「Ta chưa từng muốn sinh ra một đứa như ngươi.」

Đó là những lời cuối cùng mà nàng được nghe từ mẫu thân mình trước lúc lâm chung.

Dân tộc Emishi cư ngụ tại vùng đất Bandou (坂東/Tên cũ của vùng Kanto) Mutsu, nằm ngoài phạm vi kiểm soát của Phù Tang quốc, là những kẻ ngoại bang, nhưng họ cũng chẳng phải một khối thống nhất. Vốn dĩ, chính triều đình chỉ tùy tiện gộp lại mà đặt chung một cái tên, chứ bản thân họ hiếm khi xem nhau là đồng tộc. Tranh chấp giữa họ xoay quanh linh mạch, tài nguyên thủy lợi, mỏ quặng, đất canh tác, lương thực, thậm chí cả nô lệ…chuyện như vậy chẳng hề hiếm hoi.

Tộc Sakaki Kokuro, một nhánh của Bandou Emishi, sau khi bại trận dưới tay các tộc Akiho Aokamo và Saeki Shirainu, vốn nhận viện trợ quân sự và vũ khí từ triều đình, đã phải trốn về nơi biên cương, lập nên một thôn ẩn sâu trong núi. Chính vì thế, lòng oán hận họ dành cho Phù Tang quốc vô cùng sâu sắc. Họ từng nhiều lần can dự vào loạn triều và không ít lần cộng tác cùng quân phiến loạn.

「Chẳng phải bây giờ mới nói ra thì có ích gì đâu.」

Đúng như lời đó, với Iruka, một đứa trẻ được sinh ra giữa một nô lệ người Phù Tang bị bọn sơn tặc bắt về và một nam nhân không rõ danh tính trong tộc, thì câu cuối cùng của mẫu thân chẳng mang đến chút bất ngờ nào. Cách mà nàng bị đối xử trong làng của mẹ, hay thái độ mà bà dành cho nàng, từ lâu đã là điềm báo trước. Quả thực, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.

…Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là nàng hoàn toàn không bị tổn thương.

Dù sao thì, Iruka, khi ấy còn chưa đầy mười tuổi, đã tỏ ra cực kỳ thấu hiểu lẽ đời. Với bản tính cứng cỏi từ trong máu, nàng chưa từng chấp nhận số phận. Oán hận của mẹ, lúc này, chẳng còn quan trọng nữa. Miễn bà không hóa thành oan hồn quấy nhiễu nàng, thì nàng cũng chẳng bận tâm làm gì.

Thứ đáng để nàng quan tâm hơn chính là hiện tại và tương lai. Giống như mẹ, nàng tuyệt đối không chấp nhận một vận mệnh nhục nhã, khốn khổ và yếu đuối. Tuy nhiên, thân phận của một đứa trẻ nô lệ trong một ngôi làng nhỏ bé như thế này thì có mấy con đường để lựa chọn?

Sau bao nỗ lực và lắm phen gập ghềnh, cuối cùng nàng đã tìm ra lối đi: trở thành một gián điệp phục vụ cho tộc. Vì dân số ít ỏi và tính chất nguy hiểm của công việc bẩn thỉu này nên gián điệp luôn trong tình trạng thiếu người.

May thay, Ryuuhi, sư phụ của nàng, là một chiến binh từng trải, có tầm nhìn rộng rãi và ít bị ràng buộc bởi xuất thân. Trong đám người của tộc, ông được xem là người hiếm hoi có thể đào tạo đệ tử không thiên vị. Dù cách dạy dỗ cực kỳ nghiêm khắc đến mức khiến nàng nôn ra máu, nhưng Iruka vẫn nhận thức được rằng ít nhất, mình không bị đối xử bất công. Nàng không phải là người duy nhất gọi ông bằng cái tên đầy trìu mến, Ojiki.

…Việc trở thành đối tượng cho nghi thức bán yêu hóa diễn ra ngay sau khi nàng hoàn toàn lĩnh hội kỹ năng của một gián điệp.

