Nhận được điện thoại của con trai, sau khi hẹn chắc thời gian và nhà hàng cùng nhau ăn cơm buổi trưa, Phí Vân vì phải nói dối bà xã mà bắt đầu cảm thấy thấp thỏm không yên. Khi mượn cớ từ trưa hôm qua cùng con trai nói chuyện, ông liền bắt đầu nghĩ, không có vấn đề gì to tát, mấu chốt nằm ở chỗ, ông thật sự có biện pháp nói dối bà xã mà mặt không đổi sắc sao? Đây thật sự là một thách thức lớn.
Lưỡng lự cả một buổi sáng, mắt thấy nếu không ra ngoài thì sẽ đến muộn mất, cuối cùng ông cố lấy dũng khí, cẩn thận dè dặt đi đến trước mặt Diệp Hương Đình đang ngồi trên chiếc xích đu trước cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì, giả vờ ung dung lên tiếng hỏi: “Bà xã, tôi phải ra ngoài một chuyến, người bạn ngày trước trên thương trường mới từ Singapore đến, tìm tôi đi ăn cơm.”
“Người bạn từ Singapore?” Bà chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn ông một cái.
“Đúng.” Ông cẩn thận gật đầu giấu diếm sự căng thẳng. Diệp Hương Đình vẫn chăm chú nhìn ông, đến nỗi trong lòng ông có chút hoảng sợ. “Tôi tưởng rằng trưa nay ông phải ăn cơm cùng con trai và bạn gái của nó?” Bà thình lình lên tiếng, dọa ông toàn thân cứng đờ, cảm giác như bị sét đánh.
“Bà xã, bà, bà làm sao lại…” Lời nói của ông lắp bắp vô cùng.
“Làm sao lại biết?” Bà mặt không thay đổi liếc nhìn ông, “Bởi vì sáng này khi ông ở trong phòng khách nhận điện thoại, tôi ở ngoài phòng nghe.”
Cái này thì thật sự xong rồi, đầu óc Phí Vân một mảnh trống rỗng, khả năng phản ứng trong nháy mắt hoàn toàn biến mất.
Ý tứ chính là, những lời ông với con trai nói trong điện thoại sáng nay, bà ầy đều nghe thấy hết rồi? Bao gồm việc ông định gạt bà cùng con trai và bạn gái nó gặp mặt ăn cơm, và chuyện hai cha con ông lên kế hoạch phớt lờ bà, đưa con dâu vào nhà trước?
Thế này thì ông thật sự có chứng cớ phạm tội rõ ràng, chết chắc rồi, đại sự không ổn.
“Bà xã, bà nghe tôi nói, tôi!” Ông vội vàng muốn giải thích.
“Tôi muốn hỏi một vấn đề.” Bà cắt ngang lời ông.
“Vấn đề gì?” Ông căng thẳng ngừng thở, cẩn thận dè dặt hỏi.
“Chuyện mang thai là thật sao?”
Ngồi trong phòng ăn, An Danh Lị hồi hộp đứng ngồi không yên.
“Đừng căng thẳng như thế, ba mẹ anh là những người rất tốt.” Phí Tị Ngần trấn an nói với cô, không ngờ cô lại căng thẳng như vậy.
Chỉ có điều so với cô, sự căng thẳng của anh chỉ có hơn chứ không kém, tuy rằng bên ngoài nhìn không ra.
Thật kỳ lạ, tại sao ba đến bây giờ vẫn còn chưa tới? Cũng đã quá giờ bọn họ hẹn rồi, không có lý nào người tuân thủ thời gian hơn ai khác như ba lại đến muộn được, ngay cả điện thoại cũng không hề gọi cho anh nha, trừ phi bị mẹ quẩn chân rồi, không có cách nào gọi điện được.
Ba hẳn sẽ không thật sự bị mẹ quấn lấy chân, không có cách nào đến được cuộc hẹn chứ? Sẽ không kém như vậy chứ?
