Nơi mà ông bác đã nhặt tôi và dẫn đi tới chính là kỹ lâu mà tôi vừa tựa lưng vào lúc nãy.
Bất ngờ thay, có vẻ như bức tường mà tôi tựa vào sát tại phòng ông bác. Thường thì nơi đó không có tiếng động gì, nhưng ông lại nghe thấy tiếng động kỳ lạ và đi kiểm đi kiểm tra thì thấy tôi ở đó.
Tôi được ông bác dắt tay dẫn vào từ cửa sau của kỹ lâu, rồi đưa thẳng đến một căn phòng ở phía sâu trong.
Trên đường đi ông bác được mấy người đẹp trai ăn vận bảnh bao chào hỏi 『Là người mới đó à?』và『Ồoo, lại có thêm nhóc trông khá ha』, nhưng ông lại lờ họ đi và lầm lũi bước nhanh qua hành lang.
Điểm đến là một căn phòng kiểu Nhật ấm áp rộng chừng mười chiếu tatami. Nhưng có vẻ đây là nơi ông bác vẫn sinh hoạt hằng ngày, vì trên chiếc bàn thấp đặt ở giữa phòng còn có tách trà đang uống dở và một chiếc ống điếu vẫn đang tỏa khói, dường như vừa mới hút xong, được đặt trên một chiếc đĩa gốm.
Ông bác lấy ra một chiếc đệm ngồi và ra hiệu bảo tôi ngồi xuống.
Ông ngồi xuống chỗ đối diện với tôi và cầm lấy chiếc ống điếu vừa hút dở, hướng ánh nhìn về phía tôi.
「Nhóc bao nhiêu tuổi?」
Kể cả có hỏi tuổi của tôi thì... Dù tôi biết mình là một đứa trẻ nhưng tôi không biết rỗ tuổi của mình. Thêm nữa tôi mới chỉ nhìn thấy vẻ ngoài của mình một chút lúc nhìn xuống dòng sông thôi, nên là tôi cũng mơ hồ lắm.
「Ahh, vậy nhóc có hiểu tiếng không?」
「…C,có ạ」
「Vậy thì ổn rồi.」
Có vẻ như ông đã tưởng tượng ra một quá khứ khắc nghiệt nào đó trong cuộc đời tôi, rồi chỉ nhăn mặt đầy ái ngại và bỏ qua việc tôi không trả lời câu hỏi.
「Theo những gì ta thấy thì nhóc có vẻ khoảng năm tuổi… và là một bé gái.」
Vậy tuổi ước đoán của tôi là năm.
Tôi có vẻ nhỏ tuổi hơn tôi nghĩ. Hơn nữa miệng tôi không được linh hoạt lắm nên tôi không thể nói trôi chảy được. Trẻ năm tuổi có nói ngọng như vậy không ta?
「Nhóc có hiểu hay không thì cũng chẳng quan trọng nữa rồi. Trước mắt, Việc của nhóc làm ở Thiên Nguyệt Kỹ Lâu này, ờm, ta sẽ để nhóc làm kamuro[note74120]」
「Kamuro?」
Tôi nghiêng đầu trước từ vựng xa lạ.