Hành động diễn ra cực kỳ nhanh chóng. Sau khi thả ra hai con thức thần, bao gồm cả con dự bị để báo cáo, tôi liền vội vàng quay trở lại hương thôn trong khi hộ tống vị nhân vật chính cùng Kayo. Khi tôi trở về, những lính đánh thuê vũ trang của thương hội, đám trai tráng trong làng, và cả đám đầy tớ từ gia tộc Onizuki đã nhận được tin báo và đang tiến hành bảo vệ cũng như cảnh giới quanh dinh thự gia tộc Hotoya làm trung tâm của thôn. Trước tiên, tôi giao Chidori đang cõng trên lưng cho Mikage vừa chạy đến.

「T-Tomobe-san……!?」

「Kayo-sama xin hãy cùng những người đi theo vào trong dinh thự.……Tiểu thư Hotoya cũng xin hãy đưa theo hộ vệ đến chỗ gia quyến của mình.」

Ngay sau đó, tôi băng qua cổng chính của dinh thự, giao Kayo và cậu bé cho người của thương hội, rồi thúc giục nhân vật chính cùng nữ hầu rút lui.

「Nh-nhưng……!?」

「Không nhưng gì cả!! Xin hãy đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu!!」

Tôi quát mắng nhân vật chính đang cố gắng bám trụ lại hiện trường, rồi giao cô ấy cho các hầu gái nhà Hotoya. Nếu chẳng may cô chết tại đây thì tôi sẽ vô cùng rắc rối đấy………!!

「Tiểu thư, xin hãy bình tĩnh. Giờ là lúc nên nghe theo chỉ thị.」

Người ngăn cản nhân vật chính đang định đuổi theo lại chính là nữ hầu Suzune. Nàng thì thầm điều gì đó vào tai chủ nhân mình, khiến Tamaki, dù mang vẻ mặt nghiêm trọng, cuối cùng cũng liên tục gật đầu đồng ý với lời đề nghị ấy. Có điều, trông cô không phải thật lòng chấp nhận, mà chỉ là đang cố gắng thuyết phục bản thân mà thôi.

Tôi cũng có chút tò mò về những lời họ nói với nhau, nhưng…… đáng tiếc là giữa lúc hỗn loạn thế này, lại còn không có thời gian, tôi không thể để tâm đến việc đó. Với thân phận của tôi, điều đó là không được phép.

Vì vậy, sau khi hoàn tất việc bảo vệ mục tiêu hộ tống, tôi lập tức quay gót trở lại tiền viện của dinh thự. Giữa vô số bóng người đang di chuyển khắp nơi, tôi bắt gặp một thân hình đặc biệt to lớn, liền tiến về phía đó và quỳ gối trước mặt người ấy.

「Thần là Yunshoku Hạ Nhân Chúng, vừa hoàn thành nhiệm vụ hộ vệ cho hai gia tộc Hotoya và Tachibana, nay xin trở lại báo cáo.」

「Ừm, tốt lắm.」

Uemon, vẫn ngồi nặng nề trên chiếc ghế xếp, khoanh tay với dáng vẻ ngạo nghễ, cao ngạo, lên tiếng.

「Với một người như ngươi, vậy là làm tốt rồi. Dù chỉ là một đầy tớ, nếu người nhà ta có mặt mà hai vị kia gặp phải chuyện gì thì cũng là tai họa lớn đấy.」

Vừa phì mũi, Uemon vừa liếc nhìn sang gia nhân bên cạnh. Gia nhân gật đầu rồi hỏi tôi.

「Chúng ta đã nhận được lông thú từ con thức thần mà ngươi phái đi trước. Không nhầm thì đó là thứ mà thuộc hạ ngươi đoạt được đúng không?」

「Vâng. Theo lời thuộc hạ của thần, đó là vật cậu ta chộp được trong lúc bị tập kích.」

Trước đó, khi lùi lại, tôi đã nghe Chidori kể. Trên đường tuần tra, cô ấy cảm nhận được điều gì đó bất thường, khi lần theo dấu vết rồi đến gần thì bị tập kích từ phía sau. Trong khoảnh khắc ấy, tay cô theo phản xạ chụp lấy đối phương. Dù bị hất ra ngay sau đó…… nhưng có vẻ như lông thú vẫn còn lưu lại trên lòng bàn tay cô.

「Ra vậy.……Chúng tôi đã kiểm tra, đúng là vẫn còn bám đầy yêu khí. Có vẻ như yêu quái đã len lỏi vào trong làng này」

Vị gia nhân nhăn mặt báo cáo với Uemon. Trong lòng tôi khẽ căng thẳng. Diễn biến này có vẻ sẽ hơi phiền toái đây.

「Ừm, quả nhiên kết giới đã có chỗ rạn nứt sao.」

「Nhưng sự việc xảy ra ngay trong lúc chúng ta đang ở đây cũng có thể xem là may mắn.」

「Không, đừng quá lạc quan như vậy.……Bởi vì cũng có thể bọn họ sẽ nghĩ chính chúng ta đã dẫn yêu quái tới đây.」

Đáp lại lời gia nhân, lần này Uemon hạ giọng thì thầm, gương mặt ông ta thoáng vẻ nghiêm trọng.

Vì các trừ yêu sư cũng sở hữu linh lực nên họ thường hấp dẫn lũ yêu ma. Huống chi còn có cả đám đầy tớ và ẩn hành chúng đi cùng……… Dân làng vừa tôn kính vừa khinh miệt các trừ yêu sư cũng vì lý do đó. Với Uemon, vì danh dự của gia tộc Onizuki, không thể để xảy ra sai sót nào lúc này.

「Vậy… ta nên tiến hành truy quét trong núi chăng?」

「Cũng cần khẩn trương điều tra lại kết giới. Chúng ta bắt đầu từ giờ chứ?」

Đầu lĩnh của Lý Cứu Chúng, Onizuki Eisei, với đầu trọc và chiếc mặt nạ vô diện, cùng với một gia nhân trẻ tuổi, Kibi Hagikaze, đều là thành viên của đội Đông chinh, cất lời bày tỏ ý kiến. Uemon vuốt cằm, trầm ngâm suy nghĩ trong giây lát.

「Không, việc truy quét trong núi để sau. Trước tiên phải tái lập kết giới. Chúng ta không được quên lý do vì sao có mặt ở đây. Dù là thả yêu quái ra đồng hoang hay để chúng lẻn vào thôn, cả hai đều là điều không thể chấp nhận.」

Vốn dĩ chúng tôi tiến vào hương này là do được bang chủ yêu cầu tiêu diệt lũ yêu quái quấy nhiễu đường sá. Do đó, dù thứ vừa lẻn vào có phải là thứ mà chúng tôi đang nhắm đến hay không, cũng tuyệt đối không được để chúng thoát ra ngoài lần nữa. Đồng thời, việc bỏ mặc yêu quái đã len vào làng cũng không được phép. Trước tiên phải tái lập kết giới để bịt mọi đường thoát, sau đó mới dùng đến việc truy đuổi trong núi, đó mới là sách lược đúng đắn.

