Hu hu, rất rất rất nhiều lần đều đoán đúng mà.
~.~
Trần Phi mỗi lần đến trường quay của "Phòng Khách Của Tiểu Bạch" tâm trạng đều rất nặng
nề, người cứ xìu xìu ển ển, thế nhưng hôm nay lại là ngoại lệ. Bởi vì khách mời của chương
trình ngày hôm nay chính là Trương Giai Giai.
Được xem là bạn nối khố của Đại Thần Nhan Túc Ngang, địa vị của cô trong giới nữ diễn
viên cực kỳ cao, nếu nói là chị gái của giới điện ảnh hiện nay cũng không phải quá đáng.
Hơn nữa tính tình của cô cực kỳ dễ chịu, là một trong số ít nghệ sĩ ra mắt lâu như vậy, mà
lại chưa hề dính vào xì căng đan nào, do đó trong nghề ngoài nghề đều có tiếng tốt.
Điều quan trọng nhất, cô chính là người tình trong mộng của Trần Phi.
Hắn mặc một bộ âu phục Armani đen từ đầu đến chân vốn chỉ dành riêng cho những dịp lễ
tết, ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào trường quay.
Chỉ liếc mắt một cái, hắn lập tức nhận ra được bóng dáng xinh đẹp tao nhã ấy từ trong đám
người lố nhố.
Quả thật, nhận xét hay lắm.Bởi vì cô ấy và Tiểu Bạch đang ngồi trên sô pha trò chuyện, là chỗ bắt mắt nhất của cả
trường quay, cũng là nơi ít người tụ tập nhất.
Không hiểu đang nói chuyện gì, Trương Giai Giai thoải mái cười phá lên. Cô là kiểu phụ nữ
không cần làm gì, chỉ mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều rất ưu nhã khéo léo, cho dù là
cười lớn, cũng không làm ai cảm thấy quá thất thố.
Trần Phi ghen tuông bốc lên ngùn ngụt, không chút để ý tiến lại gần.
"Tiểu Bạch." Hắn cố ý chào hỏi.
Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn thấy hắn, mỉm cười nói: "Biên đạo Trần."
Trần Phi gật gật đầu, sau đó xoay người, đối diện Trương Giai Giai, thân người hơi hơi cúi
xuống nói: "Đã lâu không gặp rồi."
Trương Giai Giai đứng lên, bắt tay hắn, cười nói: "Phải đó, lần trước ở "GO! GO! SU...
SUPER STAR" đã được anh chiếu cố nhiều."
Trần Phi lập tức nói không sao, trong lòng âm thầm tính toán tìm một chủ đề khác, lại nghe
Tiểu Bạch hỏi: "Hôm nay là truyền hình trực tiếp phải không?"
Hắn không kiên nhẫn gật gật đầu: "Phải đó." Vừa nói xong, hắn ngay lập tức cảnh giác hỏi:
"Làm chi vậy? Có vấn đề gì không?" Bình thường hắn còn có thể giật gấu vá vai, truyền hình
trực tiếp thì bó tay. Nhớ tới kinh nghiệm thảm khốc mấy lần trước, hắn không thể không vận
dụng một trăm hai mươi phần công lực đề phòng Tiểu Bạch.
Đáng tiếc cũng bởi vì hắn giật gấu vá vai, khiến cho rất nhiều khán giả bất mãn, không
những ùn ùn gọi điện thoại khiếu nại, hơn nữa còn phát động bầu chọn qua internet, tẩy
chay rầm rầm trên trang web của NCC.Chương trình trước có Bát Quái Tiểu Tử tỉ suất xem thu được cũng không cao, nghe đâu
cũng là do cư dân mạng khởi xướng tẩy chay.