Ngay trước đó, yêu lang đã đột kích vào làng, phải huy động toàn dân mới có thể tiêu diệt. Thi thể nó được phân giải làm nguyên liệu quý dùng trong các nghi lễ và pháp cụ. Tuy nhiên, vấn đề lại nằm ở quyền năng của yêu quái.

Nên gọi nó là lang thần, khác với khuyển thần chăng? Dù bị tiêu diệt và mất thân xác, oán niệm của yêu lang vẫn không tan biến, đem lại vô vàn tai họa lớn nhỏ cho làng. Các trưởng lão, vốn tôn thờ sói như thần linh vì tộc mình mang danh hiệu ấy, đã phản đối việc trừ yêu đơn thuần. Hơn hết, đây là một lời nguyền bậc đại yêu, nếu có thể, họ muốn tận dụng nó.

「Thật ngốc nghếch. Không đáng để bàn đến.」

Khi Iruka bị chỉ định, sư phụ nàng, Ryuuhi, đã thẳng thắn bác bỏ trong buổi họp tộc. Bản thân nghi thức yêu hóa vốn đã nguy hiểm, huống gì lại còn phong ấn một lời nguyền hung tợn vào trong thân thể đệ tử, nào khác gì tế vật sống? …Dẫu vậy, quyết định của trưởng lão vẫn không thay đổi. Và Iruka cũng chấp nhận điều đó. Nàng không có quyền từ chối, và nếu thành công thì đây cũng là cơ hội để thăng tiến. Nàng không muốn gây phiền cho sư phụ, người nàng mang ơn sâu đậm.

Chính bản thân Iruka, và dĩ nhiên là cả Ryuuhi, đều không ngờ được rằng những người trên cao định biến một nô lệ nhỏ bé đáng ghét thành thần oán báo thù rồi ném vào triều đình mà tiêu hao cho sạch sẽ.

Dù sao thì, để bảo vệ bí mật về giao thương lén lút với thương nhân triều đình, Iruka đã cùng sư phụ đến kinh thành. Thế nhưng ngay trong nhiệm vụ đầu tiên, nàng đã trở thành kẻ đào tẩu bị truy đuổi cả bởi triều đình lẫn tộc mình.

Trớ trêu thay, chính vì thế mà nàng hiếm khi dùng đến sức mạnh ấy, vô tình kéo dài thêm thời khắc diệt vong của chính mình… Nhưng thế gian vốn khắc nghiệt và đầy đau thương. Con người, dẫu đi đến đâu, cũng chỉ là con người. Không như thú hoang, con người không thể sống một mình.

Dù trong thời gian trốn chạy có trộm cắp ở các làng mạc, nàng chưa từng giết ai, không phải vì lòng tốt, mà vì không muốn gây chú ý. Hoặc cũng có thể, bản năng nàng đã sớm nhận ra rằng làm vậy sẽ khiến lời nguyền yêu quái trong lòng nàng trỗi dậy.

Nàng lang thang, lang thang, rồi lại lang thang. Tránh mưa dưới bóng cây, quấn giẻ rách để chịu đựng cái lạnh. Giày rách nát giữa đường, phải đi chân trần. Ban đêm, sợ thú dữ và yêu quái nên ngủ trên cây, mà ngủ chẳng yên. Nếu bị lộ là bán yêu, dân làng cầm cuốc gậy kéo đến đánh đuổi. Nàng ôm lấy túi lương khô, liều chết chạy trốn. Mỗi lần thấy binh lính tuần tra trên đường, nàng vội ẩn mình vào bụi, trét đầy bùn đất.

Thật nhục nhã. Thật đau đớn. Thật khổ sở. Không nơi để về, chẳng ai để nương tựa, cũng chẳng có vùng đất nào là nơi an ổn, thế nhưng nàng không muốn chết. Một kết cục thảm hại thế này, nàng không thể chấp nhận. Nàng cũng không muốn thương hại bản thân. Chỉ càng thêm đáng thương mà thôi.

Nàng bị yêu quái mạnh mẽ truy đuổi. Trốn chạy không biết bao nhiêu lần, nhưng nó đánh hơi cực giỏi, cứ bám theo mãi. Trong lúc tuyệt vọng, nàng nhìn thấy nó.

