Phu nhân của Onizuki Uemon, hay còn gọi là Onizuki Kotsuzu, là một nhân vật trong game 「Yamiyo no Hotaru」, là một nữ phụ có thể chinh phục, và... là nhân vật đã đẩy không ít người chơi vào tận cùng tuyệt vọng, nghiền nát cả sở thích lẫn lý trí của họ.

Nói một cách chính xác thì, Onizuki Kotsuzu là kế thất của Uemon. Người vợ trước là một nữ pháp sư trừ yêu cao lớn, khí khái mạnh mẽ, chuyên về cận chiến tay không. Là một trừ yêu sư vô cùng mạnh mẽ với kỹ năng thượng thừa, song thế giới này lại chẳng thiếu những dị năng vừa khó hiểu vừa thiên về may rủi, kiểu giết người chỉ bằng một ánh nhìn cũng không lạ gì. Cô đã chạm trán với một hung yêu khắc hệ bản thân, miễn nhiễm với vật lý, và cuối cùng dù đã gắng sức tự mình đấu tranh, nhưng vẫn phải chết trong tình cảnh hai bên đồng quy vu tận.

Cô không hề xuất hiện trực tiếp trong chính truyện lẫn ngoại truyện, và tuy số lượng miêu tả về cô không nhiều, nhưng có thể suy ra rằng, tuy hay bị sai khiến…nhưng tình cảm vợ chồng giữa cô và Uemon cũng chẳng tệ. Cũng bởi thế, cú sốc khi cô qua đời là vô cùng lớn. Khi ấy, Uemon còn rất trẻ, nhưng từ đó về sau đã sống gần ba mươi năm độc thân, dồn toàn bộ sức lực cho công việc.

Bản thân ông có lẽ cũng cảm thấy như vậy là đủ, song thế sự chẳng thể vận hành chỉ theo ý một người. Người vợ kế đã đến từ một mối duyên không ngờ.

Uemon ngoài việc trừ yêu còn đảm nhiệm cả tài chính của gia tộc Onizuki, mà thật ra ông còn kinh doanh buôn bán và cho vay nặng lãi rộng rãi hơn cả trừ yêu. Ông đã cho một gia tộc trừ yêu vay một khoản tiền lớn sau khi họ thất bại trong một cuộc chiến với yêu vật và chịu thiệt hại nặng nề. Vấn đề là, cho dù đã vay số tiền đó, họ vẫn chẳng thể vực dậy nổi. Tiền lãi tăng dần, việc trả nợ trì trệ, rốt cuộc nhà kia không chịu nổi nữa, liền gửi sang làm vật thế nợ, tiểu thư Kotsuzu, sau này trở thành vợ kế của ông. Khi bị gửi đến thì cô gái này mới chỉ tám tuổi.

Kotsuzu hoàn toàn trái ngược với người vợ trước của ông. Vợ trước thì lớn tuổi hơn, cao lớn, mạnh mẽ, chủ kiến rõ ràng. Còn Kotsuzu thì không chỉ nhỏ tuổi mà thân hình cũng nhỏ bé tương ứng, tính tình yếu đuối, đoan trang và dè dặt, một tiểu thư khuê các thực thụ.

Việc bị gửi đến làm vật thế nợ vốn đã đủ kinh ngạc, lại thêm việc cô là một cô bé trái ngược hoàn toàn với vợ trước, quả thật khiến người ta không khỏi bối rối. Uemon tuy ngoài mặt bình thản tiếp nhận lời đề nghị, tỏ ra như ban ơn, song trong lòng thực chất đã vô cùng rối loạn, hoang mang.

Kết quả là, ông đối xử với cô như một món đồ dễ vỡ. Tuyệt đối không thô lỗ. Mọi việc sinh hoạt đều được chăm sóc chu đáo, mọi thứ cần dùng đều là hàng cao cấp nhất. Cuộc sống xa hoa mà cô có được chắc chắn tốt hơn rất nhiều so với ở nhà mẹ đẻ.

Nhưng, chỉ có thế mà thôi. Uemon không hề chủ động tiếp cận cô, thậm chí còn chẳng nói chuyện với cô sao cho đàng hoàng. Dù sao cô cũng là vật thế nợ, tuổi tác lại quá chênh lệch, mà bản thân ông cũng ý thức rõ mình không phải mỹ nam. Có lẽ còn có cả cảm giác tội lỗi với người vợ đã khuất. Do đó, ông chẳng thể nào tiến thêm bước nữa trong mối quan hệ với người vợ kế bé nhỏ ấy. Và chính cô cũng hiểu rõ vị trí của mình, lại tưởng rằng sự lạnh nhạt của chồng là do bị chán ghét, nên càng thêm dè dặt, không dám thể hiện gì.

Nguyên nhân bi kịch nằm chính ở chỗ nhận thức sai lệch của cả hai. Cả Uemon lẫn tiểu thư Kotsuzu đều sợ rằng mình bị đối phương ghét bỏ. Vì thế, không ai dám can thiệp vào hành động của người kia, càng không dám ngăn cản hay trách cứ.

Ở thời điểm bắt đầu cốt truyện, Kotsuzu mười sáu tuổi, một quý phụ trẻ tuổi mang dáng vẻ vô cùng loli kể cả khi tính cả tuổi vào. Tuyến tình cảm của cô chứa đầy ác ý từ phía nhà sản xuất. Một nhân vật mang đậm yếu tố NTR đến trần trụi như vậy đã khiến vô số người chơi ưa thích kiểu nội dung đó đổ xô đi tìm cách chinh phục. Nhưng dù cố gắng thế nào cũng chẳng tìm ra được tuyến chinh phục của cô. Họ phát cuồng tìm kiếm phương pháp để có thể chinh phục được cô.

Và rồi một người chơi đã phát hiện ra, tích lũy điểm hảo cảm với cô hoàn toàn vô nghĩa.

Route chinh phục tiểu thư Kotsuzu được người chơi gọi bằng những cái tên như 「Route Ngoại Đạo Ma La Não Hóa」, hay 「Route Darth Tamaki」. Nói chính xác thì, đây không phải là tuyến chinh phục Kotsuzu, mà là route nhân vật chính tha hóa trở thành ác nhân, một kiểu route hắc hóa, trong đó chinh phục Kotsuzu chỉ là một sự kiện diễn ra trong chuỗi biến cố ấy.

Để rẽ vào route sa ngã này, cần phải đạt đủ điều kiện: kết thúc Bad Ending với Aoi, Hina, Kochou và Aodoji; học kiếm thuật từ Hina để lấy làm vũ khí chính; tại kinh thành, kết bạn với Magical Marabou-kun nhà Miyataka, cùng cưỡng hiếp Akou Murasaki, rồi treo trần truồng cô lên bờ sông; tương tác với Tả Đại Thần trong trạng thái giả gái để tích điểm hảo cảm; gia nhập Âm Dương Liêu; thu thập vật phẩm hiếm ‘Mị Dược Đắm Say (Giáp)’…

Nhân vật chính, sau khi đánh mất gia đình và sa vào khát vọng quyền lực, tìm thấy khoái lạc nhất thời trong cái ác, bị Tả Đại Thần quyến dụ bởi cổ cấm thuật, dần trượt chân vào hắc ám. Đến sự kiện khi thủ lĩnh Âm Dương Liêu quyết định tru sát Tả Đại Thần, nhân vật chính hoàn toàn sa ngã thành tà đạo.