「Cần phải nói chuyện với hai gia tộc Hotoya và Tachibana nữa. Không thể để xảy ra hiểu lầm không đáng có.」

Nói rồi, Uemon ra lệnh cho thành viên đồng tộc Onizuki Eisei giám sát toàn bộ khu vực đường lớn và vùng phụ cận. Vị lão đeo mặt nạ, đồng thời là chú của Uemon, một trong những người thuộc trưởng lão đời trước, cung kính gật đầu nhận lệnh. Vốn dĩ, nếu nói đến kinh nghiệm tiêu diệt yêu quái, ông ta là người dày dạn nhất trong những người tham gia đội Đông chinh, nên cũng là người thích hợp nhất cho nhiệm vụ này.

「Kibi, ngươi hãy chỉ huy việc kiểm tra kết giới. Còn ta, sẽ trấn giữ dinh thự này.」

Dù lời tuyên bố đó nghe có vẻ như ông ta đang sợ sệt núp trong nhà, nhưng không thể chỉ trích Uemon là hèn nhát. Bởi vì ông không chỉ phải bảo vệ người của hai nhà Hotoya và Tachibana, mà còn phải chịu trách nhiệm tư cách người đứng đầu đội chinh phạt, giải thích và thương lượng với hai gia tộc.

Hơn hết, nếu cường hóa, Uemon sở hữu thể năng vượt trội hơn hẳn hai người kia. Nếu có chuyện gì xảy ra, chắc chắn ông sẽ là người đầu tiên lao đến ứng cứu.

「Hmm.…… Cũng đúng lúc. Với tình hình rối ren thế này, ta sẽ để ngươi làm việc một chút, được chứ?」

「Vâng.」

Dù trong lòng vẫn đang hoang mang vì không theo kịp tình huống biến chuyển, nhưng tôi không thể chống lại lời của Uemon, đành cúi đầu kính cẩn đáp lại. Về phần nội dung nhiệm vụ, không cần hỏi trước. Vốn dĩ tôi cũng chẳng có quyền từ chối.

「Chỉ có cái miệng là lanh lẹ thôi nhỉ. Hử?…… Thôi được. Vậy thì ta ra lệnh. Ngươi sẽ………」

Và rồi, xen lẫn chút mỉa mai, Uemon ban xuống mệnh lệnh dành cho tôi…

-

「Vì trải qua những sự việc như vậy, kẻ đầy tớ này này đã tuân lệnh của Uemon-sama đến bái kiến.」

「Ể...?... A-aah... Ra vậy. Tôi hiểu rồi.」

Vị nhân vật chính chuyển giới tính, vẫn đang mải suy nghĩ điều gì đó mà chẳng chú ý đến lời tôi, rốt cuộc cũng đã lấy lại ý thức và hồi đáp.

Vào đêm xảy ra vụ điều tra kết giới và vụ tập kích, tôi chính thức được cử đến làm hộ vệ cho tiểu thư nhà Hotoya dưới danh nghĩa đại diện gia tộc Onizuki, quỳ gối trước rèm trong tư phòng của cô.

Lệnh do Uemon ban xuống, nếu nhìn từ góc độ của ông ấy thì quả thực cũng là điều đương nhiên. Uemon có nhiệm vụ bảo vệ dinh thự, nhưng cũng cần có người thay thế khi ông ta phải xuất hành cứu viện. Và khi không còn trừ yêu sư nào khả dĩ để điều động, thì người kế tiếp, dù năng lực có phần kém xa, một Yunshoku Hạ Nhân Chúng như tôi lại trở thành ứng cử viên cũng là điều tự nhiên.

Nếu phải nói thêm, thì việc tôi có quen biết với nhân vật chính và Kayo cũng góp phần hậu thuẫn cho quyết định này. Dẫu vậy, liên quan đến vị nhân vật chính... thì rất tiếc, chỉ có một vài người biết được chuyện tôi từng gây rối trong lần đầu tiếp xúc với tiểu thư Tamaki. Uemon chỉ biết đại khái rằng tôi ngã quỵ và được Tamaki cưu mang. Chính vì vậy mà việc bổ nhiệm có phần thất lễ này mới được tiến hành.

…Mà, dù là vậy thì tôi cũng chẳng định đi sửa lại làm gì. Ngay giây phút tôi đem sự thật kể cho Uemon, cái đầu tôi e rằng sẽ lập tức bị chặt phăng bằng một nhát chặt tay.

「Ngươi nói mình sẽ làm hộ vệ…!!? Người của Onizuki đang nghĩ cái gì vậy chứ…!!?」

Người đầu tiên bộc lộ cơn giận trước lời tôi nói chính là nữ hầu Suzune, đang đứng chờ bên cạnh rèm trướng. Cô lộ rõ vẻ ghê tởm và trừng mắt nhìn tôi.

「Suzune, dừng lại đi. Khó khăn lắm người ta mới đến làm hộ vệ, như vậy là thất lễ rồi.」

Tiểu thư Tamaki lập tức trách mắng lời lẽ hỗn xược của Suzune, rồi hướng ánh nhìn về phía tôi.

「Xin lỗi nhé? Không phải là cô ấy có ác ý gì đâu. Chỉ là Suzune đang lo lắng cho tôi và cho ngôi làng mà thôi. Mong là anh không để tâm」

「Vâng. Vậy, xin hỏi ý của tiểu thư?」

「Vì anh trực tiếp đến gặp tôi, vậy chắc cũng đã được phụ thân và các vị trưởng lão đồng thuận rồi, phải không?」

「Họ nói sẽ để tiểu thư tự quyết định.」

Nếu nghĩ kỹ, thì việc nghĩa đức để tiểu thư tự quyết định là điều khá kỳ lạ trong thế giới này.

Ở những gia tộc trừ yêu sư đặt sức mạnh linh lực quan trọng hơn giới tính thì không nói, chứ trong các tầng lớp khác thì tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn còn ăn sâu. Vậy mà gia chủ lại để con gái tự đưa ra quyết định… Huống hồ người kia lại là một kẻ đê tiện từng nhìn trộm thân thể con gái mình nữa chứ, dù chỉ là tai nạn, thì phản ứng thông thường phải là nổi giận đùng đùng mới phải.

Mà nghĩ lại, tôi vẫn chưa bị chém đầu ngay từ đầu đã là chuyện lạ rồi.

「…Tôi không phiền đâu. Thậm chí còn thấy yên tâm nữa cơ. Như Katahiko đã nói đấy? Anh có tay nghề khá tốt đúng không? Nếu có người như thế bên cạnh thì tôi cũng an tâm hơn.」

Nhân vật chính nói vậy rồi nở nụ cười nhẹ. Trông hơi thiếu sức sống, nhưng không cảm thấy chút ác ý nào.

「Với lại, trông anh có vẻ thân thiết với Kayo-san. Thật ra thì tôi là người lớn lên ở nông thôn, lại có tính cách như thế này nữa. Kayo-san sẽ ở lại đây một thời gian, nên chắc chắn sẽ có nhiều dịp tiếp xúc. Nếu chỉ có tôi thì cũng… Nếu anh ở bên giúp đỡ em ấy thì tốt quá.」

Tiểu thư Hotoya vừa cười khổ, vừa có phần áy náy mà nhờ cậy tôi. Với một người mang trong lòng mặc cảm tội lỗi như tôi, thì dĩ nhiên chẳng có lựa chọn nào khác ngoài chấp thuận.