Kém cũng không sao a, điều anh lo lắng hơn là ba không chống đỡ được chất vấn của mẹ, không chỉ đem mọi chuyện nói ra hết, thậm chí còn đưa mẹ tới, vậy thì nên làm sao đây?
Có lẽ trước khi bọn họ còn chưa tới, anh nên nhanh chóng đưa Danh Lị rời đi trước, đi ngay bây giờ.
Nhưng mà nếu như là anh lo thừa, ba chỉ đơn thuần đến trễ mà thôi, anh bỏ lại ba như vậy rời đi cũng không được, quan trọng là, Danh Lị chưa tận mắt nhìn thấy bậc trưởng bối, chưa tận tai nghe thấy sự đồng ý của bậc trưởng bối, thì làm sao bằng lòng ký giấy kết hôn, cùng đến cơ quan hộ chính đăng ký với anh chứ? Thật là, tại sao thấy người ta kết hôn dường như rất đơn giản, còn anh muốn kết hôn lại khó đến thế?
“Anh ra bên ngoài gọi điện một chút xem ba anh bọn họ đi đến đâu rồi, em đừng căng thẳng, đợi anh nhé.” Phí Tị Ngần vô cớ cảm thấy bất an đứng dậy nói, sau khi thấy cô gật đầu, mới xoay người đi ra khỏi phòng ăn.
Anh vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra gọi, ngẩng đầu lên trong nháy mắt, liền nhìn thấy ba và mẹ cùng nhau đi tới, dọa anh ngây ra như phỗng, nhúc nhích không nổi.
Ba nhìn thấy anh, lập tức lộ ra vẻ mặt đầy áy náy với anh.
Mẹ nhìn thấy anh, trên mặt nhanh chóng hiện lên sự đau lòng cùng thất vọng, sau đó hoàn toàn là sự lạnh lùng cùng vẻ mặt không chút thay đổi, khiến anh cảm thấy như bị bạt tai một cách hung hăng.
Ba mẹ cùng tiến về phía anh, dừng lại trước mặt anh.
“Thật xin lỗi, ba mẹ đến muộn.” Ba mẹ nói với anh như vậy, nhưng Phí Tị Ngần lại có thể cảm thấy, ba xin lỗi cũng hoàn toàn là vì đến muộn, mà là nhắm vào sự thất bại của kế hoạch đã định trước.
Anh lắc đầu với ba, sau đó quay đầu nhìn sang mẹ, áy náy thấp giọng xin lỗi, “Con xin lỗi, mẹ.” Diệp Hương Đình trầm mặc không lên tiếng, Phí Vân đành phải mở miệng giảng hòa. “Ngồi xuống trước đã rồi hãy nói, đừng đứng ở đây cản lối người ta.”
Phí Tị Ngần nghe vậy, cả người trong nháy mắt lại càng cứng ngắc. Lúc này anh thật tiến thoái lưỡng nan, hoàn toàn không biết phải làm sao, vô kế khả thi [1] rồi, sao ba còn đổ thêm dầu vào lửa chứ? Lẽ nào ông đã quên thái độ phản đối của mẹ, thể trạng hiện tại của Danh Lị sao? Anh làm sao có thể để hai người họ gặp mặt đây?
Hay là ý của ba là muốn anh tìm một nơi khác để ngồi đã? Hình như là cách này!
“Tị Ngần?”
Giọng nói của An Danh Lị đột nhiên vang lên phía sau anh, khiến khuôn mặt anh không còn chút máu. Anh đờ đẫn chậm chạp quay đầu lại nhìn cô đang tiến đến bên anh, não bộ một mảnh trống rỗng.
Cô mỉm cười với anh, dáng vẻ vẫn có chút căng thẳng, lại quay đầu hướng về ba mẹ anh, điều chỉnh bản thân trở nên tự nhiên trang nhã.