Ngay khi thủ lĩnh Âm Dương Liêu lần ra thân phận thật sự của Tả Đại Thần và sắp ra tay kết liễu hắn, thì lại bị nhân vật chính cản đường, rồi Tả Đại Thần giống hệt một Chúa tể Hắc ám nào đó gào lên: 「Hãy nếm thử… Pháp lực vô biên của taaaaaa!!!」. Từ đó, nhân vật chính sa đọa hoàn toàn, bị khuất phục, trở thành một kẻ phản diện, phản bội cả triều đình lẫn nhà Onizuki. Và để tiêu diệt gia tộc Onizuki, tiểu thư Kotsuzu đã trở thành vật hiến tế.

Cho cô uống trà có pha mị dược mà cô chẳng hề hay biết, sau đó cùng Magical Marabou-kun cưỡng đoạt trinh tiết của thiếu nữ ngây thơ. Điều khủng khiếp là, trong lúc diễn ra cảnh ấy, cô lại ngỡ người đó là chồng mình, khuôn mặt chìm trong mê say.

Sau khi tỉnh lại, cô rơi vào tuyệt vọng. Bị đe dọa và tẩy não, Kotsuzu từ đó bị biến thành công cụ phát tiết dục vọng mỗi ngày. Nhiều CG với đủ thể loại biến thái và tình huống tàn độc được các họa sĩ dồn hết tâm huyết để thể hiện, như thể cố ý giày xéo người chơi.

Đáng sợ là, ngay cả Uemon dần cũng nhận ra quan hệ thể xác giữa họ, nhưng lại nhắm mắt làm ngơ. Ông cho rằng cô đang ngoại tình, bởi cảm thấy mình vừa già, vừa xấu, thân thể lại thua kém, trong khi hai tên kia lại có ngoại hình xuất chúng... Dù Kotsuzu có âm thầm cầu cứu, nhưng cách cầu cứu quá dè dặt lại khiến người ta hiểu lầm, khiến gương mặt cô mỗi lúc một u ám. Và khi mọi chuyện bị bại lộ, Marabou-kun liền gia tăng liều lượng thuốc, thôi miên cô thêm nữa.

Kết cục của cô là minh chứng không thể rõ ràng hơn cho ác ý của nhà sản xuất. Bị nghiện thuốc, bị chà đạp đến mức không còn nhân phẩm. Khi mị dược dần cạn kiệt ở cuối game, vốn rất khó tìm và chế tạo, một người chơi đã phân tích, cho dù tối ưu hóa thế nào cũng không thể giữ đủ lượng thuốc đến hết cốt truyện. Ngày cạn thuốc chính là ngày Kotsuzu-hime lìa đời.

Khi lý trí trở lại, nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra với mình, Kotsuzu tuyệt vọng đến mức phát điên. Và trong cơn điên dại ấy, vì cảm thấy bản thân nhơ nhuốc, lại thêm tội lỗi với chồng, cô đã tự sát, theo lối cổ xưa, rạch cổ họng.

Nhưng một cô gái nhát gan như cô, tự nhiên cắt cổ thì sao? Vết thương nửa vời, máu từ cổ tuôn ra xối xả, đau đớn giãy giụa, cô chỉ biết trong nước mắt liên tục xin lỗi người chồng mình vẫn luôn yêu thương, rồi cô độc chết đi trong bi ai.

「Phu quân, thiếp xin lỗi vì đã phụ lại tấm lòng của chàng...」

「Tội lỗi ô uế này, thiếp xin lấy mạng mình để chuộc lại...」

「Khụ… a… đau… quá…」

「Máu… đau… đau quá…」

「Không… thở… nổi… chàng…」

「Đau… đau quá…」

「Cứu… thiếp…」

「……Xin lỗi…」

Nhiều người chơi có sở thích NTR đã bị cảnh này khắc sâu thành nỗi ám ảnh. Vì sao lại làm cảnh đó theo kiểu chất lượng phim điện ảnh vậy chứ? Diễn viên lồng tiếng cũng quá nhập vai rồi. Tôi cũng bị ám ảnh.

Tất cả những hành động cầu kỳ này chỉ vì một mục tiêu, giết Uemon. Ở các route khác, nhân vật chính không thể nào thắng nổi ông ta, thậm chí không kịp vào màn đấu là đã bị giết ngay lập tứ. Nhưng nếu hoàn tất tuyến sa ngã này, ông ta, vì đau lòng khi thấy người vợ mình yêu thương bị cưỡng bức, sẽ do dự, không ra tay ngay. Vì ông ta nghĩ nhân vật chính là tình nhân mà cô say mê.

Ngay cả khi vào chiến đấu, Uemon cũng suy sụp tinh thần, bị suy yếu nghiêm trọng so với chỉ số vốn có. Dù vậy vẫn rất khó đánh bại... nhưng nếu cố gắng cầm cự đến lượt nhất định, Magical Marabou-kun vì hảo hữu sẽ đến trợ chiến nhân vật chính. Hắn sẽ thẳng thắn kể lại toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra với Kotsuzu, cô đã chịu những gì, đã cầu cứu ông ta thế nào, đã kết thúc bi thảm ra sao… Uemon, khi nghe xong, bị đả kích tinh thần đến mức não bộ như bị hủy hoại, rồi bị nhân vật chính nhân lúc sơ hở mà nghiền nát ông ta tới chết. Này, đừng có gọi cái chuỗi sự kiện này là 「Tình bạn - Nỗ lực - Chiến thắng」 nữa. Tối thiểu là không thể nào cho đăng trên tạp chí weekly shounen jump được đâu.

「………Mà thôi, lần này thì chắc không cần phải lo lắng đâu nhỉ」

Tôi khẽ cười khổ, thì thầm như vậy trong lúc đang chìm vào biển suy tưởng, mặc cho con nhện trắng đáng ghét đang hút máu cổ tay tôi trong căn lều nhỏ của chính mình. Do lần báo cáo trước đây với Gorilla-sama mà tôi tình cờ gặp cô vợ loli nọ, nên mới bị kéo theo và hồi tưởng lại cái thiết lập muốn phá hủy cả đầu óc này. Xem ra bản thân cô cũng chẳng được Uemon nói gì, thành thử tôi bị hỏi đủ thứ.

(Có lẽ là ông ta không muốn khiến cô lo lắng... nhưng đúng là một người vụng về.)

Uemon, bằng cách của riêng ông, đã yêu thương tiểu thư Kotsuzu. Và cô cũng vậy... điều đó có thể nhận ra qua tiểu thuyết và các truyện ngắn phát hành sau này. Thêm vào đó, cái kết của bản chính truyện lại bị che giấu, càng khiến cho não người chơi bị phá tan tành.

Ta cũng từng thử chơi một lần, mà đúng là tinh thần bị dày vò không ít. Không chỉ riêng tiểu thư Kotsuzu, mà cả cái route đó nói chung là vùng đất chết toàn u ám, tàn khốc, không lối thoát, vượt xa mọi bad ending khác. Mà, cũng chính vì thế nên ngược lại, đó lại là nhánh truyện có thể yên tâm bỏ qua.

