Khởi đầu của mọi chuyện, là vào lúc quá canh năm giờ Tuất một chút.

「Đông phết đấy chứ……」

Tôi âm thầm ẩn mình dưới tán cây, gắng sức chịu đựng cái rét buốt giá lạnh, chỉ để chờ khoảnh khắc này, và cuối cùng, tôi đã thấy bọn chúng.

Một hang động ẩn sâu giữa rừng rậm, yên tĩnh như muốn lẩn trốn khỏi thế gian. Dẫu đã mục nát qua bao năm tháng, song vẫn hiện rõ dấu tích nhân tạo. Từ sâu bên trong hang, một thứ yêu khí đậm đặc khiến người ta buồn nôn không ngừng tuôn trào ra ngoài.

Ngay sau khi cảm nhận được luồng khí tức ấy, đám sinh vật dị dạng đã xuất hiện, những con quái thú mang hình dạng muôn loài, hoặc nói đúng hơn, là những dị chủng kết hợp của chúng. Yêu quái, đủ loại quái vật, một bầy bách quỷ dạ hành.

(Dù là thú, thế mà không phát ra cả tiếng gầm lẫn tiếng bước chân. Quả nhiên được huấn luyện kỹ càng.)

Tôi bất giác nhớ lại một chi tiết trong phần thiết lập cốt truyện của trò chơi, nguyên nhân khiến Không Vong thất bại dưới tay Phù Tang Quốc, là bởi hắn không thể kiểm soát thuộc hạ của mình triệt để. Dù có tính toán chu toàn đến đâu, nếu không thể thực thi thì tất cả đều vô nghĩa.

Ngay cả một đại yêu quái như hắn, việc quản lý bọn quái vật sống bằng bản năng và xung động đến tận cấp thấp nhất cũng là điều cực kỳ khó khăn. Điều đó đôi khi đã dẫn đến những thất bại cục bộ, và rốt cuộc trở thành điểm yếu chí mạng trong trận phản công quyết tử của Phù Tang Quốc vào giai đoạn cuối của đại loạn.

Không Vong, ngay trước khi bị phong ấn, đã tiên đoán được thất bại trong đại loạn, và lưu lại lời dặn cho một số thủ hạ thân tín. Đám tàn quân Cứu Yêu Chúng vẫn tuyệt đối tuân thủ lời di huấn ấy. Đám tốt thí trong nửa đầu cốt truyện thì không nói, nhưng bọn chủ lực ở nửa sau thì ngay cả đám tôm tép cũng được huấn luyện kỹ càng, thống nhất tuyệt đối.

Quân triều đình, khi phải đối đầu với một bầy yêu quái được điều khiển nghiêm ngặt chẳng khác gì quân đội, tất nhiên phải chịu tổn thất ngoài dự kiến. Không chỉ họ, mà ngay cả các trừ yêu sư vốn chỉ quen đối phó với lũ ô hợp, cùng đám đầy tớ, ẩn hành dưới trướng họ, cũng đều rơi vào cảnh tương tự.

「………Mà thôi, ngẫm ra cũng tiện. Nhân cơ hội này… ta kéo được càng nhiều đứa chết theo thì càng tốt.」

Tôi bật cười. Dù sao thì tôi cũng chẳng còn tương lai gì nữa. Những gì xảy ra sau đó, chỉ còn biết phó mặc cho trời. Vậy thì chí ít cũng phải mang theo chút 「quà」xuống suối vàng. Giảm bớt thực lực của đám Cứu Yêu Chúng, dù chỉ một ít cũng tốt. Ít nhất cũng sẽ đỡ tệ hơn nguyên tác. Mà thực ra, nếu không đỡ hơn thì mới là chuyện lớn.

「Ừ, vậy đi……… Giờ thì, bắt đầu thôi nào」

Khi thấy hàng ngũ yêu quái bắt đầu đi ngang qua địa điểm đã chuẩn bị, tôi giơ tay lên trước mặt, rồi niệm chú. Để phát động phù hỏa thuật, tôi dồn linh lực vào.