“Chú, dì, chào mọi người, lần đầu tiên gặp mặt, cháu là An Danh Lị.” Cô mỉm cười tự giới thiệu, thoạt nhìn thật dịu dàng, tự tin lại xinh đẹp, dù là ai nhìn cũng đều thấy yêu mến. Nhưng mà vấn đề nằm ở chỗ mẹ cũng sẽ thích sao? Phí Tị Ngần căng thẳng nhìn sang mẹ, lại bất ngờ phát hiện mẹ đang chăm chú trừng mắt nhìn Danh Lị, không chỉ ngây ra như phỗng không hề động đậy, còn kinh ngạc há hốc mồm. Ngoài phản ứng kỳ quái như vậy của mẹ, ngay cả ba cũng thế, bọn họ hình như bị dọa đến ngây người.
“Ba? Mẹ?” Anh khó hiểu lên tiếng gọi, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Cháu tên là gì?” Diệp Hương Đình chớp chớp mắt, đột nhiên kích động kéo tay Danh Lị hỏi, dọa Phí Tị Ngần một chập.
“Mẹ!” Theo phản xạ anh bắt lấy tay mẹ, sợ bà làm tổn thương Danh Lị.
“Trước tiên đừng căng thẳng.” Phí Tị Ngần trấn an nói với anh, giật anh lại.
“Nhưng mà…” Anh đang muốn nói, nhưng lại thấy người phục vụ phòng ăn tiến đến chỗ bọn họ, khiêm nhường nói: “Thật xin lỗi, mời bốn vị có thể trở lại chỗ ngồi được không?”
“Được, thật xin lỗi.” Phí Vân đưa tay vòng qua người vợ đang kích động nói: “Bà xã, có chuyện gì, chúng ta ngồi xuống hãy nói tiếp.”
Xảy ra chuyện gì thế? An Danh Lị im lặng nhìn sang anh hỏi. Anh cũng không hiểu ra sao. Phí Tị Ngần lắc đầu với vẻ mặt lông mày nhíu sâu trả lời cô. Bốn người dưới sự hướng đẫn của người phục vụ, trở lại chiếc bàn ban đầu của bọn họ, ngồi xuống. Hai vợ chồng Phí Vân ngồi cùng một bên, mà Diệp Hương Đình đang ngồi đối diện với An Danh Lị.
Sau khi hai người bọn họ ngồi xuống, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm An Danh Lị, nhìn không chớp mắt.
“Ba, mẹ, hai người rốt cuộc có chuyện gì vậy? Tại sao cứ nhìn Danh Lị suốt?” Phí Tị Ngần cũng không nhịn được nữa lên tiếng hỏi.
Phí Vân hoàn hồn, nhưng vẫn chưa kịp mở miệng trả lời câu hỏi của con trai, Diệp Hương Đình đột nhiên đưa tay vượt qua mặt bàn, lại cầm tay Danh Lị một lần nữa, xúc động nói: “Nói cho bác, cháu tên là gì? Ba cháu là ai? Mẹ cháu tên gọi như thế nào?”
“Mẹ!” Lời nói của Phí Tị Ngần bị ba anh lắc đầu cắt ngang.
“Bác nghe Tị Ngần nói, cháu là An Danh Lị, ba là An Thắng Hùng của xí nghiệp An Thị có đúng không?” Phí Vân hòa nhã dễ gần nói với An Danh Lị.
“Vâng.” An Danh Lị nhanh chóng liếc nhìn Phí TỊ Ngần, sau đó lưỡng lự trả lời. Cô biết danh tiếng của ba mình trong ngành không được tốt lắm.
“Vậy mẹ cháu thì sao? Ý của bác không phải là An phu nhân, mà là người mẹ ruột của cháu, cháu có biết bất cứ chuyện gì về bà ấy không? Biết tên của bà ấy không?” An Danh Lị vẻ mặt u ám lắc đầu, “Cháu chỉ biết bà ấy sinh ra cháu không lâu sau liền qua đời, sau khi bà ấy mất, cháu mới được đưa đến nhà họ An.”
“Nói bậy, mẹ cháu vốn vẫn chưa chết.” Diệp Hương Đình kích động phản bác.