Vốn dĩ, nếu là những tuyến truyện khác thì khả năng Kotsuzu bị NTR gần như bằng không. Hơn nữa, route đó vốn đã có điều kiện khởi đầu siêu khó. Việc phá flag thì lại cực kỳ dễ. Tất nhiên, thế giới này không phải là game mà là thực tại…

「Chỉ cần giúp đỡ nhân vật chính đang mất cả gia đình, giúp cậu ta không sa ngã vào bóng tối là sẽ không sao cả……… đúng không nhỉ?」

「? Tomobe-sama? Ngài vừa nói gì đó sao ạ?」

「Ể? A-aah……… Ta chỉ đang nghĩ công việc bên ngoài lại phiền phức nữa rồi thôi mà.」

Có lẽ nhờ thính giác phát triển do mù lòa, Mari đang khâu vá ở một khoảng cách không gần cũng vẫn nghe thấy tiếng lẩm bẩm nhỏ của tôi mà lên tiếng. Tôi vội vã chống chế.

Nhưng, theo một nghĩa nào đó, phản ứng đó có lẽ là sai lầm. Bởi Mari đã thoáng hiện vẻ u sầu sau khi nghe lời tôi nói.

「Ra… là vậy ạ……… Lần này, công việc của ngài sẽ kéo dài bao nhiêu ngày vậy?」

「Ừm, để xem nào… Có lẽ nên chuẩn bị tinh thần cho khoảng một tháng? Lần này phạm vi rộng mà.」

Chẳng phải mục tiêu rõ ràng gì cho cam. Lũ yêu quái gây rối loạn khắp nơi cần bị diệt trừ triệt để. So với những nhiệm vụ thường ngày thì lần này bản chất có phần khác biệt.

「Một tháng… sao……」

「………?」

Vừa đủ để không chết đói, cũng chẳng đủ để no bụng, tôi buộc con nhện đáng ghét kia phải dừng hành vi hút máu lại. Túm bụng nó nhấc lên, có lẽ nó đang nổi giận vì chưa được ăn no, con nhện trắng vùng vẫy kịch liệt, bị tôi ném phắt vào trong giỏ đựng côn trùng không chút khoan nhượng. Sau khi đóng nắp lại, tôi hướng mắt về phía Mari đang trông như mất hết tinh thần.

「Có chuyện gì sao? Nếu có điều gì phiền muộn thì cứ nói ra. Đừng ngại.」

「K-không ạ…… Không hẳn là có vấn đề gì……」

Mari lúng túng đáp lời tôi. Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, quan hệ giữa tôi và cô gái này đã không còn ngắn ngủi nữa. Cô là kiểu người thường xuyên đè nén cảm xúc và suy nghĩ của bản thân. Tính cách vừa tự ti vừa tự trách. Nếu không gặng hỏi mạnh tay một chút, cô sẽ dễ dàng chôn chặt tất cả trong lòng.

「Sao thế? Nói ta nghe thử xem. Hay là……… có điều gì đang giấu ta sao?」

「K-không ạ! Không hề có chuyện đó……… Chỉ là」

「Chỉ là?」

「Vẫn là… khi Tomobe-sama không có ở nhà, tôi thấy rất cô đơn. Hơn nữa… tôi lo lắm. Không biết liệu ngài có thể bình an trở về hay không…… thần thật sự lo lắng………」

Mari cúi đầu, mắt vẫn nhắm, thú nhận với một giọng nói như sắp tan biến vào không khí. Cô vốn đã không giỏi giao tiếp với người khác. Khi còn sống ở kinh thành, nghe nói ngoài người anh ra thì gần như chẳng trò chuyện với ai. Đối với cô ấy, tôi là một trong số rất ít người để trò chuyện. Vậy mà lại phải rời nhà suốt một thời gian dài, thậm chí không chắc có thể sống sót trở về hay không, thì chuyện cô lo lắng cũng là điều dễ hiểu.

「………Xin lỗi nhé. Vì công việc cả.」

「Không, là do tôi mới phải xin lỗi. Được ngài lo cho cả chỗ ăn chỗ mặc chỗ ở mà tôi lại nói những lời như thế………」

Khi còn ở kinh thành, tất nhiên tất cả từ ăn, mặc, ở đều phải tự lo, lại còn bị đánh thuế nữa. So với khi đó, giờ đây dù vẫn cần tự chuẩn bị một phần y phục và thực phẩm, nhưng phần lớn đều có thể sống dựa vào trợ cấp mà tôi nhận. Vì vậy mà giữa tôi và anh em họ có một mối quan hệ trên dưới rất rõ ràng. Với Mari, việc phải dè dặt với tôi cũng là điều không tránh khỏi.

「Thôi, đừng để tâm. Ta cũng nhận được sự giúp đỡ từ công việc của các ngươi. Đó là phần thưởng xứng đáng, cứ tự tin nhận lấy đi.」

「Không, làm sao dám… Tôi thật ích kỷ quá. Chỉ biết gây phiền hà……… Nếu tôi cũng có thể giúp ích cho Tomobe-sama như onii-sama thì tốt biết bao………」

Mari mỉm cười, ánh mắt đầy u sầu và tiếc nuối. Có thể cảm nhận được nỗi day dứt trong lòng nàng. Như tôi từng nghe kể, cô đã mất cha mẹ, thân thể lại yếu ớt nên được người anh chăm sóc như một tiểu thư khuê các… Tuy bình thường không thể hiện, nhưng đôi khi cô lại hé lộ một chút nội tâm rối ren như thế này. Và rồi, hẳn là sau mỗi lần thổ lộ, cô lại càng thêm ghét bỏ bản thân.

「………Phải rồi, may vá cũng đã lâu rồi nhỉ? Nghỉ một chút không?」

Tôi nghĩ tới tâm trạng phức tạp trong lòng Mari và đề nghị đổi không khí.

「Nghỉ một chút… sao ạ?」

「Ừ. Ta cũng hơi mệt rồi. Nếu cô chịu ngồi cùng thì ta rất vui……」

Thực tế là tôi đang hơi thiếu máu do bị con nhện quỷ hút đấy.

「V-vậy để tôi chuẩn bị thứ gì đó ngay………」

「Không cần, chuyện đó để ta lo. Cô chỉ cần chuẩn bị đệm ngồi thôi.」

Nói xong, tôi hướng về phía gian bếp. Chuẩn bị hai chén trà, rồi rót nước sôi để nguội đã nấu sẵn cho bữa tối vào. Hình như vẫn còn bánh thì phải……

「Xong chưa? Đã chuẩn bị rồi chứ?」

「D-dạ! Tôi đang chuẩn bị đệm ngồi………」

Mari quỳ gối, dò dẫm quanh bằng tay, cuối cùng cũng tìm thấy hòm gỗ và lấy ra một chiếc đệm ngồi.

「Lấy thêm một cái nữa. Đừng quên phần của mình.」

「V-vâng………!」

Theo lời nhắc, Mari vội vàng chuẩn bị thêm một chiếc đệm ngồi nữa. Tôi ngồi xuống đệm cô đã trải, đưa cho cô một chén trà rồi đặt đĩa bánh giữa hai người.