Một kết giới trừ yêu, được tạo nên từ linh lực tuôn trào từ linh mạch. Với Iruka, lúc ấy hoàn toàn không có chuẩn bị gì, muốn vượt qua kết giới này mà không tổn thương là điều bất khả… nhưng nàng chẳng còn lựa chọn. Biết mình là bán yêu nên không chết được, nàng liều mình lao vào. Đau đớn như bị dội nước sôi khắp thân, nhưng bằng cách nào đó nàng đã cắt đuôi được yêu quái.

Trong bộ dạng thảm hại tột cùng, Iruka lang thang trong kết giới. Cả thân thể rã rời, đói lả, lạnh cóng, tưởng như sắp chết đến nơi.

Nàng nhìn thấy một căn chòi nhỏ. Không còn tâm trí mà do dự nữa. Dù bên trong có ai, nàng cũng mặc kệ.

Xông vào trong, thấy không có ai, nàng thở phào. Nếu có người thật, e là nàng đã bị đánh bại rồi. Tìm kiếm bên trong, nàng phát hiện cá khô và cơm khô. Dù có mùi và màu sắc kỳ lạ, nàng cũng mặc kệ. Cứ thế mà ngấu nghiến.

Quả nhiên bị tào tháo rượt, nàng rên rỉ trong căn chòi suốt. Được cái là không có mưa gió, cũng không bị yêu quái tấn công, so với các nơi khác thì vẫn còn may mắn. Ở chỗ khác chắc chắn đã chết rồi.

Sau gần hai ngày rên rỉ, giữa cơn mê man, nàng nghe thấy giọng nói ấy.

「Đúng vậy đó. Gần đây cứ nghe thấy tiếng kỳ lạ vọng lại. Người ta bảo là ma nữa kìa.」

「Thế nên tiểu thư mới đi điều tra à? Việc như thế để thuộc hạ làm là được rồi mà. Đâu cần đích thân tiểu thư ra mặt.」

Là giọng nữ. Đang nói chuyện với ai đó. Giọng càng lúc càng gần. Nhưng Iruka giờ đã không thể chạy trốn, càng không thể chống cự. Tinh thần thì chưa tan, nhưng thân thể đã tới giới hạn. Ngón tay cũng không nhúc nhích được. Chẳng làm được gì cả…

Cửa chòi phát ra tiếng kẽo kẹt, từ từ mở ra. Nàng nghĩ, chắc mình đến lúc đền tội rồi. Dù thấy uất ức, nhưng cũng chẳng biết làm sao. Chỉ mong ít nhất được chết nhẹ nhàng… nhưng mong đợi như vậy, có lẽ quá xa vời…

「Eeehh!? Người!? Sao lại có người!? Mà khoan… cái này… ngộ độc thực phẩm hả!?」

Người vừa mở cửa, tay cầm miếng thức ăn thừa dưới đất, cất tiếng kinh ngạc đến không thể tưởng nổi…

-

(…Phải rồi, lúc ấy trông thật thảm hại biết bao…)

Một cuộc tương ngộ chẳng ra làm sao, giờ nghĩ lại, Iruka chỉ biết cười khổ. Đồng thời, nàng cũng không khỏi sững người trước sự vô lo vô nghĩ của thiếu nữ đã không chút ngần ngại mà đưa tay cứu giúp một kẻ bán yêu, thương tích đầy mình, ngã gục nơi xa lạ. Đáng lẽ ra, việc ấy phải lập tức gọi đến đám nam nhân có vũ trang mới phải…

(…Mà sau đó thì còn ngạc nhiên hơn nữa cơ)

Chẳng những không đem kẻ lai lịch bất minh như nàng nộp cho triều đình, lại còn cho ở lại, đúng là một ngôi làng quá đỗi lơ là cảnh giác. Dẫu trên danh nghĩa là thân phận nô lệ, nhưng khác với quê nhà, điều đó cũng chỉ là hình thức mà thôi. Nhẹ nhõm biết bao. Vui vẻ biết bao. Hạnh phúc biết bao…

(Mà khoan, tại sao mình lại đang nhớ mấy chuyện này chứ…?)

