“Trong màn đêm lạnh lẽo thì màu sắc yêu thích của cậu là gì?”

“Tớ thật sự chẳng thích màu nào cả.”

“Vậy cậu chọn đại một màu đi.”

“Mục đích của cậu khi hỏi tớ là gì?”

“Để thấu hiểu lẫn nhau hơn nha.”

Vậy ra, cuối cùng thì ‘ai đó’ cũng chịu hiểu “thấu hiểu lẫn nhau” là bước mở đầu cho giao tiếp rồi à...

Khi tôi trả lời “trắng,” Natsume - san thì thầm, “Trắng là khó nhất đấy, hừm…” rồi quay lại bàn làm việc của mình.

Mới đây mà cuộc trò chuyện đã kết thúc rồi sao...?

Do tôi cảm thấy cuộc đối thoại đã kết thúc, tôi tiếp tục gấp quần áo.

Từ khi bắt đầu sống chung với Natsume - san, tôi tìm thấy nhiều vấn đề đáng quan ngại, nhưng cuộc sống chung của chúng tôi lại diễn ra thuận lợi hơn tôi tưởng, và điều này có phần khiến tôi có chút bối rối.

Natsume-san thường không can thiệp vào bất cứ chuyện. Mặc dù có một người khác giới đang sống chung một không gian với mình, cô ấy chẳng hề quan tâm đến tôi. Cô hoàn toàn đắm mình vào việc từng nét cọ và bỏ qua tôi.

Tinh thần của cô gái này khỏe đến nhường nào vậy...?

Thế là, đã một tuần kể từ khi tôi bắt đầu ở chung phòng với Natsume - san.

Về phần tôi, tôi dành cả ngày để chú ý Natsume - san.

Ở trường, tôi vẫn giữ vẻ bề ngoài của một quý cô, còn khi ở nhà, tôi cố gắng giữ im lặng và dọn dẹp căn phòng luôn trong tình trạng bừa bộn của Natsume - san. Ngay khi tôi rời mắt một cái là cô ấy thường vứt chai nhựa, bìa cứng và bao bì vật liệu nghệ thuật ra sàn. Bộ đây là ông trời đang bắt tôi chịu phạt như Sisyphean vì đã giả gái lừa dối mọi người à?

Nói về việc chú ý thì tôi phải đặc biệt cẩn thận khi tắm. Natsume - san thường hay đi ra khỏi nhà tắm mà thèm chẳng báo trước, chuyện này hù tôi lạnh sống lưng.

Dù đã nhìn thấy tôi khỏa thân và ngược lại, cô ấy chỉ nói: “Ồ, ra là cậu ở trong đó à?,” rồi để cửa mở và quay lại chỗ cũ.

Cô ấy khiến tôi đứng hình vài giây trước khi nhận ra tình huống và vội vàng đóng cửa. Điều này đã xảy ra ba lần rồi. Tại sao ở đây không có cái khóa nào vậy...?

Bên cạnh đó, Natsume - san không có thời gian ngủ cố định. Đôi khi cô ấy ngồi ở bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính bảng đến sáng khi tôi đã đi ngủ, có những ngày khác thì lại dành phần lớn thời gian trên giường.

Hơn nữa, cô ấy rất cáu kỉnh vào lúc mới thức dậy.

Vào ngày thứ năm sống chung, cô ấy khẽ nói với tôi, “Tôi có một cuộc họp trực tuyến lúc 18:00. Nhớ kêu tôi dậy và cảm ơn nhé,” rồi chui vào giường mà chẳng thèm chờ tôi trả lời.

Lúc đó là 7:30 sáng.

Sau một ngày dài bị Satsuki - san kéo vào mấy cuộc trò chuyện vô bổ ở trường, tôi đánh thức Natsume - san dậy lúc 17:30, chỉ để bị đáp lại bằng: “Umm… Tôi muốn chết…”

Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra cô ấy luôn lẩm bẩm một điều gì đó, tuy nhiên, những lời đầu tiên mà cô ấy nói trước khi dậy lại rất tiêu cực.

Thấy Natsume - san vẫn chưa tỉnh, tôi buộc phải kéo cô ấy ngồi vào bàn làm việc. Tuy nhiên, cô ấy còn chẳng thèm khởi động máy tính, thay vào đó, cô ấy chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không. Thành thử, tôi lại phải rửa mặt, chải tóc và chăm sóc cho cô ấy.

Cuộc họp trực tuyến mà Natsume - nhắc chỉ là một cuộc gọi điện tắt camera, thế nên, cô ấy chẳng cần ăn diện gì cả. Vâng, vậy là mọi nỗ lực của tôi đi công cốc hết rồi.

Một lúc sau, cô ấy đột nhiên nói với tôi: “Ê, cậu hãy bịa ra một lý do để đi mua đồ đi.”

“Chẳng có cửa hàng nào mở vào giờ này đâu.”

Tôi trả lời cụt lủn vì bị nhờ vả ngay khi sắp đi ngủ.

Mặc kệ tôi, cô ấy lại nói tiếp, “Vậy bịa ra lý do để đi cửa hàng tiện lợi đi.”

Tất nhiên, tôi khó hiểu hỏi lại, “Tại sao tớ phải bịa ra lý do?”

“Nếu cậu là người đòi đi cửa hàng tiện lợi, tôi sẽ không cảm thấy tội lỗi khi nhờ cậu mua giùm một lon nước tăng lực trên đường về.”

—Thế là, một tuyên bố ích kỷ đập vào mặt tôi (nên tất nhiên, tôi từ chối).

Cô ấy thực sự rất ích kỷ, nhưng cô ấy cũng hồn nhiên đến kỳ lạ.

Mặc dù vậy, cảm xúc trong các bức tranh mà cô ấy tạo ra vẫn rất ấn tượng. Thực ra, trong tuần này, Natsume - san đã hoàn thành một bức tranh sơn dầu mới trong tuần này. Sau khi cô ấy tải nó lên SNS, phản hồi đáp lại cô ấy.

Bức tranh đó dựa trên tòa nhà của Học viện Nữ sinh Shumonzuka, nơi tôi và Natsume - san lần đầu gặp nhau.

Theo như Satsuki - san tường thuật lại các bình luận thì:

“Nơi này có thật không vậy? Hình như tòa nhà đó nhìn giống trường học, đúng không?”

“Tôi rất thích cách trí tưởng tượng của họa sĩ vẽ lại cảnh vật bị ‘nhiễu’.”

“Cái nền xanh lá cây kia chứa thông điệp gì về xã hội hả?”

“Hiệu ứng mắt cá thể hiện rõ sự hạn hẹp trong suy nghĩ con người.”

Và cứ thế, vô số bình luận và diễn giải sôi nổi hoạt động trên trang cá nhân của Natsume - san.