「Tôi xin tuân mệnh. Tuy thân phận thấp hèn, không tiện giao lưu sâu rộng, nhưng trong khả năng cho phép, tôi nguyện dốc lòng phụng sự」

Tôi cúi đầu thật sâu. Một thoáng yên lặng… rồi Suzune lên tiếng.

「…Được rồi. Vậy thì mời lui ra. Việc canh gác đêm nay, ngươi sẽ chờ bên ngoài cửa phòng từ canh ba. Nếu chúng ta không gọi thì tuyệt đối không được bước vào trong. …Một lần thì còn châm chước, nhưng nếu bất kính đến hai lần thì tuyệt đối không dung thứ đâu đấy?」

Suzune ra lệnh với giọng mang tính răn đe. Mà thật ra thì, nội dung mệnh lệnh đó cũng hoàn toàn hợp lý. Đáng lý ra, một tên đầy tớ như tôi không nên bước vào phòng riêng của một tiểu thư quý tộc, hay thậm chí trò chuyện trực diện cũng là điều không thể. Việc bắt đầu cảnh giới từ canh ba, thời điểm những thứ không phải con người hoạt động mạnh mẽ, cũng rất hợp lẽ. Những gì Suzune nói đều nằm trong phạm vi thường thức của thế giới này.

「Rõ!」

Tôi một lần nữa cúi chào, sau đó lui ra ngoài qua cánh cửa trượt phía sau. Khi cánh cửa khép lại, tôi khẽ thở dài.

「Phiền toái thật… Vụ này có vẻ khó mà can thiệp được rồi…」

Nguyên nhân gây ra hỗn loạn lần này là gì, và chuyện gì đang xảy ra, tôi vẫn chưa biết rõ. Điều đáng ngại nhất là tôi không còn tự do hành động được như trước.

Đặc biệt là việc khó tiếp cận để kiểm tra kết giới là điều phiền toái nhất. Nếu sơ suất, có thể sẽ phá hỏng sự kiện tập kích của yêu quái trong nguyên tác. Như thế thì… tôi muốn tránh việc làm sụp đổ cột mốc thức tỉnh của nhân vật chính.

(Tệ nhất, mình sẽ phải tự tay phá vỡ kết giới sao? Thật không muốn làm điều đó chút nào…)

Làm ngơ khi thấy kết giới rạn nứt thì còn được, chứ tự tay phá hoại thì chẳng khác nào tiếp tay cho sát nhân trong thế giới này. Tôi có đủ dũng khí để làm đến mức đó sao? Huống chi, người phải hy sinh lại là những dân làng lương thiện vô tội.

「Khụ…!!」

Ngay lúc suy nghĩ tới đó, bất chợt một cơn choáng váng và buồn nôn ập tới khiến tôi khuỵu xuống. Tôi lấy tay ôm miệng ngăn cơn nôn trào. Cảm giác ghê tởm như thể vô số sâu róm đang bò loạn dưới da, ớn lạnh khắp thân…

「Kh… Khốn thật… Còn chẳng lo nổi thân mình…」

Tôi khẽ cười khinh như để đè nén nỗi sợ hãi trong lòng. Nhắc mới nhớ, lần cuối tôi cho con nhện kia ăn là mấy ngày trước rồi nhỉ… Có vẻ đến lúc phải cho nó ăn lại rồi. Vì bản thân tôi thôi.

Viên thuốc tròn chỉ giúp tạm thời ngăn quá trình yêu hóa bên ngoài. Còn để con nhện hút máu, hút luôn cả nhân yêu tố trong máu, cũng cực kỳ nguy hiểm. Để cho nó ăn hết yêu tố, cần lượng máu nhiều đến mức cạn máu cũng không thể gánh nổi, hơn nữa khi còn nhỏ, con nhện ấy ăn rất nhanh no, nên muốn cho nó ăn hết yêu tố thì nó phải trưởng thành đến mức nào đó. Và đến khi nó ăn hết sạch yêu tố trong người tôi, chắc chắn con nhện trắng ấy sẽ trở nên khổng lồ, vượt ngoài tầm kiểm soát. Haha, đúng là cảnh tiến thoái lưỡng nan.

「Thật không chịu nổi…」

Tôi lẩm bẩm một tiếng chửi thề, nhưng hiện thực nào có đổi thay. Dù sao đi nữa, tôi không thể cứ để mặc hôm nay trôi qua thế này. Nếu không làm gì, tôi sẽ phải chịu cơn đau đớn từ sự biến đổi cơ thể từ bên trong suốt cả ngày. Còn tâm trí đâu mà hộ vệ ai. Trước khi đến phiên canh gác trước phòng nhân vật chính, tôi phải tìm một nơi vắng vẻ để cho con nhện ấy ăn đã.

「Hừm, cái thứ khốn đó chắc sẽ phấn khích lắm đây, khốn khiếp thật…!!」

Tôi lầm bầm rủa, rồi bước đi, để đem thức ăn cho con nhện kia… thứ như nó thì ăn trong nhà xí là đủ rồi… hướng về phía nhà xí mà tiến vào hành lang. Lối đi không người qua lại thiếu ánh sáng, cộng thêm trời âm u, chẳng có sao cũng chẳng có trăng, khiến tận sâu hành lang chìm trong bóng tối âm u rợn người.

Cảnh ấy, như đang báo trước vận mệnh phía trước của tôi, khiến lòng tôi chẳng thể nào thoát khỏi được nỗi bất an và bức bối đang dâng lên từng khắc…

-

「………Vậy, tiểu thư định xử trí thế nào ạ?」

Sau khi đã chắc chắn rằng tên đầy tớ đáng ghét kia đã hoàn toàn rời khỏi, nữ tỳ Suzune mới quay sang chủ nhân mình, cất tiếng hỏi.

「Xử trí thế nào, ư………」

Tamaki định đáp lại, nhưng ngay lập tức nghẹn lời. Nàng hiểu rõ. Tất cả chỉ là để kéo dài thời gian mà thôi.

Khởi nguồn là từ khi nghe tin khách nhân của thương hội Tachibana sẽ ghé thăm làng. Ngay khoảnh khắc nghe thấy tin ấy, biểu cảm người bạn thân của nàng trở nên tái xanh, một sự khác thường mà cả hai đều nhận ra. Khi bị tra hỏi vì sao lại định trốn chạy trong đêm, cuối cùng người bạn ấy đã từ bỏ ý định và thú nhận toàn bộ sự thật.

Nội dung câu chuyện thật sự gây chấn động. Dù không thể nói là người ấy hoàn toàn vô tội, nhưng cũng chẳng thể bỏ mặc. Mùa đông sắp đến. Dù có trốn khỏi làng, dưới trận bão tuyết ở phương Bắc, chết cóng là điều chắc chắn. Một kẻ nửa người nửa yêu, lại còn bị gắn phù chú, sẽ khó lòng tìm được người che chở hay bán cho thức ăn ở thế giới bên ngoài.

