Tôi đã từng đọc rất nhiều sách mỗi khi bản thân có thời gian rảnh cụ thể thì trong lúc bản thân đang nhàn rỗi. Nhờ vào đó, tôi đã tiếp thu được nhiều kiến thức vô dụng, nhưng tôi thì lại không có tiếp thu nhiều hơn những gì trong sách. Ngoại trừ những cuốn sách có tính chuyên ngành và sách phi hư cấu [note77017] thì những câu chuyện do những người khác viết nên thì tôi chẳng đặt chút hy vọng vào chúng.
" Suzuki, em hãy đọc cho thầy bắt đầu từ dòng 5 đến đoạn tiếp theo.”
" Dạ ."
Khi giáo viên kêu tôi đọc bài thì tôi bắt đầu đứng dậy, cầm cuốn sách Ngữ Văn trên tay và tôi bắt đầu đọc nó một cách lớn tiếng. Thật sự thì chẳng có ý nghĩa gì khi nổi loạn: Cứ mỗi khi tôi thấy những thằng tự xưng là những học sinh cá biệt trong lớp cứ phàn nàn về những việc chúng đã làm thật là phiền phức, tôi thấy họ chẳng biết cái giống gì. Nếu như bạn nghĩ việc đó tương đương với nỗi đau thì bạn chỉ đơn giản làm cái công việc đó đi. Thuận theo dòng chảy của cuộc sống là cách dễ nhất để cho thời gian chạy mãi. Nếu như bạn thật sự không nghỉ học hay là bị nguyên nhân nào đó ép bạn đi học thì đây chính là cách duy nhất để giúp bản thân bớt nhàm chán hơn. Hoặc đó thực sự không phải là một cơn đau. Thế là bạn bắt đầu nghĩ rằng cách để đối mặt tốt nhất với sự buồn chán là để ai đó quan tâm đến bạn. Bản thân bạn thật sự là kẻ thấp kém trong những kẻ thấp kém trong ánh nhìn của tôi.
Bạn chỉ cần bạn cứ ngồi đó tập trung vào bài học càng sớm, thì chính nó sẽ kết thúc sớm cho bạn.
Bốn tiết trước bữa trưa - chỉ đơn giản ngồi yên và nghe người khác nói chuyện xung quanh thì cũng đủ khiến bạn đói bụng. Vì vậy, bạn cứ đi đến căn tin mỗi ngày và ngồi ăn ở đó. Bạn lấy một cái ghế trống và ngồi lên đó. Đồng thời, bạn lấy ra bất kí thứ gì có thể ăn được trong ngày hôm đó. Bạn ép buộc bản thân mình chỉ để ăn một bữa thì đó không hẳn là điều mà bạn đã mong chờ.
Hết giờ trưa, bạn không có chút chần chừ nào quay về lớp. Khi bạn bắt đầu ngồi vào chỗ của bản thân, người khác sẽ bắt đầu giữ khoảng cách với bạn. Thành thật mà nói thì đây chính là phước lành. Không có gì tốt đẹp hơn về việc không hề có chút chủ động với bất kì ai cả.
Vòng xoáy cứ tiếp tục như thế giống như buổi sáng, bạn cứ phải chịu đựng sự nhàm chán đến phát ngán. Thông thường bạn là người thành công.
" Eii Suzuki “
Tuy nhiên, hôm nay tôi lại bị làm phiền bởi vì Tanaka – cô gái ngồi trước mặt tôi. Hiện tại đang ngồi nghiêng trên chiếc ghế của cô ấy và đồng thời nhìn tôi thông qua đôi mắt chán nản. Cô ấy bắt đầu đang uống nước ép thông qua chiếc ống hút.
Tôi nghĩ cô ấy nên cút đi. Hỏi cái câu hỏi thẳng thừng mà không có chút lý do gì mà còn do hành động của cô ấy như thể cuộc sống của cô ấy hoàn toàn đặc biệt hơn tôi rất nhiều.
" Không hẳn “
" Đừng làm cái biểu cảm cáu kỉnh nữa mà hãy trả lời câu hỏi đi. Cậu thích làm gì sau khi tan học ?”
" Chạy bộ “
" Với ai ? Cậu không hề trong câu lạc bộ nào, đúng không ?”
" Một mình “
" Cái gì. Cậu khá là giống kiểu một vận động viên rồi đó “