Ngay sau đó, vài con yêu lập tức phản ứng với sự vận hành thuật pháp của tôi mà lao tới. Tuy tôi đã cố giấu khí tức, nhưng xem ra tuyến đầu của bọn chúng có gài những cá thể có năng lực cảm ứng mạnh để làm trinh sát. Chúng nhanh chóng xác định chỗ ẩn thân của tôi và lao thẳng đến. Hành động sắc bén đến rợn người. Nhưng tất cả đều đã nằm trong dự tính. Xin lỗi nhé, không kịp đâu.

「Giờ thì, bữa tiệc bắt đầu rồi!」

Tôi hô lên thần chú. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, hàng loạt tiếng nổ vang dội khắp khu rừng, như những đợt sóng trút xuống đàn yêu quái.

Ngọn khói mở màn cho cuộc chiến, đã được thắp lên……

-

「Haa... haaa……… hehe, đúng là náo nhiệt ghê đấy nhỉ.」

Ngay khi tên đầy tớ khơi mào cho cuộc chiến, thì nàng cũng vừa vặn đặt chân đến nơi đó. Bán yêu, toàn thân đau nhức dữ dội, gắng gượng leo lên ngọn đồi nhỏ gần dinh thự, vừa nhìn thấy quang cảnh trước mắt liền bật cười khổ. Một tiếng cười chứa đựng sự gượng ép, tự giễu và cay đắng.

Làng quê giữa đêm khuya, vậy mà lại sáng rực như chốn kinh kỳ. Không chỉ là ánh sáng từ những đống lửa. Gần như toàn bộ dân làng đã tụ hội trên con đường dẫn đến ngọn đồi có dinh thự và miếu thờ, tay giương cao những chiếc đèn lồng để soi sáng bước chân cho miko. Chỉ riêng lượng dầu dùng đến thôi cũng hẳn là một con số không nhỏ. Quả là hoành tráng quá thể.

「Giờ thì vai miko là... Ờ, là cái đứa kia rồi. Hứ, vẫn chẳng hợp tí nào nhỉ」

Nheo mắt nhìn kỹ, người đóng vai miko đang bước đi dịu dàng trên lối mòn hướng tới đền thờ, được bao bọc bởi hàng dài nữ hầu và vệ binh. Một dáng vẻ y như công nương quý tộc. Thế nhưng, nghĩ tới cách hành xử thường ngày của nàng ta, lại khiến cho cảnh tượng ấy càng thêm nực cười. Ít nhất thì, trong mắt Iruka là như vậy. Kề bên nàng ta là một nữ hầu mặt mày cau có, tuy là người ngoài nhưng lại được đứng gần miko, điều đó chứng tỏ vị thế hiện tại của cô ta trong làng.

「Haha... g... gu... guôh!?... u...ugh!?... haaa!?」

Im lặng. Như thể phản ứng lại thứ cảm xúc mơ hồ đang âm ỉ trong tâm khảm, cơn đau buốt thấu xương bùng phát dữ dội ở cánh tay Iruka. Nàng lập tức khuỵu xuống, gắng sức đè nén cơn bạo nộ. Gầm gừ như dã thú, thở hổn hển, cố trấn tĩnh những thôi thúc trong lòng.

「Haa... thiệt là... tụi bây sung sức quá nhỉ, hử? Còn ta thì mệt rã rời ra đây này...!!」

Siết chặt cánh tay dị dạng bị khâu dính vào thân thể, đè ép nó lại, Iruka thốt ra như muốn phun bỏ mọi oán hận. Mồ hôi rịn ra trên trán, mặt mày tái nhợt, nàng ra sức tỏ ra cứng cỏi. Trên thân thể nàng, rõ ràng là những sợi lông thú mọc ra ngày càng dày đặc. Cánh tay giật giật không theo ý muốn, các ngón tay khua khoắng với những móng vuốt sắc bén, cử động ấy khiến người ta liên tưởng đến những chân của con rết, rợn người không tả xiết.

Iruka không phải là bán yêu bẩm sinh. Nàng là kẻ đã bị biến đổi nhân tạo thành bán yêu thông qua chú thuật và nghi lễ của tộc người Emishi. Cánh tay từng bị chặt đi, rồi được thay thế bằng tay của yêu quái.

