Một ngày đi học bình thường, chẳng có gì thay đổi so với hôm qua.

Có hai cô bé tiểu học bước ngang qua chúng tôi, miệng ngâm nga ca khúc gì đó.

Tôi để ý thấy ánh mắt Twoearle nhìn hai cô bé nguy hiểm đến mức đáng quan ngại, chẳng biết có phải do lời thú nhận hôm nọ không nữa.

Aika quan sát từ một bên để cầm cương cô nàng thì lại…

“Này, không biết <<Elemera>> (Năng Lượng Thuộc Tính) của mẹ Souji là gì nhỉ?”

“Ơ cái bà này, thôi hộ.”

“Không, tôi hỏi thật. Từ hồi trở thành Twintails, cứ hễ bắt gặp ai qua lại trên đường là tôi đều tự hỏi, rằng liệu người này đang nắm giữ <<Elemera>> (Năng Lượng Thuộc Tính) gì… là một thứ bình thường, hay một thứ quái đản không thể chia sẻ cho bất kỳ ai, vậy đấy.”

Nghe bả nói mới thấy… chắc tôi cũng giống vậy.

“<<Elemera>> (Năng Lượng Thuộc Tính) à…”

Thế giới mất hẳn nhiệt huyết mà Twoearle từng sống.

Đa phần nhân loại đều cho rằng, những sở thích khiến người ngoài nghe xong phải cười khẩy hỏi lại “Ai lại thích mấy cái đó làm gì?” như kiểu tóc hay trang phục đặc thù nào đó, thật ra lại là chỗ dựa tinh thần cho bọn họ.

Không cần phải oang oang tuyên bố cho cả thế giới được biết làm gì, dẫu vậy–––

“… Một thế giới mà ta có thể ưỡn ngực tuyên bố mình thích thứ mình thích vẫn cứ là đỉnh nhất nhờ.”

“… Ừm.”

Nhận thức của thế giới này, một nửa là giỡn mặt cũng được, hâm dở một chút cũng được.

Có thể bảo vệ tất cả mà không cần lo sợ bị xâm lược, chẳng phải là tuyệt nhất hay sao?

Cuộc chiến vĩ đại long trời lở đất ấy diễn ra mà không có một ai chứng kiến.

Thời sự sáng nay vẫn chỉ đưa tin về hình ảnh ấm lòng của Tail Red như mọi khi.

Chẳng có điều gì thay đổi, cơ hồ tua ngược đoạn phim thu sẵn, làm tôi cứ ngỡ chuyện hôm qua chỉ là một giấc mộng.

Ngoài lề một chút, khoảnh khắc mục sở thị cảnh mẹ hí hoáy may bộ trang phục kiểu như bondage[note66833] trong phòng khách, cũng là lúc tôi vỡ lẽ chiếc mặt nạ của Twintail Mặt Nạ là từ ai mà ra.

Dễ là mẹ định mặc trang phục này để chơi trò giả làm sĩ quan chỉ huy tại căn cứ dưới lòng đất lắm. Trời đất ơi, lệ nó cứ tuôn ra mãi chẳng chịu ngừng.

“Souji-sama, cảm ơn anh rất nhiều, vì đã báo thù cho thế giới của em…”

Thế giới của Twoearle là do Drag Guildy hủy diệt. Vậy nên dù đã có trong tay tận hai Tail Gear, xác suất chúng tôi chiến thắng trong trận quyết chiến vừa rồi vẫn chỉ là 50-50, tức là được ăn cả ngã về không.

Chúng tôi đã hạ gục kẻ địch mạnh nhất chỉ trong vỏn vẹn một tháng.

Tàn quân thì chắc vẫn còn kha khá, nhưng rắn đã mất đầu nên chúng tôi quyết định chẳng cần phải lo nghĩ quá làm gì.

“… Ultima Guil mà bị tận diệt thì Twoearle có trở về thế giới cũ không?”

“Tôi về làm gì! Cả gan lấy người khác làm ‘nước dùng’ để ‘đun ra’ bầu không khí tốt, xong đến khi người ta ngáng đường thì đuổi cổ đi không do dự, Aika-san vẫn cứ vô nhân tính như mọi khi!!”

“Thích làm nước dùng không! Tôi đun cô cháy nồi bây giờ!!”

… Aika xắn tay áo, tỏ ra hung hăng hơn hẳn bình thường, chắc là để giấu ngượng.

Bà cũng không muốn Twoearle trở về phải không nào? Tôi cũng thế thôi.

“Hừ…! Đừng tưởng tôi sẽ chôn chân ở thế yếu đến mãn kiếp! Xem đây, súng tia nhiệt tôi chế tạo chỉ để chống lại Aika-san! Anti-Aika Số 01! FIRE!!”

“Tưởng gì, yếu xìu.”

“Cái gì?! Chặn phát bắn từ Anti-Aika bằng một taaaaaay?!!”

“Sau đó là bẻ xương lại bẻ xương nào~”

“Và rồi mèo vẫn hoàn mèèèèèèèèo!!”

Hai mẹ đang vi phạm cả luật sở hữu vũ khí và luật tự vệ quá khích cùng lúc đấy nên làm ơn thôi đi giùm cái.

Với tôi mà nói, điều cần sửa lưng đầu tiên là việc Twoearle mặc đồng phục rồi cùng chúng tôi tới trường như thật cơ…

“Thôi tôi bỏ cuộc, thích chuyển trường thì cứ chuyển thoải mái. Thả mình vào môi trường đông con trai hơn thế này, biết đâu cái thói phát dục của cô sẽ tiết chế hơn thì sao.”

“Đã bảo tôi không có lẳng lơ như Aika-san! Hừ hừm, cứ đợi đấy, chỉ trong ba ngày tới tôi sẽ khiến cả ngôi trường chính thức công nhận cho mà xem.”

“Hừ…! Cũng lớn miệng quá nhỉ! Đừng hòng tôi để thua cái loại như cô! Đến tôi đây cũng chưa ngửa hết bài đâu đấy nhé!!”