gợi lên hình ảnh dòng máu ngoại lai. Chiếc mũ rộng vành kiểu Tây gọi là 「Bergère hat」, chiếc váy giao thoa Đông Tây lấy sắc lục làm chủ đạo, cổ tay trắng muốt đeo chuỗi ngọc, tay nhỏ nhắn mang găng tay trắng tinh, hai tay ôm lấy túi xách xinh xắn, tất cả tạo nên một dáng vẻ thời thượng đến hoàn mỹ. Chỉ cần liếc qua là biết ngay cô là tiểu thư của một thương nhân đại phú yêu thích văn hoá Nam Man.
Tôi biết cô ấy. Biết rất rõ là đằng khác.
「Người là…」
「Fufu, nếu được thì thế nào? Gặp nhau ở nơi này cũng là cái duyên, chi bằng chúng ta cùng đi uống trà một chút nhé, Tomobe-san?」
Tiểu thư thương tộc danh giá Tachibana, phó chi nhánh Bắc Thổ của Thương hội Tachibana, Tachibana Kayo nghiêng đầu, cất lời hỏi. Cô nói bằng giọng thủ thỉ đáng yêu, nở nụ cười ngây thơ như chú cún nhỏ. Một nụ cười trẻ con, thục nữ, trong sáng và vô tư.
…Ấy vậy mà, không hiểu sao, trong ánh mắt lấp lánh như bảo thạch của cô, cái cách khóe miệng đào hoa kia khẽ nhếch lên thành một nụ cười méo mó, giọng nói dịu dàng như đường phèn kia vang lên đầy ngọt ngào, tất cả khiến tôi không thể không cảm nhận một vẻ đẹp đầy chủ ý, một sự quyến rũ đến suy đồi và tà mị. Tôi nhớ đến loài dã thú ăn thịt. Cô nàng này là tiểu quỷ. Tôi bối rối.
「…Đó quả thật là vinh hạnh lớn lao, thưa tiểu thư.」
Và với thân phận hiện tại của tôi, việc từ chối lời mời đó… cũng hoàn toàn là điều không thể.