Nói cách khác, phần yêu trong nàng vốn là vật ngoại lai. Bởi vậy mà nó luôn luôn bào mòn, ăn sâu và xâm thực thân thể nàng. Càng vận dụng sức mạnh ấy, quá trình ấy càng diễn tiến dữ dội hơn. Dù chỉ tạm thời biến hóa thành hình dạng yêu quái, hậu quả là điều hiển nhiên. Thế nhưng, đã đến mức này rồi thì không thể chùn bước nữa.

「...!? Khởi sự rồi sao!」

Một tràng âm thanh vang dội liên tiếp vọng đến từ nơi xa khiến Iruka quay đầu nhìn lại. Xem ra gã đàn ông kia đã ra tay. Khi quay lại phía trước, nàng thấy dân làng cũng bắt đầu xôn xao vì đã nhận ra tiếng động.

「Bên đó cũng làm dữ phết nhỉ... Vậy thì, tới lượt ta rồi chứ gì?」

Chẳng phải là cậu bé chăn cừu, mà là cô nàng sói. Không, hay có lẽ là ngược lại, bởi nếu nói ra sự thật mà không ai tin, thì cũng giống như vậy thôi. Một ý nghĩ ngớ ngẩn vụt qua trong đầu, nhưng nàng nhanh chóng gạt phắt đi, tập trung toàn bộ thần kinh vào mục tiêu trước mắt. Và rồi, bắt đầu.

「Hãy vang lên đi!!」

Iruka gầm vang. Một tiếng hú để thu hút sự chú ý của dân làng đang dao động vì những tiếng nổ từ xa về phía mình. Một tiếng tru đúng nghĩa, vọng khắp cả ngôi làng.

Ngay khoảnh khắc đó, Iruka đã đặt chân lên đỉnh ngọn đồi, cảm nhận được vô số ánh mắt cùng lúc đổ dồn về phía mình. Hầu hết đều kinh ngạc, hoặc bàng hoàng. Nửa yêu từng bị các pháp sư bắt giữ và giải đi như một tội phạm chỉ mới mấy hôm trước, giờ đây bỗng xuất hiện ngay trong làng. Hơn thế nữa, hình dạng lại còn dị dạng hơn cả lúc trước. Phản ứng ấy là điều dễ hiểu. Ánh mắt họ ánh lên vẻ bất an và sợ hãi, cũng là điều không lạ.

Iruka bật cười. Nụ cười nhe răng nanh, cong khóe miệng.

(Cuộc đời này, thà huy hoàng rồi vụt tắt còn hơn le lói cả trăm năm. Dù có hối hận thì cũng chẳng ích gì)

Phi lý, ngang trái, nàng đã quá quen rồi. Hối hận chỉ tổ khiến bản thân thêm căm tức và phẫn uất. Suy nghĩ người ta dành cho mình sau khi chết thì có để tâm cũng vô nghĩa. Hơn hết là... nếu điều đó có thể vì bạn bè, thì nàng chấp nhận tất cả.

Cuối cùng, Iruka nhìn thấy những gương mặt bạn bè đang ngẩng đầu nhìn nàng đầy ngỡ ngàng, sững sờ. Nét mặt nàng dịu đi đôi chút, rồi hít một hơi thật sâu, gào lên để vang đến nơi xa xăm nhất:

「Cũng lạ ghê ha, đám người các ngươi thật vô tư quá nhỉ!! Vừa mới xảy ra chuyện như thế kia, thế mà vẫn chẳng có chút cảnh giác nào à, hử!?」

Dưới ánh trăng phía sau lưng, Iruka đúng là hiện thân của những yêu quái đứng đối nghịch với loài người. Nàng dồn hết sự cay độc vào lời mắng nhiếc, nhạo báng dân làng, phá lên cười ngạo nghễ.

Màn trình diễn duy nhất trong đời Iruka, màn kịch nàng đem cả sinh mạng ra đánh cược, đã bắt đầu…

-

Thứ vũ khí bắt chước Claymore mà tôi đã cho phát nổ, theo một nghĩa nào đó, đã được sử dụng đúng với mục đích nguyên bản của nó.