Chỗ ngủ, mái nhà, củi đốt, bữa ăn hằng ngày, để có được chúng, rõ ràng chỉ còn cách phạm tội. Tamaki không thể để bạn mình rơi vào tình cảnh ấy. Vậy nên… nàng đã giấu nhẹm đi.

Tuy nàng tin tưởng cha và anh trai mình, nhưng dù họ có nhân từ đến đâu, thì cũng là những người gánh vác trách nhiệm với ngôi làng này. Đến lúc nguy cấp, họ buộc phải giao nộp người bạn kia, và Tamaki cũng không muốn họ phải chịu tội liên lụy. Nguy cơ bí mật bị lộ cũng rất cao, bí mật càng nhiều người biết, càng dễ bị phát giác. Nghe theo lời khuyên của một người bạn, Tamaki đã dựng nên một nơi ẩn náu trong một góc núi sâu trong làng. Và nàng đã giấu bạn mình ở đó.

Chuyện lẽ ra chỉ kéo dài vài ngày. Sau vài hôm, thương hội rời đi thì người bạn cũng sẽ được tự do trở lại. Nhưng rồi, do thảm họa yêu quái bên ngoài làng, thương hội bị kẹt lại, thậm chí cả đoàn trừ yêu sư cũng xuất hiện, tình thế trở nên tồi tệ.

Vội vã giấu lương thực vào ban đêm để không bị ai phát hiện, rồi tắm rửa trong suối nước nóng để không bị lộ dấu vết trên đường đi, trong lúc đó, sự cố với chàng đầy tớ kia đã xảy ra.

「U…ư………」

Nhớ lại chuyện ấy, Tamaki ôm lấy thân thể mình, mặt đỏ bừng. Chắc hẳn đó chỉ là tai nạn thôi. Nàng hiểu điều đó. Nhưng dù vậy, mỗi khi nhớ lại vẫn không khỏi cảm thấy xấu hổ. Trước giờ nàng đã bị nói không ít lần là vụng về, không ra dáng một tiểu thư… nhưng riêng lần này thì thật sự là mất mặt.

Nàng đã bị nhìn thấy, toàn thân không mảnh vải che thân. Nàng có cảm giác lúc đó, ánh mắt người ta cứ dán chặt vào ngực và dưới bụng mình. Tuy không có cảm giác nhục dục, và xét đến hành động sau đó của anh ta thì có lẽ nàng chỉ quá nhạy cảm, chỉ là ảo tưởng… nhưng…

「Chuyện đó là tự tiểu thư chuốc lấy thôi. Tôi đã bảo ít nhất hãy quấn khăn quanh người mà! …Dù sao thì, có thể gọi là họa trong phúc cũng được」

Xét theo một nghĩa nào đó, quả thực là may mắn. Nhờ thế mà họ có thể lợi dụng được tên đầy tớ kia và còn theo dõi được hành tung của anh ta.

Khi nghe tin nhóm trừ yêu sư sẽ đi quanh làng để kiểm tra kết giới, Tamaki và đồng bọn buộc phải cản trở hoặc đi theo. Nếu không, bạn của nàng sẽ bị phát hiện mà chẳng kịp hay biết gì. Dù có không bị nhận ra là tội phạm, thì một bán yêu lẩn trốn trong thôn làng sẽ phải chịu số phận ra sao, ai biết được.

Hơn nữa, xét về kết quả, nhờ có Tamaki và mọi người ở đó mà khi sự cố xảy ra, bạn nàng mới trốn thoát được mà không bị truy đuổi. Nếu họ không có mặt, đầy tớ nhà Onizuki có lẽ đã không quay về dinh mà tiếp tục truy kích kẻ tấn công. Vì sự an nguy của quý nhân được ưu tiên nên bạn nàng mới có cơ hội thoát thân.

「Tên đầy tớ đó, hình như cũng có địa vị kha khá đấy. Với chuyện xảy ra hôm trước, chúng ta còn có thể dùng để uy hiếp, chắc chắn có thể khiến hắn nghe theo mệnh lệnh. Hãy tận dụng hắn thật tốt」

「Suzune, nói như thế thì…」

「Tiểu thư, xin người đừng mềm lòng. Nếu sự việc bị phơi bày… người cũng hiểu rõ hậu quả mà, đúng không?」

Nếu chuyện giấu giếm một bán yêu bị truy nã kia bị phát hiện… Thực tế là, lúc đầu Suzune từng đề nghị huy động toàn bộ nam nhân trong làng để bắt và giao nộp kẻ đó. Thế nhưng, tiểu thư trước mặt nàng dù trăn trở, vẫn từ chối điều đó.

Dù biết bạn mình từng phạm tội trong quá khứ, nàng vẫn không thể nào bỏ rơi. Nàng không muốn tin, cũng không thể tin rằng một người bạn thẳng thắn nhưng thân thiện ấy lại phạm tội…

Nghĩ đến chuyện nếu bị bắt, bạn nàng sẽ ra sao, tương lai tàn khốc có thể xảy ra ấy khiến tiểu thư gia tộc Hotoya quyết tâm bảo vệ người bạn ấy bằng mọi giá. Dù biết đó là hành động ngu ngốc, nàng vẫn không thể làm ngơ. Bởi vì nàng quá dịu dàng. Bởi vì tình cảm đã trở nên quá sâu đậm…

「Mà thôi, chuyện đó giờ nói gì cũng muộn rồi. Dù sao thì… CÁI TÊN NGỐC ĐÓ! Tự tiện gây ra chuyện rối rắm! Giờ thì chúng ta khó mà hành động được rồi còn gì!!」

Suzune tức tối nguyền rủa tên bán yêu đã gây ra cớ sự. Dù bên này đã vất vả che giấu như thế, tại sao hắn lại cứ đổ thêm dầu vào lửa?! Nếu đã được che giấu thì ngoan ngoãn ẩn mình là được rồi chứ!

「C-chắc chắn là có lý do gì đó thôi mà」

「Tiểu thư thật quá nhân từ!!… Quả thực tên đó là đồ ngốc, nhưng không phải là kẻ ngu. Nhưng dù vậy! Tôi vẫn không khỏi thấy tức giận!!」

Vừa lầm bầm, lẩm bẩm, vừa rủa xả như niệm chú, nàng nữ tỳ không ngừng buông lời cay nghiệt. Nhìn cảnh tượng đó, Tamaki chỉ biết cười khổ, đồng thời hiện lên nét mặt nghiêm trọng, lộ rõ sự u sầu.

「Xin lỗi nhé? Suzune cũng bị liên lụy… Dù tớ đã phớt lờ không ít lời khuyên của cậu, vậy mà cậu vẫn giúp đỡ…」

「Vâng. Thật sự là cả tên kia lẫn tiểu thư, tôi đều bị làm phiền suốt thôi」

Trước lời xin lỗi của chủ nhân, Suzune đáp lại không chút khoan nhượng. Ánh mắt sắc lạnh lườm đối phương. Trước phản ứng ấy, Tamaki chỉ biết rụt người lại, tỏ ra áy náy. Cảnh tượng này khiến người ngoài nhìn vào cũng không rõ ai mới là chủ, nhưng… dĩ nhiên, Suzune vẫn biết phân biệt công tư… ít nhất là khi không có ai nhìn thấy, nàng mới dám lộng ngôn đến thế.