「Mùi thơm này……… là arare, đúng không ạ?」

「À. Lần trước Magoroku làm đấy. Nào, ăn thử xem?」

Vừa nói, tôi vừa nhón lấy một miếng bỏ vào miệng. Tiếng giòn rụm vang lên khi tôi nhai. Vị mặn của muối và đậu lan tỏa nơi đầu lưỡi.

「Vậy… tôi xin phép dùng thử… Ah, ngon quá.」

Cô ấy cũng bốc lấy một hạt, hé môi nhỏ nhắn rồi cách một tiếng, nhẹ nhàng cắn vào. Đồng thời, trên gương mặt cô hiện lên một nụ cười mỉm. Cử chỉ ấy không hiểu sao lại khiến tôi liên tưởng đến một chú thỏ.

Trong chốc lát, tôi và Mari chỉ chuyên tâm uống nước ấm và ăn arare. Không nói một lời, chỉ có âm thanh khẽ húp nước và tiếng bánh vụn vỡ vang lên trong tĩnh lặng.

「………Nhắc mới nhớ, ta vẫn đang thua cô đấy nhỉ?」

Khi đĩa bánh đã vơi đi một nửa, tôi khẽ lẩm bẩm.

「Ể? À………ý ngài là trò hasami, phải không ạ?」

Trước lời nói bất chợt của ta, Mari nghiêng đầu vẻ bối rối, nhưng rồi lập tức đáp lại như vừa nhớ ra.

Hasami, nếu là người ở kiếp trước, hẳn sẽ chẳng mấy ai biết đến cái tên này. Gọi là Reversi thì có lẽ dễ hình dung hơn. Ở thế giới này, chí ít là trong phạm vi hiểu biết của tôi, vẫn chưa ai biết đến trò chơi ấy, nên tôi đã nghĩ ra nó khi còn là hầu cận để giết thời gian. Một phần lý do nữa là vì Hina đã từng phát cáu vì không hiểu được luật chơi của cờ vây thông thường.

Kể cả sau khi đã trở thành đầy tớ, tôi vẫn thường chơi trò ấy với đồng nghiệp để giết thời gian, gom góp lấy bàn cờ và quân cờ cũ để trong căn chòi này cũng có sẵn một bộ hoàn chỉnh. Tôi cùng chị em Mari, rồi cả Shiro và Shirawakamaru khi đến thăm, thường chơi trò ấy cùng với các loại cờ bàn khác…… Mà, trong số đó, người mạnh nhất lại chính là Mari.

「Thật không ngờ, dù ta chơi lâu năm hơn, nhưng ngay từ ván đầu đã thua cô rồi đấy?」

Mặc dù mù lòa, hay chính vì mù lòa chăng, mà trong các trò chơi trên bàn không phụ thuộc vào may rủi như cờ shogi hay cờ vây, Mari lại có một sức mạnh đáng kinh ngạc. Hasami cũng không ngoại lệ. Dù có chơi nhường điểm thì cũng phải đánh giằng co, còn nếu không thì tôi thua đến bốn trên năm ván.

「Không, chỉ là vì những trò chơi như thế là thứ ít ỏi mà tôi có thể làm được thôi………thật xấu hổ」

「Này này, đừng nói thế chứ. Nói vậy chẳng khác nào biến một tên đang dốc sức khổ luyện như ta thành tên ngốc hay sao?」

Trước lời lẽ đầy khiêm nhường của Mari, tôi bật cười đáp lại. Thực tế thì, kể cả là cờ shogi hay cờ vây thì không nói làm gì, nhưng đến cả những trò chơi do tôi tự nghĩ ra cũng lần lượt bị Mari đánh bại, khiến tôi phải tranh thủ thời gian rảnh để nghiên cứu một cách nghiêm túc.

「Thế nào? Đánh một ván chứ? Dĩ nhiên, không nhường điểm」

「Thật vậy sao ạ?」

「Dĩ nhiên rồi. Cũng đừng nương tay đấy nhé? Ta sẽ cho cô thấy thực lực của ta」

Nói rồi, tôi bắt đầu chuẩn bị bàn cờ và quân cờ. Nhân tiện thì, vì Mari bị mù nên không thể tự đặt quân. Do đó, tôi sẽ thay cô ấy đặt quân dựa theo chỉ thị. Tuy việc đó dễ dàng gian lận, nhưng tất nhiên tôi chẳng có ý định làm vậy. Tuy là vậy………

「Hm, quả nhiên cô mạnh thật………!」

Mới đến nước thứ hai mươi mà tôi đã bắt đầu bị dồn ép. Đã để mất hai trong bốn góc, rơi vào thế bất lợi thấy rõ.

「Tiếp theo, xin ngài đặt ở sáu - chín」

「Hiểu rồi」

Tuân theo lời Mari, tôi đặt quân. Kết quả là mất đến sáu quân liền trong nháy mắt. Bàn cờ giờ đã trắng xóa. Tự mình mạnh miệng gáy to, giờ lại ra nông nỗi này, thật quá xấu hổ.

「Khỉ thật, vẫn chưa xong đâu. Nếu bỏ cuộc thì đó là lúc trận đấu kết thúc………!!」

Một trong số ít điểm mạnh của tôi, sau biết bao trận chiến tiêu diệt yêu quái thảm khốc, chính là cái tính không dễ từ bỏ. Dù rơi vào thế yếu, tôi cũng không ngừng vùng vẫy, nghiến răng tìm kiếm cơ hội lật ngược tình thế.

Trong khi đó, Mari vẫn vô cùng bình thản. Vẫn ngồi theo kiểu nữ nhi, cô im lặng nghiêng người nhìn chằm chằm vào bàn cờ. Dĩ nhiên là mí mắt vẫn nhắm. Có lẽ cô đang tập trung tưởng tượng bàn cờ trong đầu. Tuy nhiên, cái tư thế này thì………!?

「……!? Mari, ngồi lui lại một chút được không? Nếu không sẽ đập đầu vào bàn cờ đấy?」

「Eh!? À, vâng! Tôi biết rồi………!!」

Trước lời nhắc của tôi, Mari vội xoay người lại và cúi đầu vẻ bối rối. Tuy vậy, người cảm thấy xấu hổ hơn lại chính là tôi.

Do bị mù và hiếm khi tiếp xúc với nam giới, cô hẳn không tự nhận thức được điều đó. Cô gái này quá thiếu cảnh giác.

Không biết cô có nhận ra không, khi cúi người như vậy, cổ áo đã trễ xuống, để lộ khe ngực. Vốn đã ốm yếu, lại không ra ngoài nên làn da trắng không rám nắng, bầu ngực không lớn nhưng cũng không nhỏ, với sắc xanh nhợt cùng vẻ mong manh mơ hồ, cái cảnh tượng ấy, để lộ không chút phòng bị, thật chẳng tốt cho sức khỏe tinh thần chút nào. Huống chi, xét đến địa vị giữa tôi và cô ấy thì………

「………Tomobe-sama?」

「À, ừm. Đánh ở bốn - năm nhé」

Trước sự im lặng của tôi, Mari vẫn nhắm mắt, nghiêng đầu hỏi với vẻ thắc mắc. Một cử chỉ vô thức nhưng lại như đang quyến rũ nam nhân. Ừm, chuyện này không ổn chút nào. Chẳng rõ là con gà có trước hay quả trứng có trước, nhưng việc Magoroku không để cô ra ngoài mấy cũng là điều dễ hiểu.

