Đã được nửa năm kể từ khi tôi tới nơi này.

Hiện tại tôi đã học được vài điều.

Đầu tiên thì khu phố này tên là.... chính cái "Yoshiwara" đó. Niên đại thì vào khoảng thời Edo. Riêng theo tôi, nơi đây trái ngược hoàn toàn với hình ảnh nơi sống mà tôi có, nên tôi cứ nghĩ nơi này sẽ tên là "Warayoshi" hay gì đó cơ.

Nhưng tôi đã sai hoàn toàn.

Nó vẫn như bình thường.

Càng hiểu thì tôi lại càng không hiểu được thế giới này.

Tôi đã tưởng vị trí của nam giới và nữ giới sẽ đảo ngược, nhưng bất ngờ là nó không thực sự như vậy, đàn ông vẫn nắm quyền lực và là trụ cột của gia đình cũng như làm hầu hết các công việc. Nhưng cũng đúng một điều rằng tỉ lệ phụ nữ đi làm cao hơn bình thường.

Nhưng thứ thứ khác biệt nhất ở đây chính là việc phụ nữ đi chơi đêm được coi là bình thường và trên thực tế, người ta lại quan niệm rằng phụ nữ mà không như vậy thì không đáng mặt phụ nữ.

Tôi không hiểu được.

Nói một cách đơn giản thì, những câu như『Đàn ông trăng hoa là chuyện thường tình』『Đàn ông có sinh lý dồi dào mà』『Tán gái mới thể hiện được đẳng cấp của phái nam』là điều không thể tồn tại ở thế giới này, thay vào đó『Phụ nữ trăng hoa là chuyện thường tình』『Phụ nữ có sinh lý đôi dào mà』『Tán trai mới thể hiện đẳng cấp của phái nữ』mới là điều bình thường ở đây.

Kể cả khi đã được dạy về nó thì tôi cũng không hiểu.

Vì từ những thứ nền tảng cơ bản đã quá khác biệt rồi.

Tôi cũng đã hởi các anii-sama rằng tại sao họ lại nghĩ như vậy, nhưng hiển nhiên là các anh ấy không hiểu được suy nghĩ đối lập lại.

Số tiền dành để mua vui từ kỹ nam thường đến từ số tiền chồng họ kiếm được hoặc sẽ từ chính họ nếu họ có thu nhập. Những người có bối cảnh gia đình khá giả sẽ dùng tiền từ đó để dùng.

Ể, chồng của họ ổn với vụ đó sao?

Nhưng, ngay cả vậy thì nữ giới cũng không hề có thái độ hống hách.

Những vị khách mà tôi từng thấy cho đến giờ, ít nhất đều là những người phụ nữ dịu dàng. Họ thường dịu dàng tựa vào các kỹ nam, nũng nịu với họ hoặc lặng lẽ thủ thỉ lời âu yếm thôi. Tuy với những kamuro như tụi tôi thì về cơ bản không được phép ra ngoài khi khách đang được tiếp ở phòng chính, nên đây chỉ là ấn tượng thoáng qua khi lén nhìn thôi... Nhưng họ cũng chỉ là những người phụ nữ bình thường, không có gì đặc biệt cả.

Dù tôi vẫn chưa thể quen được với thế giới này, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức.

「Em nhỏ quá đó noguku àaa.」

「Là tại Ramon-aniisama cao lớn quá thui.」

「Ồ, em học được cách cãi lại rồi kìa.」

Khi tôi đang ngồi quỳ và ôm cây đàn shamisen[note74185], đầu tôi đã bị vò mạnh. Nhiều lúc tôi nghĩ là mọi người trong kỹ lâu chắc là thích xoa đầu người khác lắm.

Tôi nhìn vào anii-sama sẽ dạy kỹ nghệ cho tôi hôm nay.

Người này là oiran Ramon. Anh ấy 17 tuổi, lớn hơn Kiyomizu-aniisama 2 tuổi.

Về ngoại hình thì anh ấy có làn da trắng khỏe mạnh, mái tóc xanh dài ngang vai, đôi mắt đen dịu dàng hơi cụp xuống cùng một nốt ruồi lệ bên mắt phải. Ngay cả khi chẳng cần làm gì thì anh ấy vẫn toát lên vẻ quyến rũ.

Cánh tay rắng rỏi có thể nhìn từ ống tay áo khiến cho phái nữ cảm nhận thật rõ ràng sức hút nam tính... Không hổ là người thuộc đẳng cấp oiran, anh ấy quả thật là một mỹ nam mà.

Tuy tính cách thường ngày có hơi thô lỗ, nhưng đối với người cùng mình trải qua một đêm mộng mị, dù chỉ là một đêm thôi, anh ấy vẫn dâng trọn tình yêu tối thượng và đam mê cháy bỏng từ tận đáy lòng. Chính vì thế, anh ấy nổi tiếng chẳng thua kém gì oiran Kiyomizu đâu.

「Quả nhiên cây shamisen vẫn quá to với Nogiku.」

「Đúng vậy, cũng đành chịu thôi. Được rồi! Hôm nay anh sẽ dạy cho các em cách đánh shamisen, và cả những điều cần chú ý khi lên phòng tiếp khách nữa.」

Bây giờ, tôi đang nghe Ramon-aniisama giảng về kỹ nghệ cùng với Shusui. Không quá lâu về trước, tôi đã bắt đầu học kỹ nghệ, và hôm nay đáng ra là sẽ học đánh shamisen.... nhưng tôi quá bé so với dộ lớn của cây shamisen.

Vì nếu cố học bằng mọi giá, sau này khi lớn lên và tiếp tục đánh đàn theo cách được dạy lúc này sẽ dễ hình thành những thói quen xấu trong cách chơi, nên cuối cùng quyết định là không thực hành nữa.

Gruu, tôi sẽ không từ bỏ đâu!

Có tám kỹ nghệ mà tôi cần phải học.

Gồm văn học cổ điển, thư pháp, trà đạo, thơ waka[note74187], đàn koto[note74186], đàn shamisen, cờ vây, và nghệ thuật múa.

Số lượng không hề nhỏ chút nào.

Ít nhất thì, còn khoảng mười năm nữa cho đến khi tôi có thể tự lập, vậy nên trong thời gian ấy có thể xuất sắc được tất cả những kỹ nghệ đã nêu sẽ là mục tiêu hàng đầu của tôi.

Tôi phải thật chăm chỉ thôi.

「Này Nogiku, em ổn không đó?」

「!, Vâng ạ!」

「Vậy thì ta bắt đầu nhé. Trước tiên, theo thứ tự trên tấm dày này sẽ là「dây thứ nhất」「dây thứ hai」「dây thứ ba」…」