「N-nhưng… cậu vẫn chịu giúp đúng không?」

「Tôi cũng không nghĩ bạn mình chết là chuyện tốt đâu. …Tôi không muốn chấp nhận là chẳng còn cách nào khác」

Với vẻ mặt khó chịu, không cam lòng, và cuối cùng là một chút tiếc nuối, nàng nữ hầu khẽ lẩm bẩm.

「Đã lên cùng một con thuyền thì giờ không thể xuống được nữa」

Những lời đó chính là lời thề nàng sẽ không phản bội, sẽ không bỏ rơi chủ nhân và người bạn ấy.

「………Nếu có chuyện gì xảy ra, tớ xin chịu toàn bộ trách nhiệm」

Vì thế, Tamaki cũng đáp lại bằng một lời tuyên thệ. Nếu có chuyện gì, nàng sẽ bảo vệ người bạn nghĩa khí trước mặt mình. Dù giờ nói ra có vẻ thừa thãi… nhưng Tamaki vẫn cố tình nói rõ. Nghiêm túc đến mức ngốc nghếch, thành khẩn đến mức khiến người khác phải ngạc nhiên.

「…Fufu, xin người đừng nghiêm trọng như vậy. Nghe xong tôi lại không nhịn được cười」

「Eh. Đây là đoạn đáng cười sao?」

「Quá nghiêm túc thì ngược lại lại khiến người ta thấy buồn cười mà」

Tamaki không thực sự hiểu được kiểu cảm xúc đó, nhưng có lẽ đúng là như vậy. Dù gì đi nữa, bầu không khí nặng nề vừa bao trùm trong phòng đã tan biến từ lúc nào không hay.

「Thôi, cứ mãi ngoái nhìn về quá khứ cũng chẳng ích gì. Ta nên nghĩ đến chuyện sắp tới thôi nhỉ?」

「Phải đó. Không thể cứ mãi nhìn về sau lưng được. À, nhắc mới nhớ………」

Tại đây, tiểu thư Hotoya như sực nhớ ra điều gì.

「Hehehe, thật ra lúc đi lấy đồ ăn khuya, tớ có xin được ít bánh ở bếp đó. Nè, ăn chung không?」

Nói rồi, Tamaki lấy ra một đĩa bánh Nam Man được bày sẵn trên khay.

「Đây là……… thứ gì vậy ạ?」

「Ừm, nếu tớ nhớ không nhầm thì gọi là bánh quy thì phải? Nghe nói là một loại bánh nướng giống như bánh senbei của Nam Man ấy. Hình như có vị hơi ngọt một chút」

Đó là món bánh nướng được làm từ phần bột mì còn dư khi chuẩn bị bánh kẹp. Một bà lão của thương hội Tachibana đã mượn bếp nấu, rồi như một lời cảm tạ, đã nướng lên và phân phát cho các hầu nữ trong phủ. Phần này là bánh còn sót lại sau đó.

「Ồ, nghe có vẻ thú vị đấy. Vậy thì tôi lấy trà ăn cùng nhé」

Nói rồi, Suzune đứng dậy. Có lẽ nàng định đến bếp để lấy trà.

「Tớ giúp một tay nhé?」

「Xin người cứ yên vị ở đó cho ra dáng tiểu thư đi. Với thuộc hạ như chúng tôi, để tiểu thư lại đích thân động tay động chân thì ngược lại chỉ khiến chúng tôi khó xử hơn thôi」

Dù có hiền hậu thế nào, thì cấp trên vẫn là cấp trên. Với những thuộc hạ, thì bị cấp trên bất ngờ xuất hiện nhiều lần khiến họ chẳng thể thả lỏng lấy một chút, mỏi mệt cũng là điều dễ hiểu.

「Vậy thì, xin phép lui trước」

Và rồi Suzune rời khỏi phòng một lúc. Nàng bước đi qua hành lang u tối, hướng về phía nhà bếp. Trên gương mặt ấy là vẻ nghiêm nghị.

「………Đúng thế. Ta sẽ không để chúng cướp đi thêm lần nào nữa」

Trong tiếng lẩm bẩm của nàng hầu nữ là một cơn phẫn nộ âm ỉ. Phải, nàng đang giận dữ. Với những kẻ đã đến xâm phạm nơi chốn của nàng.

「Thật là duyên nghiệt… Trừ yêu sư ư………」

Nàng chưa từng quên điều đó. Bởi vì với nàng, trừ yêu sư chính là những kẻ đã cướp đi người anh trai thân yêu của nàng.

Người anh cả đáng quý, luôn dịu dàng với nàng, luôn nghĩ ra đủ trò chơi cho nàng, cùng cha mẹ gắng gượng làm việc, chia sẻ cả những bữa ăn ít ỏi. Khi còn nhỏ nàng không hiểu, nhưng bây giờ thì đã rõ. Việc đó vất vả biết bao. Bản thân nàng khi ấy ngu ngốc và ích kỷ đến nhường nào.

Và rồi, người anh luôn dịu dàng ấy… rốt cuộc lại vì gia đình mà hy sinh chính bản thân mình………

「……Thật đáng hận!」

Nghiến răng ken két, nàng buông ra những lời như rít qua kẽ răng. Nếu nàng có linh lực, những lời đó hẳn đã thành nguyền rủa. Nàng gầm gừ, nét mặt vặn vẹo vì đau đớn.

Hình ảnh cuối cùng nàng thấy về anh trai là khi anh bị một người đàn ông trừ yêu sư cùng đám thuộc hạ mặc toàn đồ đen áp giải đi. Nàng không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng nỗi bất an mơ hồ trào dâng, theo bản năng nàng biết sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa. Nàng gọi tên anh. Chạy đến. Nhưng không kịp. Bị đám người áo đen ngăn lại, nàng không thể chạm tới anh.

Vì chuyện đã quá lâu, vì khi ấy nàng còn quá nhỏ, đến cả khuôn mặt anh giờ đây nàng cũng chẳng thể nhớ rõ. Lời cuối cùng anh nói khi quay đầu lại, nàng cũng không nhớ nổi. Khi ấy, nàng chẳng còn tâm trí đâu mà khắc ghi. Và giờ thì, có lẽ sẽ chẳng bao giờ biết được nữa.

Số phận của những kẻ bị các gia tộc trừ yêu mua về thì chẳng có gì tốt đẹp. Dù ở tận làng quê thế này vẫn nghe thấy những lời đồn, bản thân nàng cũng đã tìm hiểu. Cách mà nhà Miyataka hay nhà Hiyokami đối đãi với những kẻ có linh lực mà họ mua về, những tai tiếng của họ là điều ai ai cũng biết. Dù không phải như vậy, thì những kẻ như đầy tớ hay người của Ẩn Hành Chúng cũng đều là đồ tiêu hao dễ dàng bị vứt bỏ……… Nàng không ngu. Nàng chẳng tin anh mình vẫn còn sống. Từ lâu lắm rồi, hẳn đã bị biến thành vật thí nghiệm, hoặc bị yêu quái ăn thịt, dù là thế nào, cái kết cũng chẳng thể nào tốt đẹp.