Tới đó, Iruka mới giật mình nhận ra mình đang hoài niệm về những ký ức xa xưa như vậy. Cơ thể nàng nặng trĩu. Một cảm giác mệt mỏi không thể diễn tả bằng lời. Chỉ có đôi mắt là còn có thể di chuyển, nàng nhìn thấy, cô gái nọ đang ngồi kề bên, cúi xuống nhìn nàng. Mái tóc đen ánh xanh, phục sức thần nữ thần thánh lộng lẫy. Ân nhân của nàng. Bằng hữu của nàng… Và rồi nàng nhận ra, cô gái ấy đang khóc.

(Hả…? Gì vậy? Cô… sao lại khóc… Máu à…?)

Và khi trông thấy những vết đốm đỏ thẫm đang thấm qua bộ y phục trắng tinh vốn lẽ phải cao quý kia, Iruka nhớ lại tất cả.

Tay nàng khẽ động, với lên. Nàng công chúa đang nhìn xuống nàng khẽ run lên như sắp vỡ òa vì xúc động. Trông thấy vậy, Iruka khẽ bật cười, đưa tay chạm lên má của bạn mình, nhẹ nhàng lau đi vết máu bám nơi đó.

「Iru…ka…?」

「…Bộ y phục đẹp thế này mà lại bị bẩn thỉu đến mức này ư? Chắc phải… may lại rồi nhỉ?」

Trước lời nói đứt quãng như một câu đùa của Iruka, thiếu nữ trước mặt chỉ vừa cười vừa khóc, như thể cuối cùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

-

(Chẳng biết có nên gọi là tạm thời yên ổn rồi hay không nữa……?)

Sau khi liếc mắt quan sát hai người trước mặt đang kề cận nhau, toát ra một bầu không khí có phần… bách hợp, tôi mới chịu ngồi phịch xuống đất, cố trấn tĩnh lại. Phớt lờ cơn đau nhức toàn thân, tôi đắm chìm trong dòng suy nghĩ.

『Không thể gọi là mọi chuyện đã kết thúc được. Rốt cuộc cũng chỉ là trì hoãn vấn đề sang một thời điểm khác mà thôi. Không bao lâu nữa, truy binh sẽ lại kéo tới. Với thân thể đó, ngươi nghĩ mình có thể trốn thoát được sao?』

Con chim ruồi đậu trên vai tôi cất giọng bình thản, lạnh lùng nói lên thực tại. Trước lời lẽ ấy, tôi chỉ có thể trầm mặc, nặng nề nuốt lấy hiện thực.

Thể lực đã cạn kiệt. Việc chạy trốn gần như bất khả thi. Có lẽ Iruka cũng chẳng khá khẩm hơn. Chúng toi sẽ cùng bị bắt, rồi chém đầu bêu xác thị chúng……… Không, riêng tôi thì khác. Có khi còn bị đem đi làm tiêu bản cũng nên. Dù sao đi nữa, tương lai cũng chẳng có gì tươi sáng.

(Trước giờ cứ lần lữa mà gác lại… nhưng đúng là một vấn đề rồi. Tùy vào cách xử lý, chỉ sợ sẽ sa vào hắc ám ngay tức khắc. Liệu Yukine, cùng với gia đình, có thể làm vai trò cố vấn tâm lý cho vị 「nhân vật chính」kia không đây………)

Đúng là phiền phức hết mức. Dị năng kia, lại còn là thứ được gọi là Yamiyo no Tobari, mà lại thức tỉnh vào lúc này… Trong nguyên tác, thứ đó chỉ xuất hiện trong hoàn cảnh tồi tệ nhất, vậy mà bây giờ lại lộ diện trong tình huống như thế này………

「A-ah phải rồi! Um… là Tomobe-san, phải không?」

Đang miên man với dòng suy nghĩ ấy, đột nhiên có tiếng gọi vang lên. Nhìn về phía phát ra âm thanh, tôi thấy nhân vật chính đang tiến lại, sau khi đặt Iruka nằm dưới bóng cây. Cô ta khẽ cúi đầu, ánh mắt dè dặt nhìn về phía này.