Thế cho nên mấy sếp lớn của NCC nghiên cứu xong, quyết định sẽ cho truyền hình trực tiếp
"Phòng Khách Của Tiểu Bạch". Đương nhiên, đây chính là một thử thách to lớn với năng lực
biên kịch đạo diễn của Trần Phi. Bởi vì sếp lớn đã có lời rằng, nhất định phải để cho Tiểu
Bạch thể hiện từng bước từng bước thật tự nhiên, không được để lộ chút dấu vết dàn dựng
kịch bản nào.
... Đây không phải là ép người nhảy lầu sao?
Trần Phi vẫn còn đang ngây người, Tiểu Bạch đã nói: "Không có gì, chỉ hỏi vậy thôi."
Trần Phi vẫn không an tâm dặn đi dặn lại: "Ngàn vạn lần cứ theo như kịch bản mà làm nhé."
Tiểu Bạch nói: "Vâng, tôi đã thuộc lòng lời thoại rồi."
"Vậy tốt rồi." Trần Phi suy nghĩ một chút, lại quay đầu cười nói với Trương Giai Giai: "Vẫn
muốn nhờ cô dẫn dắt cậu ta nhiều hơn nữa."
Trương Giai Giai nói: "Mấy ngày vừa qua chúng tôi lúc nào cũng cùng nhau tuyên truyền,
Tiểu Bạch rất dễ thương, anh yên tâm đi."
Tiểu Bạch rất dễ thương?
Trần Phi rầu rĩ suy nghĩ: thực ra ngoại trừ khuôn mặt, hắn so với Tiểu Bạch còn dễ thương
hơn nhiều lắm đó.
Ba phút trước khi chương trình chính thức bắt đầu.Khóe mắt Trần Phi giật giật cực kỳ mạnh, hai con mắt dường như muốn nhảy ra ngoài. Hắn
cảm thấy trong lòng càng thêm nặng nề, có một loại cảm giác không nói nên lời, giống như
là sắp xảy ra một chuyện gì đó, mà hắn lại bất lực không thể ngăn cản được.
Giả Chí Thanh vừa đúng lúc lén tông cửa chạy tới.
Trần Phi nghiêm túc tóm lấy hắn, hỏi: "Tiểu Bạch không có chuyện gì chứ?"
"Chuyện gì là chuyện gì?" Giả Chí Thanh bị hỏi đến rối cả lên.
Trần Phi nói: "Ý của tôi muốn nói, cậu ta và Trương Giai Giai có bất hòa hay xung đột gì
không?" Chẳng thể trách hắn suy nghĩ như vậy, thực tế là vì thấy cảnh Tiểu Bạch lần đầu
tiên lên chương trình mà đã có can đảm nói Đại Thần không bằng bà thím, cậu ta quả thật
cái gì cũng dám làm.
Giả Chí Thanh sờ sờ đầu nói: "Không có đâu." Mấy ngày nay ngày nào Tiểu Bạch cũng bị
Đại Thần chăm sóc gắt gao muốn chết, làm gì có cơ hội đi gây chuyện với Trương Giai Giai.
Hơn nữa, Tiểu Bạch cũng không phải là người hay gây gổ với người khác, thông thường
nếu mà có xung đột, cũng đều là do phía bên kia đơn phương tình nguyện.
Trần Phi suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Vậy cậu nghĩ thử xem, trong quá trình truyền hình trực
tiếp, sẽ có cái gì ngoài ý muốn phát sinh không?"
"Nếu đã là ngoài ý muốn, có nghĩa là ngoài dự định rồi, tôi làm sao biết được?" Giả Chí
Thanh cực kỳ không hiểu.
Trần Phi nói: "Khóe mắt của tôi giật cực kỳ tệ hại."
Giả Chí Thanh nói: "Có phải là do anh bị nổi mụt lẹo không?"
"..." Trần Phi mặt không chút biểu tình bay đi mất
Chương trình chính thức bắt đầu.
Trần Phi nín thở xem qua màn hình.
Tiểu Bạch áy náy nhìn Trương Giai Giai, từ tốn nói: "Trước khi chương trình bắt đầu, tôi có
một chuyện muốn tuyên bố. Đáng lẽ nên để đến cuối chương trình mới nói, nhưng mà tôi sợ
thời gian không đủ sẽ bị cắt ngang để quảng cáo."