Nàng biết. Nàng hiểu rõ. Bây giờ có hối hận cũng vô ích. Đến cả mộ phần ở đâu nàng còn không rõ. Mà, dù có mộ, chưa chắc đã chôn thi thể thật của anh. Không, có khi còn chẳng có mộ nữa………

「Cho nên… Ta sẽ không để chúng cướp đi nữa. Tuyệt đối không để chúng cướp đi bất kỳ thứ gì………!!」

Cùng với quyết tâm sắt đá, nàng thốt ra như nguyền rủa. Bạn mình có lẽ đúng là đã phạm tội. Là kẻ rắc rối. Đáng lẽ nàng nên khuyên giải chủ nhân, nếu không được thì phải mật báo với gia chủ hay các bậc trưởng bối. Nhưng Suzune, bởi vì gánh nặng của việc không thể cứu được anh trai mình năm xưa, đã không thể chọn con đường ấy, và giờ đây nàng nghĩ thế cũng được. Giao người bạn ấy cho lũ trừ yêu sư kia là điều hoàn toàn không thể chấp nhận. Dù là người ấy cũng không thể nào tội lỗi đến mức đó, Suzune tin là như vậy. Vì thế…… nàng sẽ che chở.

Bởi vì ít nhất, những gì nàng còn có lúc này… nàng tuyệt đối không muốn giao cho bọn chúng, dù chỉ là một chút……

「Oya oya oya, chuyện này lại càng ngày càng thú vị đấy chứ nhỉ? Quả nhiên theo dõi cậu ta là quyết định đúng đắn rồi. Thật đấy, lần nào cũng vậy, đi cùng cậu ta thì chẳng bao giờ thấy buồn chán cả, vui biết bao!!」

Ả oni, từ nãy đến giờ vẫn lắng tai nghe không sót một lời nào trong 「toàn bộ cuộc đối thoại」, khẽ bật cười nhỏ. Vừa cười, ả vừa đường hoàng tiến bước dọc hành lang tòa dinh thự. Trên đường đi, không ít tỳ nữ và lính canh đi ngang qua, nhưng không một ai phát hiện ra sự hiện diện của ả. Sự ẩn thân của ả hoàn hảo đến mức ấy.

Thậm chí, ả còn lấy trộm tẩu thuốc từ dinh thự, cả rượu shochu, rồi cả trứng ngâm suối nước nóng nữa, sau đó băng qua khu vườn dinh thự có rất nhiều lính gác qua lại. Không một ai ngoái nhìn sinh vật xinh đẹp với mái tóc xanh biếc tung bay kia. Với một oni từng thoát khỏi tay những vị anh hùng trừ yêu sư huyền thoại, dù ruột gan bị lôi ra ngoài, thì chuyện cỏn con này còn thường xuyên hơn cơm bữa.

Cảnh vật quanh ả oni nhàn nhã sải bước chẳng biết từ lúc nào đã chuyển từ dinh thự sang khu rừng sâu thẳm trong làng. Trên con đường không lối mòn, ả tung tăng nhảy nhót bằng đôi guốc cao như thể đang dạo bước trên đường lát đá. Ngay cả những tảng đá mà người lớn cũng phải vất vả mới leo lên được, ả vừa ngân nga vừa nhảy nhót lên đó. Cơ bắp, sức bật ấy rõ ràng không phải của con người.

「Rồi, hình như chỗ này thì phải… Tìm thấy rồi nhé~」

Ả quay đầu quan sát xung quanh, khịt mũi như chó đánh hơi mùi, và tìm ra được thứ mình muốn. Suối nước nóng, có lẽ là rộng và quý báu nhất trong làng. Một nguồn suối hạng nhất dành cho các vị tai to mặt lớn và khách quý của làng. Công dụng của suối nước nóng phun trào từ vùng đất có linh mạch thì khỏi phải bàn. Ả oni đã phát hiện ra chỗ này trong lúc lang thang trong làng, và với tình hình đang rối ren thế này, ả cũng biết sẽ chẳng có dân làng nào bén mảng đến đây. Vì vậy… con quỷ nhếch môi cười nham hiểm.

「Kekeke, thế thì để ta vui vẻ ké tí nhỉ?」

Dứt lời, ả chẳng màng gì đến xung quanh, cởi phăng bộ đồ khuân vác rách nát đang mặc, quăng chiếc ô lên không trung. Và rồi, không hề do dự, để lộ toàn thân mình ra.

Một mỹ nữ mang phong thái lạ lẫm, đậm chất lục địa. Mái tóc dài bóng mượt xõa tung, làn da trắng nổi bật lên kỳ lạ trong bóng tối sâu thẳm.

Đôi gò bồng đảo căng tròn theo từng nhịp thở của quỷ rung rinh phát ra âm thanh đàn hồi. Trên eo thon có dấu tích vết thương đau đớn như bị móc rách rồi khâu vá lại, nhưng chính khuyết điểm ấy dường như càng tôn lên vẻ quyến rũ hình thể tổng thể của ả. Cặp mông đầy đặn nảy nở không ngần ngại phô bày, và hai chiếc sừng oni lấp ló sau mái tóc lại càng làm tăng thêm nét thần bí toát ra từ người ả. Có lẽ, ai đó khi nhìn thấy cảnh tượng ấy trong khu rừng sâu sẽ liên tưởng đến hình ảnh một linh hồn đang tắm mình giữa rừng sâu, hay một phân cảnh trong truyền thuyết cổ xưa.

Ở một nghĩa nào đó, ả chính là một hình mẫu hoàn mỹ của vẻ đẹp nữ giới. Nếu có ai đó chứng kiến cảnh tượng này, dù là nam hay nữ, hẳn cũng sẽ vô thức thở dài cảm thán. Thân thể của Bích Quỷ quá mức huyền ảo, quá mức mê hoặc.

…Dù rằng, đúng là ngọc trai ném cho lợn.

「Hiyahooooiiiiii!!!!」

Bùm!! Như một đứa trẻ, con quỷ lao đầu xuống suối nước nóng. Và rồi 「bùm!!」, nó trồi lên mặt nước, cười ha hả tục tĩu. Cảnh tượng trẻ con ấy hoàn toàn không giống với vẻ mỹ nữ thần bí phi nhân loại lúc nãy chút nào.

『Không hiểu nổi vui ở chỗ nào… Ngươi là trẻ con à?』

Shikigami vừa nhảy xuống tảng đá bên cạnh suối đã phải thở dài. Dù đã sống chắc cũng cả ngàn năm, mà lại chơi đùa ngớ ngẩn như lũ trẻ con thế kia, nó chỉ còn biết nhìn con quỷ với ánh mắt nửa lườm nửa trách móc.

Bản chất thật của ả quái vật khét tiếng mà bao đời trừ yêu sư và kiếm sĩ lừng danh từng cố tiêu diệt nhưng đều thất bại, chính là như vậy đấy. Chừng ấy thôi cũng đủ khiến các bậc tiền nhân khó mà nhắm mắt yên lòng.

