Sau giờ học cùng Rika.

Chúng tôi cùng nhau ăn uống, đi mua sắm và chơi ở khu trò chơi điện tử.

Vẫn là những việc chúng tôi luôn làm từ trước đến nay. Việc mọi thứ không thay đổi cũng không hẳn là xấu. Ít nhất thì nó mang lại một cảm giác ổn định và dễ chịu.

Chỉ là…

"Rika."

"…Hmm?"

Đôi khi, trông cô ấy như thể tâm trí đang lạc ở một nơi nào đó.

Dạo này, việc đôi mắt cô ấy biến mất những tia sáng lấp lánh là chuyện khá bình thường. Không chỉ vậy, đôi khi biểu cảm trên khuôn mặt cô ấy cũng vô hồn. Có thứ gì đó đã ăn mòn tận gốc rễ trái tim cô ấy, và cô ấy đã mất đi con người của Rika mà tôi từng biết.

Cô ấy cũng không thể rời tay khỏi điện thoại. Tôi thường thấy cô ấy nhắn tin với tốc độ chóng mặt.

Và ngay lúc đó, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Rika để lộ ra một sự lạnh lùng và dữ dội—như một con quỷ.

Những lúc như vậy rất hiếm. Thật khó tin đây lại là Rika, người luôn cười rạng rỡ.

"Kỳ lạ thật. Dạo này cậu có vẻ hơi lạ."

"Tớ vẫn như mọi khi mà? Chẳng phải mười năm nay vẫn vậy sao? Tớ luôn đứng về phía Masatoshi, và tớ cũng giống như Masatoshi..."

"Tớ biết, tớ biết."

"Vậy cậu hiểu chứ?"

"Nhưng mà! Trực giác của tớ cứ gào thét rằng... chúng ta không thể cứ tiếp tục như thế này. Chúng ta không thể quay lại như trước được nữa."

Gần đây, Rika đã an ủi tôi rất lâu. Nhờ Rika, nỗi đau mà tôi cảm thấy khi bị Kisaki đá

đã dần được xóa tan.

Nhưng vẫn còn những điều đáng lo. Chẳng hạn như mối quan hệ thực sự giữa Kisaki và Kisaragi, hay chính Kisaki—không biết cô ta bây giờ ra sao.

Còn bây giờ thì sao?

Đã có lúc tôi mong Kisaki phải rơi xuống tận cùng của tuyệt vọng.

Nhưng nhìn vào Kisaki hiện tại—một người gần như sắp sụp đổ hoàn toàn, tôi không thể nói rằng mình còn muốn cô ta gục ngã thêm nữa. Cô ta đã chịu đựng quá đủ rồi. Tôi cứ nghĩ điều đó sẽ khiến mình cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng thực tế, nó chỉ khiến mọi thứ trở nên mơ hồ hơn.

Trong khi tôi đang dần nguôi ngoai cơn giận với Kisaki, thì Rika lại ngày càng ám ảnh với cô ta.

Khác biệt trong suy nghĩ, mâu thuẫn trong cảm xúc.

Một vết nứt nhỏ, nếu cứ để mặc, có thể lan rộng đến mức không thể kiểm soát.

"Tớ nghĩ... tớ cần một chút thời gian."

"Cậu đang nói gì vậy?"

"Hãy giữ khoảng cách một thời gian đi."

"Hả—."

Một câu nói hoàn toàn ngoài dự đoán.

Rika sững người. Cô ấy hoàn toàn không kịp tiếp thu những gì vừa nghe, đến mức chẳng thể chớp mắt.

"Không... đừng... mà..." [note68373]

"Tớ chỉ nói là tớ cần một khoảng thời gian để suy nghĩ lại mọi thứ thôi."

"Tớ luôn ở bên Masatoshi, luôn ở bên mà—"

Rika dùng cả hai tay vò đầu.

"Masatoshi, cậu ghét tớ rồi sao? Cậu không thích tớ nữa ư?"

"Tớ thích cậu mà. Điều đó không thay đổi, cậu có thể yên tâm về chuyện đó."