...
Thân thể Trần Phi lung lay sắp ngã.
Tôi biết mà, tôi biết mà... Ngày hôm nay mí mắt giật khiếp đảm như vậy chắc chắn không có
chuyện tốt!
Đợi cho chương trình chấm dứt xong, hắn nhất định phải từ chối cái chương trình "Phòng
Khách Của Tiểu Bạch" này. Bằng không thì sớm muộn gì cũng có một ngày hắn sẽ vĩnh biệt
cõi đời ở đây mất.
Tiểu Bạch hít một hơi thật sâu nói: "Tôi quyết định rút lui khỏi giới giải trí."
...
Trần Phi ngây người.
Giả Chí Thanh ngây người.
Trương Giai Giai, tất cả nhân viên trong trường quay cũng đồng thời ngây người.
Ngay cả khán giả trước màn ảnh xem chương trình cũng ngây người luôn.
Nói tóm lại, đây chính là giây phút ngây người.Tiểu Bạch tiếp tục nói: "Tôi bước chân vào giới giải trí, thực ra cũng chỉ vì để kiếm tiền mà
thôi. Kiếm đủ số tiền để mua lại tiệm thịt heo của Hùng ca. Mà hiện giờ tôi đã dành dụm đủ
rồi, cho nên... cám ơn mọi người rất nhiều."
Tiệm thịt heo? Tiệm thịt heo nào? Chết tiệt, có ai đó nói cho hắn biết đến cuối cùng là tiệm
thịt heo nào?
Trần Phi gần như muốn phát điên.
Hắn đã dốc hết tâm huyết mới viết ra cái kịch bản lần này, không ngờ lại bị cái tiệm thịt heo
gì đó của cậu ta làm hư hết rồi!
Hắn thề, hắn từ nay về sau sẽ không bao giờ ăn thịt heo nữa. Không, nếu lỡ mà gặp phải ai
họ Chu thì cứ dứt khoát đi đường vòng cho xong!
(~ Chữ trư và Chu đều đọc là [zhū])
Trần Phi phẫn nộ quào đầu bứt tóc.
Giả Chí Thanh cũng không khá hơn chút nào, trợn tròn mắt gần cả phút xong, hắn cuối cùng
cũng nhớ ra chạy đi gọi điện thoại.
Cao Cần, Đại Thần... Hắn có rất nhiều người cần phải gọi.
Điện thoại bắt máy.
Hắn nghe được tiếng Liên Giác Tu ở đầu dây kia nói: "A lô."
...
"Vì sao lại là anh?" Giả Chí Thanh mất hết kiên nhẫn rống lên.
Liên Giác Tu sững lại hai giây mới nói: "Bởi vì đây là số điện thoại của tôi, chính là dãy số
mà cậu tự tay bấm vào điện thoại của cậu đó."
Tiểu Bạch nhìn Trương Giai Giai, xin lỗi nói: "Thật xin lỗi, để chị đợi lâu rồi."
Trương Giai Giai hơi hơi mỉm cười: "Không sao. Tôi vừa được chứng kiến một thời khắc vĩ
đại."
"Thời khắc vĩ đại?"
Trương Giai Giai nói: "Phải. Thời khắc vĩ đại vì lý tưởng đã được hoàn thành. Thời khắc vĩ
đại vì đã kiên định hướng tới mục tiêu, không bị bất kỳ thứ gì cám dỗ."
Tiểu Bạch ngượng ngùng nói: "Tôi không có vĩ đại như vậy đâu."
Trương Giai Giai nói: "Nhưng ở trong lòng tôi thì có."
Tiểu Bạch nói: "A, chúng ta có thể bắt đầu được chưa?"
"Đương nhiên."
"..."
Bọn họ trên chương trình trò chuyện vô cùng vui vẻ, nhưng điện thoại của đài truyền hình thì
đã sớm bị nghẽn mạng.
