Tôi đã có một quyết định rất khó khăn.
—— tôi phải quay về bộ phận tài vụ!
“Lý do?”
Phó tổng Lâm nhìn thư xin điều động của tôi, cũng không ngẩng lên nhìn mà hỏi.
“Trên đó đều viết cả rồi.”
“Trái ngành dẫn đến công tác hiệu quả thấp?”, anh gật đầu, thoải mái cầm bút ký mấy chữ.
“. . . Anh không thèm níu kéo luôn sao?”
“Trời muốn mưa, bạn gái muốn chuyển bộ phận, anh có cách nào chứ.”
Anh bị tôi trừng mắt, cười, đưa đơn đã kí lại cho tôi. “Vậy đi được rồi, bàn giao công việc một chút, từ ngày mai có hiệu lực.”
Tôi cầm thư chuẩn bị rời đi, phía sau lại truyền đến thanh âm thản
nhiên của anh: “Phải rồi. Năm nay quản lý các bộ phận đã thống nhất được tiêu chuẩn khen thưởng, đều cấp hết cho các bộ phận rồi.”
Tôi đột nhiên phát sinh một loại dự cảm chẳng lành. “Bộ phận quản lí và tài vụ, bên nào nhiều hơn?”
“Là bộ phận em vừa rời đi.”
“. . . Em là tính thuộc về bên nào?”
“À, không tính là người bên anh được.”, phó tổng Lâm rất tuyệt tình cho tôi biết.
“…”
Vì sao hẹn hò còn chưa được một tuần, tôi đã đối mặt với cảm giác không phải người quen này?
Ân Khiết với chuyện tôi chuyển đổi bộ phận rất muốn tìm hiểu, lúc ăn
trưa thiếu chút là cầm đũa gõ lên đầu tôi, “Bà động não chút đi, gần
phát thưởng rồi mà con đổi bộ phận. Hầy, ta nói mà, có phải bà thật sự
không chịu đựng được phó tổng Lâm quấy rầy không? Tuy anh ta thực đẹp
trai, bà không thích thì cũng thấy hơi phiền nhỉ.”
Tôi phụt cười sặc sụa.
Sặc một hồi, thấy Ân Khiết không để ý, tôi lấy điện thoại nhắn cho
Lâm Tự Sâm một tin, “Có người nói em không chịu được anh quấy rối nên
mới đổi bộ phận này.”
Rất nhanh, Lâm Tự Sâm trả lời: “Ân Khiết?”
Thôi xong! Hình như tôi vô ý bán đứng đồng đội rồi? Tôi không vững dạ nhìn sang Ân Khiết, vội vã nhắn lại: “Không phải. . . Là tin vỉa hè.”
Một hồi sau, Lâm Tự Sâm trả lời: “Ừ.”
Ớ, thế mà là trả lời sao?
Lẽ nào là anh để bụng?
Tôi thấy thật phiền. Lần đầu tiên cùng người khác chân chân chính
chính bàn chuyện yêu đương, nên nhiều lúc không biết mình nên nói gì
không nên nói gì mà.
Lúc chiều đi làm, tôi lén quan sát anh vài lần —— thấy chưa, đã nói
là hiệu quả làm việc kém mà. Nếu cùng , à, bạn trai cùng ở một bộ phận,
hình như thực sự rất phân tâm.
Đáng tiếc còn chưa nhìn được gì, vì có khách đến. Cửa sổ phòng làm
việc của phó tổng che lại. Không rình xem được, tôi chỉ còn cách thật
tập trung làm việc.
Tương Á đi rồi, bộ phận chúng tôi có hai người mới, đều là cấp trên.
Chưa kể tôi chỉ là đổi bộ phận chứ không phải nghỉ việc, khả năng gặp
lại cũng không thấp.
Trước khi tan làm liền tìm một cơ hội chạy đến phòng của anh.
Lâm Tự Sâm đang đứng trước kệ sách xem tài liệu.
“Không phải anh giận chứ?”
“Giận cái gì?”
Lâm Tự Sâm từ sấp tài liệu ngẩng lên, ngạc nhiên nhìn tôi.
Không có việc gì, sao tôi chủ động lên tiếng được chứ, đành vờ vịt ứng phó, “À, là chuyện em đổi bộ phận.”
“Điều em đến từ đầu là dụng ý của anh, có gì phải tức giận chứ.”, anh ôn hòa cười, ánh mắt dời về trên tài liệu. “Sang đây.”
“Hử?”, anh cúi đầu xem tư liệu khiến tôi không hề cảnh giác mà đến gần mấy bước.
“Hôm nay là ngày cuối cùng em ở bộ phận quản lý.”
“Đúng vậy.”
Anh nhìn xuống, sau đó không hề báo trước, tay khép lại tài liệu, hơi nghiêng người, cúi đầu hạ một nụ hôi xuống môi của tôi.
Cảm giác ấm áp qua đi, anh mỉm cười nhìn tôi, “Tốt rồi. Anh cũng không tính là chịu hư danh nữa.”