Thứ thuốc nổ bắt chước dynamite mà tôi từng dùng trong đường cống ngầm nọ, do vấn đề về chất lượng lẫn số lượng nitroglycerin vốn chỉ có thể điều chế được qua việc học mót người ta, rốt cuộc cũng chẳng phải thứ có thể dễ dàng sử dụng.

Dù tôi có giấu nhẹm đường dây cung ứng rồi truyền lại cách điều chế cho Sarujirou để anh ta sản xuất đi nữa, thì kết quả cũng chẳng khá hơn. Thế nhưng, với một đầy tớ như tôi, thứ ấy vẫn là vũ khí quý giá vượt trội hẳn so với thuốc súng đen, nên đành phải nghĩ cách tận dụng nó sao cho hiệu quả nhất. Và kết quả chính là thứ vũ khí Claymore giả hiệu kia.

Tôi vốn không phải dạng fan cuồng quân sự. Thế nhưng, lúc tiền kiếp có chơi FPS nên biết đến nó, sau đó lại vì tò mò nên đã tìm hiểu qua nguyên lý hoạt động cùng các trang bị tương tự.

Không thể nói là tôi hoàn toàn hiểu rõ cơ chế hoạt động. Nhưng điều quan trọng lúc này chính là tư duy. So với việc chỉ đơn thuần cho nổ thì lợi dụng sóng xung kích để bắn đạn ra xung quanh vẫn hiệu quả hơn nhiều khi cần tận dụng triệt để thứ nitroglycerin quý báu ấy.

Bản gốc có bán kính tối đa hai trăm mét, bán kính hiệu quả tầm năm mươi mét. Nghe đâu hơn bảy trăm viên bi sắt sẽ bắn ra cùng lúc, nhưng tái hiện được đến mức đó thì dĩ nhiên là không thể. Đạn được thay thế bằng mảnh sắt, đinh và đá vụn. Thay vào đó, tôi bôi đầy độc lên chúng. Sau vài lần cho nổ bản thử nghiệm, tôi bắt vài con yêu nhỏ và yêu non làm bia để kiểm nghiệm hiệu quả. Bán kính sát thương có lẽ chỉ bằng một phần ba so với bản gốc.

Không sao cả. Vốn dĩ đây là cái bẫy chuyên trị bọn tép riu, là trang bị mà tôi đã chuẩn bị sẵn khi quyết định can thiệp vào sự kiện đầu tiên, với ý định sẽ dùng nó để phục kích rồi thổi bay đám tay chân của yêu trư. Khi vận chuyển cùng đoàn trừ yêu, tôi đã mượn danh Sarujirou để xin đem theo với danh nghĩa phục vụ thử nghiệm thực tế.

Có tổng cộng sáu quả đã kích nổ ngay từ đợt đầu, cho nổ đồng thời ở hai bên đội hình. Đám yêu quái phía trước chịu ảnh hưởng gần như trọn vẹn, gần trăm con bị ảnh hưởng. Một nửa chết tại chỗ, nửa còn lại thì bị thương. Không sao cả. Không giết được thì khiến chúng không di chuyển được là đủ rồi. Kế hoạch giờ đây chuyển sang giai đoạn hai.

「Tụi bay, tới đây nào……!!」

Chiếc chuông rung vang là loại chú cụ cấp thấp dùng để dụ yêu lại gần. Nếu cố tình đánh thật to thứ vốn thường chỉ dùng làm vật nghi binh này thì ngay cả đám yêu đang được kiểm soát cũng sẽ bị kích thích, rồi bị dẫn dụ mà kéo tới.

「Nào, cho thêm phần nữa đây!!」

Một vụ nổ xảy ra ngay trước mắt đám yêu quái đang áp sát. Tôi vẫn còn đang rung chuông, nên đương nhiên là đã bày sẵn bẫy. Hơn mười con lao đến liền bị hàng loạt đinh, mảnh sắt bắn thẳng vào người, biến thành đống thịt băm. Thứ này không hẳn là mìn, mà đúng hơn là grape shot. Giống như Véndémiaire vậy.