Tỉ suất xem một lần nữa tăng vọt, lần này, tâm trạng Trần Phi một chút cũng không vui vẻ
nổi. Nói thế nào đây, hắn thấy tâm trạng của mình rất kỳ lạ. Tiểu Bạch là bởi vì chương trình
của hắn mới bước chân vào giới giải trí, hôm nay, cậu ta lại từ chương trình hợp tác với hắn
tuyên bố ly khai, thấy thế nào cũng có bàn tay đạo diễn của số phận.
Đối với lần ra đi này của Tiểu Bạch, hắn đáng lẽ phải vui mừng mới đúng, bởi vì điều này có
ý nghĩa cuộc sống khốn khổ của hắn đã đến hồi kết thúc, nhưng khi tất cả mọi thứ thực sự xảy ra, hắn mới phát hiện ra bản thân mình cũng không phải là không hưởng thụ sự khốn
khổ đó. Cũng có thể nói, thậm chí còn chờ mong nữa. Chờ mong Tiểu Bạch lại nói ra một
câu kinh thiên động địa để cho hắn đi theo phía sau dọn dẹp hậu quả. Hắn đột nhiên hiểu rõ
tâm trạng của cư dân mạng, bởi vì tận đáy lòng hắn, hắn cũng có cảm giác chờ mong như
thế.
Hắn nhìn Tiểu Bạch đang ngồi trên sô pha, tựa như không có việc gì, nhất thời cảm xúc
ngổn ngang trăm mối.
Kiên định hướng đến mục tiêu sao?
Chẳng lẽ trong suy nghĩ của cậu ta, một cửa tiệm thịt heo tầm thường lại tốt hơn làm một
minh tinh được mọi người nâng niu săn đón?
Hắn vừa cảm thấy mù mịt, lại vừa cảm thấy mình đã hiểu câu trả lời rồi.
Bởi vì câu trả lời đang ngồi ngay đằng kia.
Tiểu Bạch cùng Trương Giai Giai trò chuyện rất vui vẻ.
Cậu dường như không cách nào hòa hợp với Chu Mẫn Lệ, mặc dù chính bản thân Tiểu
Bạch cũng chưa từng nhận ra điều đó. Có lẽ, Chu Mẫn Lệ ngay từ lúc bắt đầu đã đem Tiểu
Bạch biến thành tình địch tưởng tượng của mình, cho nên mới thấy bất cứ điều gì cậu làm
cũng đều nhằm vào chính mình.
Trò chuyện dần dần sắp đến hồi kết thúc.
Chủ đề chuyển đến "Nam Nhân Lệ".
Trương Giai Giai nói: "Mấy ngày nữa chính là buổi chiếu ra mắt, cậu sẽ tham gia chứ?"
Tiểu Bạch nói: "Nếu đạo diễn Liên bảo tôi đi, thì tôi sẽ đi."Trương Giai Giai bật cười nói: "Đóng phim cũng đã xong rồi, cậu đâu cần phải nghe lời anh
ấy như thế?"
Tiểu Bạch nói: "Nhưng mà lúc anh ấy nổi nóng lên trông rất kinh khủng."
Trương Giai Giai kinh ngạc: "Tôi nghe đoàn làm phim nói, khi anh ấy nổi giận thì cậu một
chút cũng không sợ mà."
"Lúc anh ấy nổi giận thì không sợ, nhưng mà sau khi nghe những người xung quanh tường
thuật lại, cảm thấy rất đáng sợ đó."
Trương Giai Giai cười ngất: "Liên Giác Tu mà xem chương trình này xong nhất định sẽ rất u
sầu."
Tiểu Bạch nghi hoặc hỏi: "Vì sao?"
Trương Giai Giai nói: "Bởi vì tính nóng nảy của anh ấy còn không đáng sợ bằng những gì
người khác hình dung."
Tiểu Bạch gật đầu nói: "Nghe rất có lý."