「Uhyahyahya, quả nhiên suối nước nóng thật tuyệt! Nếu có trăng nữa thì đúng là hoàn mỹ luôn đấy chứ!!」

Vừa nói, ả oni vừa tựa tấm lưng trắng vào vách đá, rót rượu shochu chôm được vào chén nhỏ rồi nốc một hơi. Rồi, nó đưa ánh nhìn đầy quyến rũ vào trong rừng.

「Này, ngươi cũng làm một ly chứ? Rượu ngon lắm đấy?」

Ả Bích Quỷ mắt nheo lại, nhếch miệng cười, lắc lắc chai rượu mời gọi kẻ đang ẩn mình trong rừng. Sau một hồi im lặng, lời hồi đáp vang lên.

「…Không cần. Đồ do oni đưa thì chẳng có gì tử tế đâu chú」

Dù giọng nói có phần run rẩy, nhưng lời đáp lại mang đầy dũng khí khiến gương mặt con quỷ giãn ra. Đạt yêu cầu rồi. Nếu đối phương mà xu nịnh hay giả vờ không nghe thấy thì có lẽ ả đã vớ lấy viên đá gần đó đập vỡ đầu hắn rồi.

「Kekeke, ăn nói thật là quá đáng. Ta đâu có phàm ăn như tên khát máu đó đâu?」

Cái tên mà Bích Quỷ nhắc đến, là một trong「Phù Tang Ác Lục Quỷ」năm xưa, từng giả dạng thành tuyệt sắc công chúa vùng Tây Thổ, dùng ảo thuật mê hoặc các cặp vợ chồng trẻ, rồi vắt kiệt máu người vợ pha thành rượu mời chồng, còn thịt thì nướng cho hắn ăn, tai tiếng khắp nơi là tàn độc. Tuy rằng hắn đã bị triều đình tiêu diệt từ rất lâu, nay chỉ còn tồn tại trong truyền thuyết… nhưng dẫu sao đi nữa, thật là ví dụ quá tệ hại để biện minh.

「…Ta có nghe đồn, một trong Tứ Hung, Bích Quỷ. Không ngờ vẫn còn sống đến giờ. Khốn kiếp, tại sao một con quái vật từng đại náo kinh thành lại xuất hiện ở cái làng hẻo lánh thế này chứ!?」

Từ trong rừng, đối phương vừa cảnh giác cao độ, vừa tra hỏi vô cùng cẩn trọng. Tùy vào câu trả lời, hắn, Iruka, phải chuẩn bị tinh thần. Dù không hề có cơ hội chiến thắng… nhưng đã chịu ơn cơm ăn, thì không thể bỏ mặc được. Là kẻ vô lại được thuê bằng tiền, giết người khi cần, nhưng hắn cũng có thứ nghĩa khí của riêng kẻ vô lại.

「Haha, ánh mắt ngươi không tồi đấy. …Ừm, khoảng bảy mươi điểm nhỉ? Tạm chấp nhận được?」

「Ngươi đang nói gì vậy…」

「Đang khen đấy. Cứ vui vẻ mà nhận lấy đi」

Hắn định tra hỏi khi thấy con quỷ tự độc thoại, nhưng rồi im bặt bởi ánh mắt đang hướng thẳng vào mình. Cái nhìn lạnh lẽo ấy đủ khiến Iruka câm lặng.

Cái bóng ẩn trong rừng không khỏi dựng tóc gáy, rùng mình. Và hắn chắc chắn, nếu phát ngôn sai lầm, sẽ không còn cơ hội thứ hai.

「…Lũ người ngoài làng đó là thuộc hạ của ngươi sao?」

Và hắn cẩn trọng lựa lời hỏi.

「Không biết. À, không phải đánh đố đâu nhé? Không phải thuộc hạ, không phải nô bộc, không phải đồng bọn hay cấp trên gì cả. Hoàn toàn, tuyệt đối không liên quan. …Thế đã hài lòng chưa?」

「Ta muốn tin… nhưng nghĩ lại, đi hỏi oni thì cũng chẳng có nghĩa lý gì」

Iruka thở dài, như thể vừa mới nhận ra. Quả thật, chẳng có gì ít đáng tin hơn lời hứa của oni.

「Đừng có căng thẳng như thế chứ. Thả lỏng vai ra đi, căng vai lắm đấy?」

「…Ngươi đến cái làng này để làm gì?」

Bỏ qua lời khuyên của con quỷ đang cười khúc khích, bán yêu Ezo nghiêm túc hỏi. Điều đó khiến con quỷ càng nhếch môi khoái chí.

「Đến để quan sát người mà ta yêu thích. Có vẻ sắp có chuyện thú vị xảy ra đấy. Không thể bỏ lỡ vở diễn này đâu」

「Yêu thích á?」

「Là người mà ngươi cũng có liên quan đó. Anh hùng tương lai mà ta đang bồi dưỡng」

「Liên quan? Bồi dưỡng? Ý ngươi là…!?」

Bán yêu nghiêng đầu khó hiểu, nhưng lập tức hiểu ra. Không thể nào… chẳng lẽ…!?

「Ta cứ thắc mắc sao ngươi lại nói chuyện như quen biết vậy… Hóa ra, quái vật, ngươi đã chứng kiến chuyện lúc đó!? Nếu thế thì cái kẻ ngươi gọi là người yêu thích đó là…!!?」

Ngay khoảnh khắc Iruka hiểu được ý đồ của ả oni, thân ảnh đang ngâm mình như lão già của Bích Quỷ chợt tan biến như ảo giác. Cùng lúc đó, Iruka vung tay ra sau, nhưng tay hắn đã bị sức mạnh kinh hoàng của ả bắt giữ.

「Uo!? Ghh…!!?」

Ngay sau đó, Iruka bị cơ thể ả oni còn đẫm hơi nước nóng bừng vì suối nước nóng khóa chặt. Tấm lưng hắn bị đè lên bởi sự mềm mại và đầy đặn của ả, nhưng không có một chút vui vẻ nào, chỉ thấy nét mặt hắn cứng đờ.

「Uhihi, gương mặt đáng yêu đấy chứ?」

「Hi…!!?」

Bích Quỷ lè lưỡi dài liếm má hắn như lẽ dĩ nhiên. Iruka rùng mình vì cảm giác kinh tởm. Shikigami cũng quay mặt đi với vẻ đầy ghê tởm.

「Guh… đồ khốn… Ue!? Mùi rượu nồng quá!!?」

Cố gắng giãy ra khỏi vòng kiềm soát, Iruka lập tức ngửi thấy mùi rượu cực kỳ nồng nặc khiến hắn suýt nôn. Ngửi mùi cơ thể của một ả oni đang phấn khích chẳng khác nào tự sát.

「Ueh…!? Ube!!?」

Chỉ cần ngửi một lần, hắn đã thấy như bị say khướt và phun hết mọi thứ trong bụng. Con quỷ trần truồng nhìn xuống hắn mà cười ha hả.

「Này này, còn trẻ mà tửu lượng kém thế thì không ổn đâu nhé?」

Không hề có chút xấu hổ, như thể đang thuyết giáo, yêu quái kia buông lời ngạo mạn, rồi thì thầm bên tai bán yêu Emishi.