『Đầy tớ! Có ba con trung yêu xuất hiện!!』

Âm thanh từ con chim ruồi vang lên bên tai. Khi tôi niệm chú, lại thêm một vụ nổ nữa. Lần này là thuốc súng đen. Thân cây đại thụ bên cạnh lối vào hang động phát nổ. Tôi đã chặt rỗng phần thân từ trước rồi nhét thuốc nổ vào đó. Hai thân cây lớn bị chặt gãy, đổ sập xuống. Đám trung yêu xuất hiện hừng hực khí thế cũng bị đè bẹp bởi đòn công kích thuần khối lượng. Mục tiêu còn là chặn lối vào hang. Tuy chỉ cầm chân được chút thời gian thôi.

Lũ tiểu yêu còn sống sót tách ra và bắt đầu tiếp cận. Tôi ném ra pháo sáng và pháo mùi để gây hỗn loạn, rồi dùng thanh đao rẻ tiền mà chém hạ từng con. Một con trung yêu bị thân cây đè nhưng vẫn trồi đầu ra vùng vẫy, tôi liền ném phóng thương vào miệng nó kết liễu. Dĩ nhiên, cả hai loại vũ khí đều đã được tẩm độc.

『Đầy tớ, đến lúc rút lui rồi. Chủ lực sắp đến』

Khi vừa hạ con tiểu yêu thứ mười và làm hỏng cả thanh đao, mệnh lệnh của Botan vang lên. Cửa hang nổ tung. Thân cây bị nghiền nát, hiện ra là một con đại yêu hình hươu khổng lồ. Cặp sừng dị dạng tựa như nghệ thuật tiền vệ, gương mặt người ghép lên đầu hươu. Phía sau nó, lũ lâu la nối tiếp nhau xuất hiện.

「Gì chứ, là thần hươu à!!」

Thấy tạo hình của con đại yêu vừa xuất hiện quá quen thuộc, tôi không kìm được mà thốt lên. Vừa thốt, tôi vừa ném thanh đao đã cùn về phía nó, rút ra vũ khí dự phòng, ném tiếp pháo sáng và pháo mùi, rồi toàn lực rút lui. Không quên rung chuông.

Con thần hươu lỗi đó bị đâm thanh đao thẳng vào mặt lúc vừa chạm trán, nay càng nổi điên hơn bởi ánh sáng chói và mùi hôi. Nó lao thẳng về phía tôi. Dù đang giận điên cuồng, gương mặt nó vẫn nở một nụ cười kỳ dị đến rợn người. Đám tép riu phía sau cũng lần lượt kéo đến. Tôi cố sức bỏ chạy. Dùng phép cường hóa thân thể mà chạy với tốc độ vận động viên chuyên nghiệp. Vậy mà vẫn bị đuổi kịp.

『Đầy tớ! Chính lúc này! Lên cây đi!!』

「Rõ rồi……!!」

Theo chỉ dẫn, tôi ném ra pháo sáng rồi phóng lên cây. Con thần hươu phóng quá đà mà vượt qua chỗ tôi vừa đứng, liền bị dây cước giăng sẵn chém đứt cả bốn chân, cắm mặt xuống đất. Lũ theo sau cũng chẳng khá hơn. Mắt bị chói không nhìn thấy gì, cứ thế bị chém đứt chân, đứt mình. Đó là bẫy lưới làm từ tơ nhện buộc vào thân cây.

Cuối cùng, một vài con yêu quái phía trước mới nhận ra tình hình mà đứng lại. Nhưng đó cũng là bẫy. Tôi cho nổ thêm một loạt Claymore hàng giả đang giấu kín. Hàng tá yêu quái dị dạng bị thổi bay trong nháy mắt.

「Hiệu quả còn hơn mong đợi. Nếu cứ đà này………!!」

『–!? Bên phải!! Chuẩn bị vũ khí!!』

「–!?」

Tôi chẳng thấy gì, cũng chẳng cảm nhận được gì. Thế nhưng, cơ thể tôi theo phản xạ đã làm theo cảnh báo của Botan, lập tức giương thanh đao dự phòng lên như tấm khiên để đỡ đòn. Và đó là hành động chính xác.

「……!?」

「Ồ?」

Lưỡi đao vỡ vụn. Một bóng người nhỏ nhắn bất ngờ xuất hiện trước mắt tôi. Âm thanh vang lên muộn. Tiếng không khí bị xé toạc.