「C-cảm ơn rất nhiều… Ờm… chỉ là………」

Nói đến đó, nhưng lời của Tamaki không thể tiếp tục. Dường như chính cô cũng không biết nên nói gì, trong lòng đầy rối ren. Điều đó là lẽ đương nhiên. Đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, mà nguyên nhân cũng như ý nghĩa của chúng, cô chẳng hay biết một chút nào.

………Cũng giống như số phận đang chờ đợi tôi và Iruka sau này.

「……Tôi hiểu cảm giác của tiểu thư. Trước hết, nên cảm ơn con nhện kia đã.」

「Eh? À, vâng…!!」

Nghe lời tôi, Tamaki vội vã quỳ xuống trước con nhện trắng hợm hĩnh đang an vị dưới chân, rồi như lẽ thường tình mà cúi đầu. Cúi đầu sát đất để dâng lên lời cảm tạ vì phép màu vừa rồi. Nếu phải mô tả phản ứng của con nhện khốn ấy một cách dễ hiểu thì có lẽ là kiểu (´▽`;)ゞ chăng? ……Không, nhưng tại sao ngươi lại có biểu cảm như biểu tượng mặt cười thế hả? Sao lại hiểu được tình huống? Đừng nói với ta là đó cũng là quyền năng của ngươi đấy nhé?

(Chuyện đó tạm gác qua một bên……….)

Liếc nhìn, tôi đưa ánh mắt về phía Iruka đang nằm cạnh thân cây. Cánh tay thú, tai sói, đuôi sói vẫn còn nguyên. Tuy nhiên, lớp lông thú trên thân thể đã biến mất, khung xương cũng trở lại hình dạng con người. Quan trọng nhất là… không còn thấy phản ứng nào cho thấy còn bị nguyền rủa. Chẳng lẽ là chỉ có lời nguyền bị tẩy sạch sao?

『Thất vọng rồi sao?』

Bên cạnh, Botan lên tiếng châm chọc. Tôi im lặng đáp lại. Trên thực tế, đó là một sự thừa nhận. Tiếc thay, dường như việc yêu hóa vẫn chưa được chữa khỏi tận gốc. Như vậy là không được. Kể cả nếu lần này phép màu được ban cho tôi, thì cũng không thể trở lại làm người…… Muốn tin rằng nếu tiếp tục nghiên cứu thì chưa chắc đã là điều bất khả, nhưng mà…

「Ờm………」

「À, xin lỗi. Làm ơn đợi một chút. Tôi sẽ thu hồi con này trước, rồi sẽ giải thích mọi chuyện.」

Chuyện sắp tới, nên giải thích thế nào cho yên ổn đây… Trong khi suy nghĩ điều đó, tôi đưa tay ra sau lưng, nhắm tới con nhện trắng vẫn vênh váo ngồi chễm chệ trước mặt Tamaki.

Đúng vậy, phải bắt nó nhanh rồi nhốt vào lồng côn trùng. Ngay khoảnh khắc ấy, một cơn gió lốc nổi lên và tôi bị thổi bay đi.

「Gah!?」

「Eh!?」

Đúng hơn thì, ngay khoảnh khắc gió nổi lên, cổ tôi đã bị một thứ gì đó túm lấy, nhấc bổng tôi lên không trung. Thoáng thấy Tamaki đang ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn theo, rồi ngay sau đó, tôi bị quật mạnh xuống đất, lăn lóc trong cơn chấn động.

「Ah… Guh………!?」

Từ đầu đến cổ rồi đến lưng, một luồng đau đớn như bị bỏng rát thiêu đốt dâng lên. Thân thể không còn cử động được nữa. Đã thế, hình dạng bán yêu trước đó cũng đang dần biến mất, trả lại hình dáng con người mềm yếu, mong manh.

………Đáng lẽ ra, đây phải là điều đáng mừng. Nhưng vào lúc này thì lại là thời điểm tồi tệ nhất.