Bất kể thế nào, thời gian truyền hình trực tiếp cũng có hạn.
Lúc Trần Phi định thần trở lại, "Phòng Khách Của Tiểu Bạch" đã kết thúc rồi.
Cao Cần chạy như bay xông thẳng vào trường quay, theo sau hắn còn có Phong Á Luân.
Thế nhưng Trần Phi giờ phút này cũng chẳng còn tâm tình mà suy đoán anh ta vì sao lại ở
đây, bởi vì cấp trên đang khẩn cấp vời hắn đến.
"Cho cậu một phút để cậu giải thích những lời nói lúc truyền hình trực tiếp." Cao Cần kiềm
chế cơn thịnh nộ nói.
Tiểu Bạch nói: "Tôi đã giải thích trên chương trình rồi."
"Vì sao lại chọn thời điểm này? Vì sao không thương lượng bàn bạc trước? Vì sao một mình
tự ý quyết định?" Cao Cần mặt lạnh như băng, gần như làm đông lạnh toàn bộ trường quay.
Phong Á Luân nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn: "Được rồi. Có chuyện gì trở về hãy nói. Tiểu Bạch,
đừng lo lắng, không sao đâu."
Một cái liếc mắt từ Cao Cần bay tới: "Em bày đầu tốt lắm, đã làm một tấm gương rất tốt."
Phong Á Luân hiểu rõ hắn đang nóng giận, cũng không cãi cọ với hắn, chỉ kéo Tiểu Bạch đi ra ngoài:
"Tiểu Bạch, nếu cậu không muốn nghe thấy, cậu cứ việc đem mấy câu đó chuyển thành gâu gâu gâu
là được.
CHƯƠNG 82
YÊU EM SUỐT CẢ CUỘC ĐỜI
~.~
Bạch phiến: Yêu Tiểu Bạch, ăn thịt heo! Ủng hộ Tiểu Bạch, ăn nhiều thịt heo!
~.~
Phía trước đài truyền hình chật kín các phóng viên nghe tin chạy tới.
Những phóng viên này thật sự rất tinh tường, đài truyền hình có bao nhiêu cổng ra vào đều
biết rõ như lòng bàn tay, ở mỗi cổng đều bố trí người canh phòng cẩn mật.
Cao Cần không ra được, đành phải trốn trong phòng quản lý đường ống14 của đài truyền
hình.
Điện thoại di động của Cao Cần, Giả Chí Thanh và Tiểu Bạch đều tắt máy.
Cho nên lúc tiếng chuông điện thoại di động vang lên, bọn họ đến nghĩ cũng chẳng cần nghĩ,
đều đưa mắt nhìn Phong Á Luân.
Phong Á Luân nhìn số điện thoại hiển thị: "Là Nhan Túc Ngang." Hắn nhấn phím tiếp điện
thoại, kể cho Nhan Túc Ngang nghe tình huống ở đây, rồi nói cho hắn biết vị trí của bọn họ
lúc này.
14 Phòng quản lý đường ống管道间: phòng điều khiển các đường ống dẫn nước, điện, gas bên trong
các tòa nhà.Cao Cần nhìn hắn cất điện thoại, hỏi: "Anh ta ngày hôm nay không phải tham gia cắt băng
khánh thành sao?"
"Ừ. Anh ta nói đã xong rồi." Phong Á Luân cố ý nhấn mạnh ba chữ "anh ta nói".
Cao Cần nói: "Trương Phục Mãn gần đây có xu hướng biến thành Trương Bất Mãn." Bằng
không cũng không đem chuyện này trực tiếp ném thẳng cho bọn hắn giải quyết.
Phong Á Luân nhún vai nói: "Cho dù không có chuyện này, Nhan Túc Ngang sau khi kết thúc
hợp đồng bay đi mất cũng chỉ là chuyện sớm muộn."
Duy Kiệt mặc dù là công ty quản lý nhất nhì trong nước, nhưng dần dần cũng không giữ nổi
cánh chim ưng càng ngày càng lớn mạnh Nhan Túc Ngang.