「Khốn kiếp!」

Phản ứng tiếp theo cũng là phản xạ. Tôi ném chuôi kiếm vào mặt đối phương rồi nhảy bật khỏi cây. Tiếp đất, lập tức thủ thế bằng ngọn phóng thương dự phòng. Gần như chẳng kịp suy nghĩ gì.

...Dù gì thì, thanh đao ném đi cũng bị chặn một cách dễ dàng. Kẻ tập kích cũng từ trên cây đáp xuống như tôi.

(Đến rồi à……!?)

Trong đêm tối, tôi cuối cùng cũng được diện kiến dung nhan của kẻ tập kích. Tầm vóc chỉ như trẻ con. Khuôn mặt trung tính, mặc đồ vải thô, mái tóc nâu bình thường chẳng có gì nổi bật.

Thế nhưng, đỉnh đầu hắn mọc tai thú trông như chồn, phía sau có đuôi, và hơn hết, từ bàn tay hắn mọc ra những lưỡi dao bạc. Tám lưỡi tất cả, giống như lưỡi hái mọc từ khớp ngón tay. Hắn nhe răng cười, ánh mắt dán chặt về phía tôi.

…Đôi mắt đỏ thẫm tàn độc như trái lựu, đang trừng trừng nhìn tôi.

(Hình dáng đó, đặc điểm đó, là kamaitachi sao? Nhưng nhìn kỹ thì giống wolverine hơn thì phải!?… À mà, nó cũng thuộc họ chồn đúng không?)

Khi tôi còn đang suy nghĩ vẩn vơ để làm dịu đi sát khí từ đối phương thì trong khoảnh khắc tiếp theo, cơn gió mạnh quét qua, hàng cây bên cạnh bị chém đứt. Bị cắt phăng không thương tiếc. Những thân cây bị đốn ngã ầm ầm.

「Ồ, trượt rồi sao? Tác dụng của chú cụ nào đó à?」

「Đùa đấy à!?」

Tôi thấy chuỗi tràng hạt quấn ở cổ tay đã bị đứt, rơi lả tả xuống đất. Chính là chú cụ hộ mệnh mà con gái nhà Tachibana đã đưa cho tôi, vậy mà chỉ đỡ được một đòn duy nhất đã hỏng.

「Vậy thì, thêm một phát nữa nhé!」

「………!!」

Yêu quái kia cười nhạo, rồi lại vung tay như nhắm mục tiêu. Gần như cùng lúc, tôi bật người lên không. Và tung ra thức thần. Hai con thức thần hình quạ lao thẳng tới.

「Ồ, né được sao!? Nhưng mà, trò trẻ con vậy thì đâu có ăn……!?」

Hai thức thần bị chém toạc tức thì, và cùng lúc phát sáng. Bởi vì chúng được gán chức năng của pháo sáng.

「Giỏi chơi trò tiểu xảo đấy!!」

Bị ánh sáng chói lòa làm tê liệt tạm thời thị giác, Kamaitachi vẫn vung loạn cả hai cánh tay. Phong kích chém nát không gian xung quanh, xé toạc, quét sạch mọi thứ. Nhưng nơi ấy chẳng có tôi. Mà cũng chẳng thể có được.

(Đánh trực diện với hung yêu à… đừng đùa chứ…!!)

Tôi lập tức dùng ngọc Magamata để ẩn thân, rồi trốn vào một góc khuất mà quan sát yêu quái. Sau một hồi quậy phá, có lẽ đôi mắt đã dần quen với ánh sáng, con Kamaitachi bắt đầu đảo mắt nhìn quanh.

「Đã chạy thoát, không, là đang trốn chăng? Phiền thật. Ta vốn không giỏi trò tìm người cho lắm đâu.」

Con Kamaitachi than vãn như chuyện chẳng liên can, rằng khứu giác cũng bị hỏng vì mùi hôi tanh và mùi máu. Thật vậy, từ thứ hôi thối của quả pháo mùi nãy giờ, đến mùi thuốc nổ của thứ bắt chước claymore, rồi mùi máu thịt của đám yêu quái bị tiêu diệt, không khí xung quanh thối không chịu được. Tôi rụt cổ lại, hít một hơi thật sâu để nghỉ ngơi.