「Ugh… Guh………?」

Rên rỉ trong đau đớn, tôi cố xoay đầu, tìm kiếm. Tìm kiếm kẻ đã ra tay khiến tôi trọng thương, đẩy tôi đến bước đường cùng.

Và khi ánh mắt bắt được hình bóng của kẻ đó, khi tôi nhận thức được hắn là ai, tôi chỉ còn biết sững sờ kinh hoàng.

Tại sao… ngươi lại ở đây………!!?

「Ô kìa ô kìa, phản ứng gì mà tàn nhẫn thế? Như thể thấy ma sống dậy vậy. Lẽ ra đây là cuộc hội ngộ cảm động chứ nhỉ? Như thế này thì ta tổn thương đấy nhé? ……À, mà dùng từ「hội ngộ」 có lẽ không hoàn toàn đúng đâu?」

Hắn thao thao bất tuyệt, tuôn ra một tràng lý luận dài lê thê.

Một đứa trẻ mang hình dáng chồn yêu, cánh tay hóa thành lưỡi liềm từ chiếc đuôi, nụ cười nhẹ nhàng mà đầy hiểm độc. Một con quái vật khoác da trẻ con, lẽ ra đã bị màn đêm nuốt chửng và tiêu hóa sạch sẽ, giờ đây lại đứng sừng sững ở đó. Không một vết thương, không một tì vết, giống hệt bản thể ban đầu, cứ như thể song sinh………!?

(!!? Ah, ra vậy. Trong nguyên tác không có nhắc tới… nhưng với tên này thì ra lại có cách lý giải như vậy sao……!!)

Hồi tưởng lại truyền thuyết kia, đối chiếu với những hiện tượng kỳ lạ trước đó, tôi rốt cuộc cũng hiểu ra. Đây là lỗi của tôi. Diễn giải sai hoàn toàn.

「Thôi, mấy kẻ đáng sợ kia cũng sắp tới gần rồi. ……Ta nói dứt điểm mọi thứ luôn đi ha?」

Khóe miệng nhếch lên như trăng lưỡi liềm, vừa tàn nhẫn vừa độc ác, con Kamaitachi ấy cất lời.

-

『Kamaitachi』, hoặc còn được gọi là『Nokama』,『Kamafuu』, hay『Iizuna』, là một yêu thú cai quản phong khí.

Tùy theo từng vùng mà truyền thuyết có phần khác biệt, song phần lớn đều miêu tả dị quái này dưới hình dạng một con chồn với tứ chi hóa thành lưỡi liềm. Nó nổi tiếng với truyền thuyết tương truyền rằng thường xuất hiện thành bộ ba, là cha con hoặc anh em. Thân chồn đầu tiên khiến người ngã xuống, thân thứ hai dùng liềm rạch cơ thể nạn nhân, còn thân thứ ba lại thoa thuốc lên vết thương ấy.

Một loại yêu quái hợp nhất ba thân trong một thể, tuy nhiên, ở thế giới này, truyền thuyết ấy không đơn giản chỉ nói về việc có ba con liềm yết.

Khả năng tối thượng mà Kamaitachi – Itakase sở hữu, chính là phân thân. Ba phân thể với cùng một hình dạng, cùng một nhân cách, thậm chí cùng một lượng yêu lực, chia sẻ ký ức, chính đó mới là thực thể thật sự của yêu quái trong truyền thuyết này tại thế giới này.

Tất nhiên, năng lực cường đại luôn đi kèm với giới hạn nghiêm ngặt. Thực tế, trong giới hung yêu, sức mạnh vốn có của Itakase xếp hạng tương đối thấp. So với đại yêu ở tầng cao nhất thì cũng chỉ nhỉnh hơn đôi chút mà thôi. Hơn nữa, khả năng phân thân của hắn không phải vô hạn.

Tối đa chỉ được tồn tại ba phân thể cùng lúc. Một khi bị tiêu diệt, không thể lập tức sinh ra cá thể mới tại chỗ. Tất nhiên, nếu cả ba bị tiêu diệt cùng lúc thì xem như chấm dứt. Và nếu điều kiện đủ, đối với những trừ yêu sư thượng đẳng thì chuyện đó không phải là điều gì quá khó.