「Bạn bè của ngươi được cái cậu đầy tớ kia nhận làm hộ vệ đấy. Còn kết giới thì đám trừ yêu sư Onizuki

sẽ tuần tra kiểm tra. Tốt quá còn gì, hử? …… Ồ, nguy hiểm đấy.」

Lời đáp trả dành cho con quỷ với giọng điệu hiểm ác kia lại là một đường chém như vũ bão từ cánh tay quái vật. Đòn đánh đó, nếu trúng vào người thường, chắc chắn sẽ xé toang bụng và khiến ruột gan văng tung tóe. Thế nhưng, ả oni né tránh vô cùng điêu luyện, lướt qua bằng bước chân uyển chuyển mà không mảy may tỏ ra lo lắng.

「Khốn kiếp... Dám giỡn mặt với ta...!! Ụa...!? Khốn nạn...!!」

Bán yêu sát ý lộ rõ trên gương mặt, có vẻ cũng đã cân nhắc giữa việc ở lại nơi đây thêm chút nữa hay rút lui cho an toàn, cuối cùng lựa chọn bỏ đi, vừa ho sặc sụa. Trước khi rời đi, hắn trừng mắt nhìn con quỷ một lần cuối, rồi đúng nghĩa là 「cúp đuôi bỏ chạy」.

「Chà chà, thật lạnh nhạt. Mặc dù ta có mang chút món nhắm ngon lành đến đây cơ mà.」

Nói rồi, ả oni trần như nhộng bắt đầu nhai rôm rốp quả trứng ngâm suối nước nóng chưa bóc vỏ.

「Này, cô bé. Vụ này là như thế đấy? Ta mà tiết lộ trước thì mất vui, biết không?」

Ả đặt ngón trỏ lên môi như ra dấu giữ bí mật, lên tiếng cảnh báo con chim ruồi.

『Ta hiểu rồi. Ngươi bên kia hẳn cũng đã nắm được điều đó rồi chứ gì』

「Trời ơi, lạnh lùng quá. Rõ ràng ta còn có món nhắm mà.」

Botan gật đầu bình thản. Vốn dĩ tên đầy tớ kia còn gắn bó với con quỷ trước mặt lâu hơn nàng rất nhiều. Cho nên dù có cố ý giấu giếm hay che đậy thông tin, nàng cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên.

(Dẫu vậy, cũng thật trớ trêu. Nghe đồn hắn đã trốn thoát, không ngờ lại trôi dạt đến nơi thế này.)

Một mình thì chắc chắn không thể thoát được. Nghĩ rằng hẳn phải có đồng lõa là điều hợp lý… nhưng lại không thấy có vẻ như hắn đang âm mưu điều gì hay có đồng bọn đi cùng.

(Ngay từ đầu, tại sao lại cố tình tấn công đầy tớ, rồi còn xuất hiện ở nơi này? Nên nói là thiếu suy nghĩ, hay là hấp tấp đây… Thật khó hiểu.)

「Ồ, ngươi không hiểu à?」

『………Còn ngươi thì hiểu sao?』

Dù cảm thấy khó chịu vì bị đọc thấu suy nghĩ như lẽ đương nhiên, Botan vẫn lên tiếng hỏi. Nàng có đủ độ lượng để thành thật lắng nghe quan điểm của người khác khi điều đó vượt quá sự hiểu biết của mình.

「Chính là giống như hắn thôi. ………Với một kẻ có quan hệ khá thân thiết như ngươi, ta cứ ngỡ là sẽ hiểu ngay lập tức cơ đấy?」

Con quỷ hùng hổ tuyên bố như thể mình nắm rõ mọi chuyện, kèm theo ánh nhìn khinh khỉnh đầy chế nhạo. Rồi nó nhe nanh, cười nham hiểm.

「Kekeke, ban đầu trông có vẻ chỉ là vai phụ làm nền, vậy mà… không ngờ lại khiến mọi chuyện hứng khởi đến thế.」

Như thể vừa tìm được món đồ chơi thú vị, Bích Quỷ bắt đầu ngân nga bài hát không đầu không đuôi trong tâm trạng hết sức phấn khích. Ả vung tay vung chân như kẻ hề tiến về phía suối nước nóng, ngâm mình trở lại vào làn nước ấm sau khi cơ thể bắt đầu lạnh đi vì gió thu đêm. Rồi ả thở ra một hơi thật sảng khoái, vừa như tiên đoán, vừa như báo trước.

「Thôi thì, cứ ngồi yên mà xem đi. Theo kinh nghiệm của ta, lần này hẳn sẽ là một câu chuyện vui tươi và sảng khoái vô cùng đấy?」

Con quái vật đầy kiêu ngạo tuyên bố như thể đang thưởng thức một vở kịch. Con chim ruồi nhăn mặt trước lời lẽ ấy. Bởi lẽ 「vui tươi」 mà kẻ này nói, hiển nhiên chẳng mang ý nghĩa gì tốt đẹp cả.

「Nào nào, các vai diễn cũng đã tề tựu đông đủ. Hihihi, lần này cũng hãy chế biến khéo léo và làm ta vui lòng nhé. Hỡi người anh hùng yêu dấu, thân thương của ta. Nha?」

Với vẻ mặt rạng rỡ như trẻ con, ả oni cất tiếng gọi đến người anh hùng yêu thích không có mặt tại đây, là người mà ả tin tưởng. Mặt ả đỏ ửng, đôi mắt mơ màng lấp lánh, toàn thân lẫn khuôn mặt đều bừng lên sắc đỏ, không chỉ vì nhiệt độ của nước suối. Một mùi rượu nồng nặc đến ngột ngạt lan tỏa xung quanh. Rõ ràng ả đang mường tượng đến những điều sắp sửa xảy ra, đầy khát vọng và ham muốn.

Một khung cảnh khiến những kẻ không biết gì thì sinh tâm dâm loạn vì vẻ yêu mị ấy, còn những ai đã biết rõ thì lại thấy ghê tởm không sao chịu nổi bởi sự ích kỷ vô độ.

(Dù sao thì, nếu diễn biến không vừa ý nó, kiểu gì cũng tự tiện sửa lại.)

Và nếu đến thế vẫn không ổn, chắc chắn ả sẽ lật đổ bàn cờ và xem như chưa từng có gì xảy ra. Không, có lẽ ả thực sự đã quên sạch những chuyện trong quá khứ cũng không chừng. Dựa vào những tin đồn và nhân chứng đã có từ trước, có thể thấy rõ con oni này ích kỷ đến mức nào. Thật sự, chàng trai đầy tớ đó không biết bằng cách nào mà sống sót nổi tới giờ khi bị một kẻ điên cuồng chẳng rõ đâu là lằn ranh hóa cuồng quấn lấy.

『Thật là, chẳng ra sao cả.』

Nghĩ đến những phiền toái chắc chắn sẽ xảy ra trong tương lai, và cả người sẽ phải gánh chịu chúng, cháu gái nhà Matsushige không khỏi buông một tiếng thở dài thật sâu…