An Danh Lị sửng sốt nhìn bà, Phí Tị Ngần cũng không nhịn được kinh ngạc hỏi!
“Mẹ, mẹ nói cái gì?”
“Bác nói mẹ cháu vẫn còn sống, vốn chưa hề chết.” Bà nhìn An Danh Lị nói.
An Danh Lị chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, căn bản không có cách nào tiếp nhận được sự việc xảy ra bất ngờ vừa rồi.
Người mẹ sinh ra cô vẫn còn sống, vốn chưa hề chết? Đây là sự thật sao? Nếu như là thật, hai mươi mấy năm qua, tại sao bà ấy chưa từng đến thăm cô được một lần, cũng chưa từng liên lạc với cô? Hoặc là, bà ấy căn bản đã quên mất chính mình đã từng sinh ra một đứa con gái như thế?
“Mẹ, làm sao mẹ biết mẹ của Danh Lị vẫn còn sống? Mẹ quen bà ấy sao? Biết bà ấy đang ở đâu sao? Tại sao trước đây con chưa từng nghe mẹ nói đến? Bà ấy là ai?” Phí Tị Ngần đưa ra một loạt những thắc mắc. “Bà ấy chính là người bạn của mẹ con đang sống trong viện điều dưỡng đó.” Phí Vân trả lời.
“Cái gì?” Phí Tị Ngần kinh ngạc nhìn sang ba. “Trước khi nhìn thấy Danh Lị, ba và mẹ con cũng không biết Danh Lị lại là con gái của Giảo Tâm. Giảo Tâm chính là tên của mẹ cháu. Trần Giảo Tâm.” Phí Vân giải thích cho An Danh Lị. “Bà ấy vì điều kiện tinh thần khác thường, sống trong viện điều dưỡng ấy đã 25 năm rồi, chúng ta thường đến thăm bà ấy, nhưng không phải lần nào bà ấy cũng nhận ra các bác. Thỉnh thoảng khi tâm tình bà ấy tốt, sẽ cùng chúng ta trò chuyện, chủ đề yêu thích chính là nói về bà ấy đã sinh ra một cô bé rất xinh đẹp, mọi người đều nói lớn lên rất giống bà ấy.”
“Chúng ta đã hỏi qua chị gái của bà ấy, cũng chính là bác gái của cháu về chuyện của đứa trẻ, bà ta nói đứa trẻ sớm đã chết rồi, cho nên mẹ cháu bà ấy mới trở nên như vậy. Chúng ta cũng không nghi ngờ gì khác, không nghĩ tới…” Ông thở dài một hơi, cũng không nói tiếp.
“Chúng ta thật sự đều tin rằng đưa bé đã chết rồi, cho đến bây giờ nhìn thấy cháu mới biết sự thật vốn không phải như vậy, cháu lớn lên rất giống mẹ cháu, thật sự giống nhau như đúc.” Diệp Hương Đình lệ rơi đầy mặt nắm chặt tay An Danh Lị nói.
Đối diện với quá khứ cùng thân thế bất ngờ này, An Danh Lị kinh hoàng đến nỗi hoàn toàn không biết nên nói gì.
Phí Tị Ngần sau khi đã hiểu rõ sự tình, lòng đầy kinh ngạc vui mừng, theo tình hình hiện nay mà thấy, mẹ hẳn sẽ không còn phản đối hôn sự giữa anh và Danh Lị mới đúng chứ? Anh mới nghĩ như vậy thôi, liền nhìn thấy mẹ cầm lấy chiếc khăn tay trên bàn lau đi nước mắt trên khuôn mặt, lộ ra một nụ cười bao dung như mẹ hiền. “Bác nghe nói con mang thai có đúng không? Vậy hôn lễ phải mau chóng bàn bạc qua mới được.”
Đọc đầy đủ truyện chữ Tổng Giám Đốc Thực Yêu Tôi, truyện full Tổng Giám Đốc Thực Yêu Tôi thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tổng Giám Đốc Thực Yêu Tôi