「………Chính ta là người bảo ngươi đừng nương tay, nhưng điều này đúng là khó chịu thật đấy」

Ván đấu tiếp tục, bàn cờ giờ đây bị quân trắng phủ kín. Lật ngược tình thế từ đây có lẽ đã không còn khả thi.

「Quả nhiên cô mạnh thật đấy. Mari」

「Không đâu. Dù làm được những chuyện như thế này thì cũng chẳng giúp ích được gì cho ai………」

「Mari」

Khi tôi gọi tên cô, cô gái mù ấy bỗng khẽ rùng mình một cái. Không cần phải sợ đến mức đó đâu………

「Lần ra ngoài sắp tới, ta có thể nhờ cô chuẩn bị cơm hộp được không? Cơm nắm của cô rất ngon mà」

「V-vâng ạ!」

Mari vội vàng đáp lại trước đề nghị của tôi. Phản ứng đáng yêu ấy khiến tôi không khỏi nhẹ bật cười.

「Với cả, trời bắt đầu se lạnh rồi. Cô có thể may thêm tất lót không?」

「V-vâng! Tôi sẽ làm ngay!!」

「Còn nữa, trước ván tới thì cố gắng luyện tập thêm đi nhé? Lần sau ta sẽ không thua đâu?」

「V-vâng……!!……Eh?」

Trước những lời đề nghị dồn dập của tôi, cuối cùng Mari cũng lộ ra vẻ như vừa nhận ra điều gì đó.

「Chính là như thế. Đừng có u sầu quá như vậy chứ? Cô cứ mãi tiêu cực như thế thì ta cũng khó xử lắm」

「Vâng. Tôi xin lỗi………」

「Nên ta bảo là đừng buồn nữa mà」

Tôi lại bật cười khổ trước vẻ bối rối của Mari. Và rồi, bị lây từ tôi, cô gái mù ấy cũng khẽ mỉm cười. Tôi không rõ đó có phải là nụ cười thật lòng hay không, nhưng…… chỉ cần cô gái này thấy nhẹ lòng hơn một chút, thì cũng là điều đáng mừng rồi.

「………Và, thêm một ván nữa đi. Lần này ta sẽ thắng」

Trước lời thách thức đầy trẻ con nhưng nghiêm túc của tôi, cuối cùng Mari cũng bật cười khúc khích.

-

Dưới triều Seirei, năm thứ mười ba, ngày cuối cùng của tháng Chín âm lịch.

Ngày này, các gia tộc trừ yêu ở Bắc Thổ và Đông Thổ, đứng đầu là gia tộc Onizuki, đồng loạt tuân theo chiếu chỉ, thực hiện sứ mệnh đã được định sẵn. Mỗi gia tộc tiến hành một chiến dịch quy mô lớn nhằm tiêu diệt yêu quái tại khu vực được phân công.

Là danh gia có thế lực lớn trong giới trừ yêu ở Bắc Thổ, gia tộc Onizuki được giao phó một khu vực đặc biệt rộng lớn. Đây là vùng lãnh thổ đã được triều đình phong cho từ trước, nay lại được mở rộng gấp đôi, thậm chí còn chồng lấn lên phạm vi quản lý của các gia tộc khác. Nguyên nhân là do nhiều gia tộc nhỏ không đủ nhân lực, nên nhà Onizuki cũng đồng thời đảm nhận vai trò hỗ trợ.

Gia tộc Onizuki thành lập bốn đội quân chia theo bốn phương Đông Tây Nam Bắc, thêm vào đó tại bản gia còn bố trí một đội dự bị để ứng cứu khẩn cấp khi cần thiết.

Đội Bắc Thảo do Thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng là Onizuki Shisui chỉ huy, phụ tá là Gia nhân chức Phó thủ lĩnh Hạ Nhân Chúng, Miyamizu Shizuka, cùng một trừ yêu sư khác. Khu vực này, dựa trên các nguồn tin khác nhau, được cho là nơi có nhiều yêu quái nhất trong bốn vùng.

Đội Tây Thảo do Onizuki Yajima chỉ huy, phụ tá là Onizuki Touya và Onizuki Ayaka, cùng một gia nhân khác, tổng cộng bốn trừ yêu sư được phái đi. Onizuki Yajima cũng là phụ thân của Ayaka. Khu vực này ít ghi nhận sự hiện diện của yêu quái mạnh, các gia tộc trừ yêu khác cũng khá nhàn rỗi. Do đó, Yajima làm người bảo hộ, còn lại là các thành viên trẻ tuổi nhằm tích lũy kinh nghiệm.

Đội Nam Thảo do Onizuki Hina chỉ huy. Cùng đi với cô là ba trừ yêu sư thuộc phân gia Onizuki, trong đó hai người theo phe Hina, một người thuộc phái trung lập. Người trung lập được cho là giám sát, đề phòng phe Hina hành động quá khích.

Đội Đông Thảo do Onizuki Uemon chỉ huy. Trong trực hệ của gia tộc Onizuki, y không hẳn là đặc biệt bá đạo. Tuy nhiên, vùng lãnh thổ phía Đông của gia tộc Onizuki lại bao gồm nhiều khu vực phồn vinh. Nghề chính của Uemon là đàm phán và giao thương với các vùng này. Ngoài ra, Trưởng nhóm Lý Cứu chúng, Onizuki Keiharu và một gia nhân khác cũng cùng đi.

Tại bản gia, Onizuki Aoi và Onizuki Kochou cùng các hộ vệ bảo vệ thung lũng và lực lượng dự bị vẫn được lưu lại.

Mỗi đội đều có Hạ Nhân Chúng, Ẩn Hành Chúng, tạp nhân, cùng khuân vác thuê tạm thời đi kèm. Mỗi đội khoảng hai mươi đến ba mươi người. Tổng cộng hơn một trăm nhân lực, phần lớn là phu khuân vác, song cũng là một cuộc điều động quy mô lớn. Tất nhiên, số tiền và vật tư đổ vào cũng là con số khổng lồ.

「Vậy đó. Hãy cẩn thận đừng để xảy ra sơ suất gì thì hơn」

Ngay khi tôi đang tiến hành kiểm tra cuối cùng hàng hóa và nhân sự tại tiền dinh trước lúc xuất phát, Onizuki Uemon ngạo mạn cất tiếng. Dù trời không còn nắng gắt, ông ta vẫn chống dù bên cạnh, phe phẩy quạt trên chiếc kỷ trướng, rồi ngửa cổ tu ừng ực nước đường mát lạnh đầy đá. Này, ông toát mồ hôi hơi nhiều đấy nhé.

…Thôi kệ. Tôi cũng vừa hay có việc muốn xác nhận.

「Thưa Thủ lĩnh Ẩn Hành Chúng. Có một kiện hàng giao cho ngài」

「Hử? Hàng à? Cho ta sao?」

「Vâng. Phiền ngài kiểm tra lại nội dung」

Tôi ra lệnh cho một đầy tớ đứng bên cạnh cung kính dâng lên món đồ mới nhận khi nãy cho Uemon.

「Hử, cái này là… hộp cơm à?」

Chiếc khăn furoshiki trang nhã được mở ra, bên trong là một hộp cơm năm tầng sơn mài bóng loáng. Uemon nhìn ta với vẻ mặt khó hiểu.