「Dù có là thú yêu đi nữa, trong thứ mùi này thì cũng chẳng phân biệt nổi mùi người đâu nhỉ.」

「Ngươi nghĩ thế sao?」

「!?」

Cùng lúc với câu hỏi ấy, tôi mở to mắt quay phắt sang bên. Không biết từ lúc nào, yêu quái đã áp sát, nở một nụ cười chế giễu mà nhìn chằm chằm vào tôi, lẽ ra không thể thấy tôi được mới phải.

Và rồi, thứ nhắm thẳng vào tôi, là hai chiếc liềm trên tay hắn. Tám lưỡi liềm lao tới trong chớp mắt.

「………!!?」

Tôi vội đưa cán đoản thương ra đỡ lấy những lưỡi liềm đang lao đến. Chúng cắm sâu vào cán thương, dừng lại ngay trước mũi tôi trong gang tấc. Thật đáng tiếc, cây thương chính đã bị gãy trong trận đấu với con lợn yêu hôm nọ. Việc dùng một cây đoản thương rẻ tiền, dùng một lần rồi bỏ như thế này mà vẫn chặn được đòn của yêu quái, có thể xem là vận may hiếm có.

「Khốn khiếp!!」

Tôi cắn răng chặn được đòn tấn công chí mạng, rồi lập tức phản công. Đẩy mạnh cán thương ra, đồng thời tung cú đá đầu gối từ dưới lên.

「Ồ, nguy hiểm đấy nha?」

Thật khéo léo, hắn lấy đầu gối tôi làm điểm tựa rồi bật người nhảy lên. Đôi chân uốn dẻo, xoay mình như một vận động viên thể dục nhịp điệu mà bật lùi lại tạo khoảng cách. Dáng điệu ấy không giống Kamaitachi mà giống báo hơn. Nếu thi Olympic, hắn chắc chắn đoạt huy chương vàng thể dục dụng cụ.

「Hmm? Lạ nhỉ. Rõ ràng cảm nhận được khí tức và va chạm mà lại không thấy hình?… Dùng chú cụ gì đó để ẩn thân sao? Nhưng chỉ ngụy trang thị giác thì không lừa nổi bọn ta đâu, nhỉ? Sao không hiện thân đi? Không cho thấy cả gương mặt thì thật là bất lịch sự đấy?」

Yêu quái vẫn tiếp tục đề nghị, không, là cảnh cáo, hoặc uy hiếp, vừa nói, vừa nhìn thẳng vào tôi như thể thấy rõ tôi dù lẽ ra không thể. Cái màn giằng co lúc nãy, hắn làm được dù không nhìn thấy sao? Chỉ bằng chút ít khí tức đã xác định được vị trí của tôi à? Thật là, chẳng thể đùa được rồi. ……Giờ làm gì đây?

「…Botan-dono, xin hãy ẩn nấp trong bóng tối.」

Sau một thoáng im lặng, tôi khẽ thì thầm, gọi tên vị trợ thủ đáng tin cậy. Đáp lại, con chim ruồi lườm tôi đầy khó hiểu.

『Ngươi còn tỉnh táo không vậy?』

「Dù sao cũng không thể ẩn mãi được. Với lại, nếu bị phớt lờ thì mới thật sự nguy hiểm.」

Tôi cần giữ chân bọn chúng cho đến đúng thời điểm. Nếu bọn chúng để mặc tôi mà hướng thẳng tới làng, thì rắc rối to. Nhất là con yêu quái đang trước mặt đây.

『………Tên này nói nhiều đấy. Hãy tạm ứng phó qua loa mà đánh lạc hướng hắn.』

Cùng lúc với lời khuyên ấy, con chim ruồi rời khỏi vai tôi. Và tôi cũng dừng hiệu lực của Magatama. Con yêu quái thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi nở một nụ cười đầy nhạo báng, bắt đầu quan sát tôi.

「Ồ. Vẫn nấp ở đó sao? Nhưng mà, cái bộ đồ dưới áo choàng kia… có lẽ ngươi là một đầy tớ chăng?」

「……….」