Mặc dù khởi đầu khá khó khăn, mọi thứ cũng dần trở nên ổn định và bây giờ chúng tôi đã có thể tận hưởng cuộc sống học đường bình thường.
Như thường lệ, các bài giảng vẫn khó và nhanh chóng mặt như hôm đầu tiên, nhưng vì Claire-sama thì vốn vẫn thông minh còn tôi đã có kiến thức về thế giới này từ trước, nên chúng tôi không gặp quá nhiều khó khăn trong các tiết học.
Cơ mà, những học sinh khác thì không như thế, nhiều người vẫn đang vật lộn để theo kịp bài giảng.
Học viện của Đế Quốc không phải là trường nội trú.
Các học sinh ở đây sống ở nhiều khu khác nhau và sẽ đi thẳng từ nhà đến trường.
Có vẻ như một số học sinh từ các vùng nông thôn có thể chọn ở trọ ngoài khuôn viên trường để thuận tiện hơn cho việc đi lại, và Đế Quốc sẽ hỗ trợ tài chính để giúp họ trang trải chi phí sinh hoạt và tiền thuê nhà.
Giờ vào lớp là 9 giờ sáng, vậy nên chúng tôi có nhiều thời gian hơn để chuẩn bị so với hồi còn ở Học Viện Hoàng Gia.
Tuy nhiên, điều đó chỉ đúng với những học sinh khác thôi.
“Này, Mei, Alea, các con nhanh thay quần áo đi. Sắp đến giờ vào lớp rồi”
“Claire-sama, hôm nay chúng ta có lớp âm nhạc đó, ngài đừng quên mang theo cái này nhé”
“Con sắp ăn xong rồi!”
“Con muốn ngủ thêm~”
Như mọi khi, buổi sáng của chúng tôi hỗn loạn như thể chiến trường.
Chúng tôi phải chuẩn bị mọi thứ cho Mei và Alea rồi đưa bọn trẻ đến trường mẫu giáo.
Mỗi sáng việc của bọn tôi là làm bữa sáng, đánh răng cho hai đứa, giúp chúng thay quần áo, rồi đưa chúng đến trường mẫu giáo, và khi mọi việc xong xuôi thì cũng đã đến giờ vào lớp.
Chúng tôi hầu như không có thời gian để ăn sáng.
Sau khi trải qua những buổi sáng bận rộn, chúng tôi thường đến trường vào khoảng 8:30 hoặc gần 9 giờ sáng.
Khi Claire-sama và tôi bước vào lớp học, hầu hết các bạn cùng lớp đã có mặt.
“Rei-sensei, cô đến muộn quá. Chào buổi sáng, Claire-sensei”
“Chào buổi sáng, Lana”
“Chào buổi sáng, Lana. Cơ mà này, cậu không cần gọi bọn mình là “sensei” đâu. Khi ở đây, bọn mình không phải là giáo viên của cậu. Chúng ta đều là học sinh như nhau thôi”
“Đúng vậy. Dù sao tất cả chúng ta cũng ngang ngang tuổi nhau mà.”
“Ehhh.”
Khi nghe những lời của tôi, Lana tỏ ra không hài lòng.
“Nhưng mà, em rất ngưỡng mộ cả hai người. Dù cô có nói gì đi nữa, em vẫn sẽ gọi hai người là ‘sensei’ ”
“…Cậu muốn làm gì thì tùy cậu.”
Tôi không thực sự hiểu tại sao Lana lại nghĩ thế, nhưng tạm thời cứ để thế vậy.
“Chào buổi sáng, Eve.”
“…Chào buổi sáng.”
Khi tôi chào Eve, cậu ấy đáp lại nhưng ngay lập tức quay mặt đi.
Có vẻ như cậu ấy vẫn không thích tôi.
“Này, Eve, thái độ đó là sao vậy? Mình không cần cậu phải tôn trọng bọn mình, nhưng ít nhất cậu cũng nên giữ một mức lịch sự tối thiểu chứ”
“Buổi sáng chắc vất vả lắm nhỉ. Mình đoán các cậu khá bận rộn với lũ trẻ.”
“Thì, đúng là cũng có áp lực, nhưng ngày nào cũng vui cả à”
“…Có vẻ mình không hiểu được rồi”
Ai cũng khác nhau cả mà.
Tiết đầu tiên bắt đầu lúc 9:30 sáng và kéo dài một tiếng rưỡi.
Như tôi đã đề cập trước đó, các bài giảng rất dày đặc và nhanh đến chóng mặt.
Những kiến thức được dạy đều là kiến thức nâng cao.
Cũng vì thế mà tôi thực sự có thể cảm nhận được rằng bọn tôi đang được trải nghiệm một hệ thống giáo dục vô cùng ưu tú.
Tuy nhiên, điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là Otto.
“Bây giờ, với bài toán này…Otto, lên bảng đi”
“Haah? Phiền lắm, gọi người khác trả lời đi”
“Có vẻ em muốn một con 0 lắm nhỉ”
“Tch…”
Sau khi bị giáo viên gọi, Otto tặc lưỡi đứng dậy và bước lên bảng.
Cậu ta liếc nhanh bài toán trên bảng và viết ra lời giải.
“Thế này được chưa?”
“Được rồi. Otto, em có một cái đầu thông minh đấy, tất cả những gì em cần làm là sửa cái thái độ đó của mình thôi”
“Đi lo chuyện của mình đi”