Chính vì vậy, Itakase không bao giờ gom ba phân thể lại một chỗ. Lúc nào cũng chỉ một thân lộ diện làm mồi nhử, một thân ẩn mình phía sau để tập kích kẻ sơ hở sau khi tưởng đã tiêu diệt được hắn, và thân cuối cùng thì……

「Hôm nay quả là ngày hạn. Nói gì thì nói, ta cũng đã chết theo nhiều kiểu rồi đó, nhưng mà bị nướng chín trên than rồi lại bị nung chảy thì đúng là hiếm thấy đấy nha?」

Vừa chầm chậm tiến về phía tên đầy tớ đang bị thương, Kamaitachi vừa cất lời. Giọng điệu độc địa, dài dòng đến khó chịu.

「……!!!」

「Ồ, nguy hiểm ghê」

Lưỡi dao găm mà tên đầy tớ đang nằm dưới đất ném ra, tuy bất ngờ nhưng dễ dàng bị né tránh. Với một kẻ bị thương, lại đang mất dần yêu lực như cậu ta, thì một đòn đánh lén chẳng có gì đáng lo ngại. Nếu thế mà hiệu quả thì cần chi tới trừ yêu sư? Yêu quái kia nhẹ nhàng nhảy một bước tiến sát lại, tuy gọi là 「một bước」, nhưng khoảng cách cũng ngót nghét hai chục bước chân.

「Gyaa……!?」

Chỉ trong khoảnh khắc, hai vai của kẻ hầu cận bị rạch sâu như thể bị dùi khoan đâm xuyên. Máu bắn tung tóe, cả hai cánh tay tê liệt, có lẽ xương đã gãy nát. Nằm rạp trên mặt đất, hắn trông thấy lưỡi liềm mọc ra từ hai cánh tay Kamaitachi, đầu lưỡi nhuộm đầy máu đỏ.

「Dù lớp da có hóa lại thành người đi nữa, thì bên trong vẫn là yêu quái thôi. Ta định chém luôn hai tay cơ, nhưng mà…!!」

「Ighi……!!?」

Kamaitachi đá mạnh vào bụng tên đầy tớ vẫn cố gắng gượng dậy trong vô vọng. Thân hình cậu ta bị hất tung, va mạnh vào thân cây đã mục nát vì sức mạnh 「hắc ám「 của Tamaki, vang lên tiếng rắc rắc đầy ghê rợn như thể xương cốt bị nghiền nát.

「Agh, guh……!? Khốn… thật………!?」

Dù đang tuyệt vọng, đôi mắt lờ mờ của anh ta vẫn cố nhìn lên thân ảnh yêu quái đang áp sát. Mặt nó vì bóng tối mà tối sầm không rõ, chỉ có đôi mắt màu lựu sáng quắc lên dữ dội như muốn nuốt chửng mọi thứ.

(Nó… không định giết mình ngay… sao…?)

Trong cơn mê man, đầy tớ nhận ra điều ấy. Nếu muốn giết, hẳn nó đã chém đầu hoặc đâm vào tim trước rồi. Có thể là nó muốn biến cậu thành kẻ tàn phế, nhưng ít nhất thì lúc này, giết ngay không phải là mục tiêu.

Dẫu vậy, kết cục chờ đợi cậu chẳng thể nào lành lặn.

「! Dừng――」

「UwaaaaaaaAAAAAAaa!!」

Chưa kịp nói hết lời ngăn cản, từ phía mép tầm nhìn, một bóng người đã gào lên. Một người lao ra với gương mặt hoảng loạn, nhằm thẳng vào hung yêu từ phía sau…là Tamaki. Trên tay cô là chiếc tích trượng, pháp cụ bị rơi lại bởi người nhà đã bị yêu quái ăn thịt. Thấy vậy, Tamaki vội nhặt lấy, vung mạnh lên rồi giáng thẳng xuống Kamaitachi……nhưng bị đỡ.

「Đánh lén từ sau lưng sao? Thật tệ quá」

「H-Hi!?」