「Tại sao lại bắt ta kiểm tra cái thứ như cơm hộp này chứ?」

「Đây không phải thứ được nhận từ đám tạp nhân phụ trách nấu ăn ạ」

「Vậy là ai?」

「Do phu nhân giao lại」

Khi tôi cúi đầu đáp lời, vẻ mặt Uemon càng thêm nhăn nhó. Thái độ của ông ta như thể đang nói 「Sao lại là cô ta chứ?」. Phải rồi, ông ta nào có nghĩ mình được vợ yêu quý. Từ trước đến giờ chưa từng nhận cái gì từ cô cả.

…À thì, đó là vì Uemon cứ thế đi làm mà chẳng bao giờ nói với Kotsuzu-hime nửa lời.

Nhân tiện, phần cơm hộp này được chuẩn bị kỹ lưỡng đúng theo sở thích của… cái đồ lợn… à không, Uemon. Có lẽ cô đã quan sát kỹ thói quen ăn uống thường ngày của ông ta. Món ăn cũng được nấu rất chỉn chu. Nếu tôi nhớ không nhầm thì trong tập ngoại truyện từng đề cập đến việc cô nỗ lực học nấu ăn.

…Tiện thể, ở 「route Darth Tamaki「, phần cơm do cô dồn hết tình cảm chuẩn bị đã bị cây gậy ma thuật Magical Marabo-kun phá tan nát, thậm chí chồng cô còn hiểu lầm theo chiều hướng tồi tệ khiến cô tuyệt vọng thêm nữa, cơ mà…

「…Hừ, con bé đó sao. Thật là chuyện lạ. Thôi được rồi, mang theo đi」

Tuy nhiên, lần này không có chuyện gì xảy ra. Uemon hừ mũi khó chịu, nhưng vẫn ra lệnh đem hộp cơm theo như hàng hóa. Tôi vâng mệnh, cẩn thận gói lại hộp cơm rồi mang vào trong ngưu xa. Từ xa, tôi thoáng thấy một bóng nhỏ đang khẽ thở phào nhẹ nhõm gần cột trụ trong góc nhà.

「…Thật là một cô gái đáng thương」

À phải. Trong game, cuối cùng Uemon chỉ nhận ra tình cảm của người vợ sau thông qua cái event bị cắm sừng đó thôi nhỉ…

Mang theo hồi ức ấy, tôi bước vào trong ngưu xa. Rõ ràng không gian bên trong xe hoàn toàn vượt xa so với bên ngoài. Là kết quả của việc vận dụng cấm thuật tạo ra 「Mayoiga「 tự chế để điều chỉnh không gian bên trong xe.

「Cái này đúng là…」

Nội thất bên trong xe riêng của Uemon đậm chất trọc phú. Xe của Hina mang phong cách điềm tĩnh, của Aoi thì lộng lẫy nhưng vẫn giữ được phẩm vị. So với chúng, xe của Uemon tuy sang trọng nhưng lại có phần quá đà.

Vàng, vàng, và lại vàng. Cẩn trai, khảm ngọc, vẽ mạ… Đồ nội thất xa hoa dùng đến cả vàng lá, hổ phách, mai rùa… giấy dán tường hoa mỹ tới mức muốn chói mắt…

「Cứ như là chùa Kim Các vậy」

Tôi thở dài ngao ngán trước nội thất xa hoa không rõ đã tốn bao nhiêu tiền. Quả không hổ danh là tay giữ hầu bao của gia tộc Onizuki, một bậc thầy xoay tiền… Dù gu thẩm mỹ thì tệ quá thể.

「Eh, cái kệ để đồ thì… hửm?」

Đang tìm chỗ để cất hộp cơm, tôi chợt phát hiện một cái bóng giữa rừng đồ đạc dày đặc trong xe. Một người mặc đồ phu khuân vác thuê tạm thời…

「Này, ngươi đang làm gì đấy!!」

Tôi lập tức hét lên. Không đời nào Uemon lại cho một tên phu khuân vác ngoài cuộc vào cái xe toàn đồ đắt tiền này. Trong đầu tôi chỉ lóe lên một từ, trộm cắp. Đối với kẻ ngoài cuộc không bị trói buộc bằng chú thuật, ai dám nghĩ họ đứng trước núi vàng mà không nổi lòng tham? Tôi lập tức vào tư thế sẵn sàng chiến đấu, chuẩn bị khống chế.

…Tuy nhiên, kẻ đó hoàn toàn không phải dạng phu khuân vác bình thường mà dễ đối phó.

「Ồ? Không, ta chỉ nghĩ: một tên quê mùa mà lại sở hữu bộ sưu tập rượu ngon thế này sao」

「Cái gì!?」

Cùng với giọng điệu trâng tráo ấy, kẻ đó đã nhảy vọt ra trước mặt tôi. Không hề gây rung lắc, không một tiếng động, nhưng quả thực như cơn gió, xuất hiện ngay trước mắt tôi.

Nữ nhân tóc lam phấp phới gỡ chiếc nón rộng vành trên đầu, để lộ hai chiếc sừng nhô lên, đúng là biểu tượng của oni.

Một con oni kiêu ngạo, phóng túng như tà thần, vừa xinh đẹp vừa ghê tởm. Là một trong Tứ Hung từng gieo rắc tai ương ở kinh đô. Giờ đây, lại mặc y phục khuân vác, tay cầm chai rượu, chắc là trộm từ bộ sưu tập của Uemon, nhe răng cười rạng rỡ. Những chiếc nanh sắc nhọn lộ ra, ả nhìn tôi với ánh mắt tràn ngập bỡn cợt. Hơi rượu sộc thẳng vào mặt. Trên vai ả đậu một con chim ruồi, nhìn tôi với vẻ vừa chán nản vừa thương hại.

…Từ thái độ, trang phục cho đến tình hình tổng thể, tất cả đều báo hiệu một điềm gở.

「Ngươi…!!」

「Nào nào, lâu lâu thay đổi cách nhập hội cũng thú vị mà? Dù sao thì, chuyến hành trình này còn dài, cứ thong thả mà tận hưởng đi. Thế nhé?」

Ả oni Akagami Aodoji vừa dứt lời thì chẳng mảy may bận tâm đến nỗi lo và vất vả của bên này, chỉ biết tự tung tự tác mà tuyên bố ngang ngược.

… Khốn kiếp!!

-

「Vậy là được rồi chứ, Aoi?」

Nữ cố vấn gia tộc Onizuki vừa nói, vừa nhìn xuống hàng xe ngựa và đoàn người đang chuẩn bị xuất phát từ một trong những dinh thự.

Trong căn phòng ngập đầy hương thơm ngọt ngào lan tỏa từ lò hương, người phụ nữ quyến rũ trong bộ y phục nhuộm tím đang buông lơi tựa vào kê tay. Trông nàng chỉ như đang ở độ tuổi cuối hai mươi, thế nhưng lại tỏa ra một khí chất mị hoặc lấn át mọi thứ.

Đôi mắt vàng kim ánh lên vẻ thần bí tô điểm cho nụ cười kiêu hãnh, vết ruồi lệ được tô son đỏ cạnh khóe miệng dày căng bóng càng làm tăng vẻ gợi cảm. Vóc dáng như thể sinh ra để quyến rũ đàn ông, ngay cả kỹ nữ cao cấp nhất nơi thanh lâu cũng không thể sánh kịp sắc màu ấy.

Thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc màu đào đối diện với nàng khẽ mỉm cười. Và nàng cũng mỉm cười đáp lại ung dung.

「Dĩ nhiên rồi. Mà đúng hơn, đây là thời cơ tốt. Mối rạn nứt vừa mới hình thành giữa con lợn đó và chị gái ta, làm sao có thể bỏ lỡ được chứ」

Aoi bật cười khúc khích. Nàng lấy tay áo che miệng, cười giễu cợt. Cười đầy vẻ hiểm độc, cười mỉa mai.

Nàng biết rõ người chị ngu ngốc, nông nổi ấy đang quyến luyến chàng ấy. Và trong buổi thảo luận vừa qua, chị ta vì bảo vệ chàng mà đã tranh cãi với Uemon. Đó chính là cạm bẫy do Aoi bày ra, và mục đích của việc sắp xếp nhân sự lần này chính là để đẩy thêm tình hình đó đi xa hơn.

Nếu là chị gái ngu dại ấy, việc không thể giữ chàng bên cạnh và chuyện xảy ra gần đây chắc chắn sẽ khiến nàng ta càng thêm oán ghét Uemon, vốn là một trong những người ủng hộ mình. Phe Hina cũng chẳng phải là một khối thống nhất. Không ít kẻ căm ghét Uemon, nhắm đến địa vị và tài sản của y. Điều đó cũng đúng với cả phe của Aoi……

Dù thế nào đi nữa, chia rẽ giữa Hina và Uemon đều mang lại lợi ích cho Aoi.

「Ngay từ đầu, đừng nói cứ như thể chỉ có mình ta là kẻ xấu. Người đầu tiên hiến kế chẳng phải là obaa-sama sao」

Để ngăn chặn cuộc thẩm vấn bắt nguồn từ sự ghen tỵ và cảnh giác nhắm vào chàng ấy, người đã đẩy Hina vào cuộc và khiến Uemon đối lập với nàng để làm mờ đi sự chú ý chính là lão bà xảo quyệt đang ngồi trước mặt. Aoi vẫn còn nhớ rõ điều đó. Để đánh lạc hướng sự nghi ngờ của Hina, nàng ta đã khiến mọi chuyện đều trông như là do Aoi đề xuất, thậm chí còn không xuất hiện tại hiện trường. Cuộc tranh luận xoay quanh chàng đều nằm trong kế hoạch sắp đặt sẵn của Kochou.

(Lúc nào cũng vậy, luôn giỏi âm mưu sau lưng mà chẳng bao giờ để bản thân ra mặt hay phải hứng chịu đòn phản công…)

Vừa châm chọc trong lòng, Aoi vừa ném bức thư từ nàng em họ phiền phức vẫn gửi hàng tháng vào lò hương khi còn chưa đọc hết. Chẳng hiểu sao còn kèm theo bức thư gửi cho chàng ấy, nhưng Aoi luôn xé chúng thành từng mảnh rồi mới vứt đi. Chưa từng một lần hồi âm, vậy mà vẫn cứ dai dẳng. Thở dài chán ngán, Aoi quay sang hỏi tiếp với bà mình.

「………Trước hết, bà mới là bên cần cân nhắc lại thì đúng hơn. Không bàn đến ta hay Hina, chẳng phải bà vốn không hề ghét đám đầu lĩnh của Ẩn Hành Chúng sao? Tên đàn ông đó là người đang ủng hộ Hina, vậy mà bà lại thiên vị về phía này quá mức, chẳng phải sao?」

「………Đáng tiếc, nhưng đứng về phía Hina không phải là một nước đi khôn ngoan」

Trước câu hỏi của Aoi, Kochou thở dài đáp lại. Nhắm mắt, lắc đầu với vẻ thật sự tiếc nuối.

「Là vì chính con trai ta thôi. Có lẽ là vì bổn phận đối với người anh ngu xuẩn của nó. Ủng hộ Hina để lên ngôi… dù con cũng chẳng khá gì hơn, nhưng nếu phải so sánh, thì vẫn còn đỡ hơn Hina」

「Vậy nên bà đứng về phía ta?」

「Là đứng về phía cậu ấy」

Kochou điềm nhiên đáp. Nàng không quá đánh giá cao hai đứa cháu gái của mình. Cả hai đều có cá tính quá mạnh, quá bướng bỉnh. Thế nhưng… nếu là để bảo vệ chàng ấy, thì Kochou vẫn chọn Aoi. Nàng không muốn đứa con trai đáng yêu của mình bị hủy hoại vì Hina.

Chính vì thế mà Kochou đã góp phần vào mưu kế này. Cả cuộc thảo luận lẫn việc sắp đặt nhân sự lần trước, đều là do nàng đứng sau tư vấn và điều phối cho Aoi. Vai trò của nàng đã giúp ích rất nhiều cho cháu gái. Nhưng mà……

「………Chàng ấy không phải của bà đâu đấy?」

「Ta cũng đâu có không hiểu mình bao nhiêu tuổi. Vị trí bên cậu ấy thì cứ để con đảm nhiệm đi, nếu cậu ấy chọn con, tất nhiên là thế」

Kochou buông lời như thể trêu đùa. Nhưng Aoi không hề giận. Nàng biết đó chỉ là một lời khiêu khích đơn thuần, và quan trọng hơn, nàng rất tự tin.

「Người mà chàng ấy chọn là ta. Ngoài ta ra thì không còn ai khác」

Đúng vậy, Aoi tin chắc điều đó. Dung mạo, thân thể, tài sản, huyết thống, tài năng, quyền lực…không ai có thể sánh bằng nàng. Dù là kẻ đàn ông ngu ngốc đến đâu, thì cũng phải nhận ra Aoi là một đối tượng tuyệt vời. Và nếu là vì chàng ấy, Aoi có thể dâng hiến bất cứ điều gì, tha thứ cho bất kỳ chuyện gì. Nàng có thể trở thành người phụ nữ hoàn hảo đến mức chính mình cũng thấy ngu ngốc. Nếu suy nghĩ lý trí thì tuyệt đối không thể nào chọn người khác ngoài nàng.

「Chàng ấy không ngu. Nếu suy nghĩ hợp lý thì chắc chắn sẽ chọn ta. Tất nhiên, ta cũng không hẹp hòi gì nên sẽ bỏ qua cho chút bốc đồng của chàng」

Aoi luôn trông đợi vào chàng, luôn lý tưởng hóa chàng, nhưng đồng thời nàng cũng rất thực tế. Dù bản thân có hấp dẫn đến đâu, thì cũng có lúc đàn ông lại muốn ăn món thôn dã thay vì đại tiệc. Đàn ông vốn là như thế.

Nếu đám nữ nhi tầm thường ấy biết giữ phận và không vượt quá giới hạn thì Aoi sẵn sàng để họ trở thành đối tượng giải khuây của chàng. Miễn là điều đó củng cố vị thế của chàng ấy thì càng tốt. Nếu là chị gái ngu ngốc kia, chắc chắn sẽ nổi điên mà đốt sạch không phân biệt ai. Nhưng Aoi không phải kẻ thiển cận đến vậy.