Tôi cảm thấy như bị sét đánh.
Chỉ ngây ngốc đứng ở đó, lại còn hỏi, “Hư danh gì cơ?”
“Quấy rối đó.”
Lâm Tự Sâm cười cười, tay giúp tôi vén vài sợi tóc ra phía sau, rất
dịu dàng nhắc tôi, “Mai là về bên tài vụ rồi. Hôm nay không cần tăng ca, cứ thoải mái nghỉ ngơi.”
Khốn. . . Nạn. . . Thật. . .
Trong đầu tôi lúc đó chỉ xuất hiện ba chữ này.
Tôi thế nào cũng không nghĩ thông. Nụ hôn đầu của tôi, lại là ở trong phòng làm việc, dùng phương thức “quấy rối” mà đạt đi mất.
Tôi nghĩ lúc tôi nhìn anh, vẻ mặt rất bi phẫn. Anh nhịn không được,
cười, “Sao vậy? Biểu hiện của em, giống như. . . muốn đánh anh?”
Tôi căm phẫn nói: “Lần đầu. . .quấy rối trong văn phòng rồi bị người ta đánh, anh lớn lên đẹp trai vậy cũng thực vô dụng!”
“Tuy rằng không ngoài dự tính lắm, nhưng anh đây thật rất vui vẻ.”
Ánh mắt anh chăm chú nhìn môi của tôi, giống như hoàn toàn không hề nắm
được trọng điểm. Cánh tay nhấc lên, ôm chặt thắt lưng tôi, lại cúi đầu
lẫn nữa.
Lần này không nhẹ nhàng như trước nữa. Rõ ràng dựa sát vào như vậy,
nhưng vẫn mạnh mẽ ôm chặt tôi vào người anh. Sức mạnh đàn ông khiến cố
gắng vô lực của tôi không hề có tác dụng. Anh nhẹ nhàng lưu luyến môi
tôi, chậm rãi không hề nóng vội, khiến tôi không thể thở nổi, cứ để anh
tùy ý chiếm đóng, càn quét tới tới lui lui. . .
Lần trước, tôi còn chưa kịp nghĩ gì anh đã rời môi đi. Lần này thời
gian dài như vậy, trong đầu tôi lại hoảng loạn thành một mớ bòng bong,
tay chân đã không nghe tôi điều khiển nữa.
Đến khi anh rời khỏi môi tôi rồi, tôi phát hiện cánh tay của mình
chẳng biết lúc nào đã bị anh để trên kệ sách, hai tay nắm chặt lấy áo
của anh.
Tay nắm tay tôi vẫn không buông ra, vùi đầu vào gáy tôi, sợi tóc rơi trên mặt, khiến tôi ngứa ngáy phát loạn.
“Thật nguy rồi.”, rất lâu sau, hô hấp của đã bình tĩnh, rất dịu dàng
rất không thành ý nói vào bên tai của tôi: “Lần thứ hai cũng là tại
phòng làm việc bị cấp trên quấy rồi, làm sao bây giờ?”
Để nhất cầm thú khoa Y gì gì đó. Phương sư huynh vẫn là không lừa tôi.
—— câu trên, là sau khi ngủ dậy sáng sớm hôm sau, trong lòng tôi đúc kết được.
Mang các vật phẩm cá nhân từ chỗ Lâm Tự Sâm về lại phòng tài vụ, cùng việc tôi lăn qua lăn lại trên giường không ngủ được là hai nguyên nhân
chính, dẫn đến việc bảy giờ tôi dùng điện thoại gọi cho Ân Khiết, làm
phiền cô ấy đến giúp tôi dọn dẹp.
Ân Khiết thiếu ngủ nói nhỏ với tôi, “Bà bị khờ thật rồi. Còn có mấy ngày nữa đến Tết, khi không lại đi đổi bộ phận.”
Tôi thở ngắn thở dài nói: “Thế giới nội tâm phức tạp của tôi bà không hiểu được đâu.”
“Tôi chỉ thấy tiền thưởng của bà tự nhiên bị hụt rồi đó!”
Sẽ nhanh kiếm lại được thôi, yên tâm đi!
Đột nhiên mắt cô ấy lóe sáng. “Điện thoại của bà đổi cái mới khi nào vậy?”
Động tác thu dọn của tôi dừng lại, một lúc sau trả lời cô ấy: “. . . à, mấy hôm trước.”
“Đang yên lành sao lại đổi điện thoại. Cái trước bị hư sao?”
“Ừ, làm rớt.”
Vẻ mặt Ân Khiết nhất thời đồng tình nhìn tôi, thuận miệng hỏi: “Nhưng mà bà còn có tôi mà?”
“…”
Phòng tài vụ bắt đầu có người đến, tôi cũng không muốn cùng cô ấy
lằng nhằng, đẩy cô ấy đi ra, “Được rồi được rồi, bà về phòng làm việc
Đọc đầy đủ truyện chữ Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ, truyện full Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