「Một bà già biết rõ mình đã có tuổi mà còn thèm khát trai trẻ như bà cũng thế thôi? Tất nhiên là nếu chàng ấy muốn bà, thì mới tính tiếp」

Aoi khinh khỉnh. Như một lời trả đũa. Mà… cũng đúng là nếu là chàng, thì có khi vì thương hại mà cũng xiêu lòng trước một mụ già cố chấp thế này. Có khi lại bị lừa dối bằng mấy lý do như truyền thống hay lễ nghi, rồi bị dụ dỗ bằng giọng ngọt ngào. Nhưng khi đã bắt đầu chuyện ấy thì lại giả vờ nũng nịu gọi 「onii-chan「 gì đó. Thật hạ cấp. Khiến người ta phát tởm. Chỉ là một sự thay thế ghê tởm mà thôi.

「Fufufu, nói thế mà lại là người đang được giúp đỡ đấy nhé?」

「Ara, bà quên mất câu vừa nói sao? Không phải là ta giúp đỡ, mà là chàng ấy giúp đỡ mới đúng chứ? Đãng trí rồi sao, hay là đã già quá rồi?」

「Ara ara, thật thất lễ quá」

Cả hai cùng fufufu, mỉm cười đầy thư thái. Bầu không khí thật sự rợn người. Thậm chí, cô bé Bạch Hồ đứng bên cạnh Nhị tiểu thư cũng rụt tai lại, run rẩy sợ hãi. Nếu có thể, nàng chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi này.

「……Nói gì thì nói, thằng nhóc kia là sao đây? Đừng nói với ta là bà lại có sở thích như vậy nhé?」

Sau màn đấu khẩu không ai nhìn thấy kia, cuối cùng Aoi cũng lên tiếng chỉ ra điều đó. Một đứa trẻ đang gối đầu trên đùi của Kochou, như thể đang mê mẩn trong làn hương, lim dim ngủ. Một thiếu niên đáng yêu mặc đồ miko, thỉnh thoảng co giật nhẹ nhưng lại mang gương mặt như đang nằm mộng hạnh phúc… Nếu không biết là con trai, chắc chắn sẽ nhầm là miko thật.

Không, vấn đề không nằm ở đó. Đứa trẻ này đang mềm oặt, thậm chí còn nhỏ dãi, rõ ràng đang trong tình trạng bất thường. Aoi nhận thấy luồng linh lực trong cơ thể đứa trẻ này có biến động. Rõ ràng đã sử dụng một loại cấm dược nào đó. Vấn đề là, đã dùng cái gì……?

「Ara, chẳng phải con cũng biết năng lực của đứa nhỏ này sao」

「Phải. Rất xuất sắc. Là một sự bảo hiểm tuyệt vời đối với lời nguyền của Đọa Thần kia. Nhưng… việc cho nó giả nữ thì sao nhỉ?」

Aoi hiểu rõ mình không có sở thích lệch lạc. Đối với nàng, những đứa trẻ như thế là thứ ô uế. Việc bắt chúng giả nữ thì càng không phải là sở thích tốt đẹp gì.

「Fufufu, chẳng mấy chốc nó sẽ không còn là giả nữ nữa đâu」

「Đó là có ý gì… chẳng lẽ, bà điên rồi sao?」

Đến lúc này, Aoi cuối cùng cũng hiểu ra điều mà bà mình đang làm với đứa trẻ này. Thì ra, mùi hương ngọt ngào kia chính là thuốc mê. Chắc chắn đã cho dùng dần dần. Đúng vậy, là để biến đổi cơ thể từ bên trong. Cơn đau của quá trình đó chắc chắn không dễ chịu. Vậy nên, mùi hương này mới phải đậm đặc đến vậy. Đã hiểu rồi… nhưng mà……

「Đặt hiệu quả lên hàng đầu sao. Đây là phương pháp tối ưu cho cậu ấy. Một tài năng quý giá như vậy thì phải tận dụng triệt để. Đứa nhỏ này cũng đã đồng ý rồi」

「………Định vắt kiệt nó sao?」

「Nếu được cậu ấy sử dụng đến mức hao mòn thân xác thì đứa trẻ này hẳn cũng mãn nguyện rồi đấy chứ?」

Với một nụ cười mỉm không chút mảy may tội lỗi, bà lão cố vấn lên tiếng đầy thản nhiên.

Aoi nhẹ nhàng mở chiếc quạt xếp, che đi nửa khuôn miệng. Động tác ấy cho thấy nàng không còn ý định bàn thêm điều gì về chuyện này nữa.

Có thêm một chiếc bùa hộ thân cho chàng thì cũng tốt thôi. Nhưng nàng không thể nào dính líu đến những kẻ có lối ham mê dị thường như vậy được.

Đứa trẻ ấy, đang định trở thành giống cái, và người bà, đang muốn nhào nặn nó thành giống cái... tất cả bọn họ, cuối cùng vẫn là những kẻ lệch lạc. Chính vì thế, bản thân nàng là người duy nhất còn giữ được lý trí, mới phải luôn ở bên cạnh chàng ấy.

Bởi vì chàng ấy quá dịu dàng, có thể sẽ trót lỡ thương xót những kẻ như vậy quá mức.

Nhưng nếu cần thiết, thì cái lạnh lùng tàn nhẫn để gạt bỏ và vứt bỏ người khác là điều không thể thiếu.

Và Aoi biết rõ chàng không phải loại người có thể làm được chuyện đó.

Nếu chàng có thể làm được, thì bản thân nàng đã chẳng tồn tại nơi đây.

Chính vì vậy, sự hiện diện của nàng bên cạnh chàng mới có ý nghĩa.

Thay chàng nhúng tay vào máu tanh, là điều hiển nhiên nàng phải làm.

「…Dù sao thì, lần này chỉ mong mọi việc đều bình an vô sự thôi.」

Aoi lảng mắt khỏi những kẻ đang phô bày sự đáng khinh và hèn mọn trước mắt mình, khẽ liếc nhìn hàng xe đang rời cổng mà lẩm bẩm.

Không có chuyện gì là tốt nhất. Phải, là tốt nhất, nhưng...

「Những linh cảm chẳng lành… lại thường chính xác mới rắc rối chứ.」

Đặc biệt là khi có liên quan đến chàng ấy, lại càng không thể xem thường.

Chính vì thế, Aoi chuẩn bị biện pháp dự phòng. Nàng ra lệnh cho thức thần của mình.

「Bám theo đi. Với ngươi thì việc này chẳng khó khăn gì, nhỉ?」

Nàng ngạo mạn hạ lệnh cho thức thần vô hình. Không có âm thanh, cũng không có phản ứng gì.

Nhưng Aoi hiểu rõ.

Nàng cảm nhận được luồng khí tức to lớn ấy đang dần xa đi trong thinh lặng.

「Nào, giờ thì đợi tin lành thôi nhỉ? Fufu… Thiếp trông đợi vào sự thể hiện của chàng đấy, biết không?」

Rồi một lần nữa, nàng tiểu thư tóc hoa anh đào dịu dàng dõi theo bóng dáng người mà mình thương yêu nhất đang lên đường rời đi.

Tư thế ấy, không nghi ngờ gì, chính là dáng hình của một người vợ tiễn chồng ra trận…