Cao Cần trầm ngâm.
Giả Chí Thanh lắc lắc ngón tay chơi đùa với chùm chìa khóa.
Âm thanh leng keng leng keng tựa như một con dao găm, cắt đứt luồng suy nghĩ của mọi
người.
Cao Cần nhịn không được nói: "Cậu không thể yên lặng một chút sao?"
Giả Chí Thanh vô tội nói: "Tôi lại cảm thấy quá yên lặng đó." Hắn thà rằng bị một đống vấn
đề khó khăn đè chết, cũng không muốn bị yên tĩnh làm buồn đến chết trong căn phòng quản
lý đường ống này.
Phong Á Luân nhìn sang Tiểu Bạch, nghiêm túc hỏi: "Cậu thật sự quyết định rút lui khỏi giới
nghệ sĩ sao?"
Tiểu Bạch vô cùng trịnh trọng gật gật đầu
Cao Cần mở miệng nói: "Câu hỏi vừa rồi của tôi cậu vẫn chưa có trả lời tôi. Vì sao lại chọn
lúc truyền hình trực tiếp? Hơn nữa vì sao không chịu thương lượng trước? Cậu cho rằng
tiền trảm hậu tấu là có thể giải quyết được toàn bộ vấn đề sao?"
Tiểu Bạch nói: "Tôi nghe được các anh nói chuyện."
"Cái gì?" Cao Cần cau mày.
Phong Á Luân dường như hiểu ra nói: "Có phải là buổi nói chuyện ngày hôm đó ở nhà Nhan
Túc Ngang?" Nếu thế thì có thể giải thích được, Tiểu Bạch vì sao lại chọn một thời điểm như
hôm nay. Bởi vì cậu ấy sợ Nhan Túc Ngang giành trước một bước.
Tiểu Bạch gật đầu.
Cao Cần nói: "Vậy chuyện ngày hôm nay cậu đã thương lượng với Nhan Túc Ngang chưa?"
"Chưa có." Tiểu Bạch dừng một chút: "Thế nhưng lúc anh ấy quyết định cũng đâu có thương
lượng với tôi."
Cao Cần nói: "Cho nên bây giờ cậu đang giận dỗi?"
"Không phải, tôi rất nghiêm túc khi quyết định."
Cửa bị đẩy ra.
Nhan Túc Ngang sắc mặt mệt mỏi đứng trước cửa, trầm giọng hỏi: "Nghiêm túc đến đâu?"
Ánh sáng nhợt nhạt ngoài hành lang theo cửa tràn vào trong phòng, làm nổi bật hình dáng
của hắn.
Tiểu Bạch ngẩng đầu, trông thấy gương mặt có vẻ ảm đạm vì bị che khuất, một cảm giác áy
náy không hiểu từ đâu ập đến."Nói cho anh biết, nghiêm túc đến đâu?" Nhan Túc Ngang từng bước một tiến lại gần: "Tình
cảm của anh đối với em có nghiêm túc không?"
Bước chân dừng lại đối diện Tiểu Bạch, hắn vươn tay ra, đột nhiên ôm Tiểu Bạch giấu vào
lòng: "Em không biết em như vậy, anh sẽ đau lòng sao?"
Giả Chí Thanh ở bên cạnh giở cái giọng thọc gậy bánh xe nói: "Tôi khẳng định, tôi đã từng
nghe câu thoại này trên ti vi rồi."
Phong Á Luân nói: "Trong mười bộ phim tình cảm, hết chín bộ là có câu này. Còn một bộ là
bởi vì nam chính diễn vai câm điếc, cho nên anh ta chỉ có thể dùng tay để diễn tả."
Cao Cần nói: "Bọn họ định ôm bao lâu nữa mới giải quyết vấn đề bên ngoài?"
"Tới trời cùng đất tận." Phong Á Luân nói: "Lúc đó phóng viên và công chúng đều đã nhắm
mắt xuôi tay hết rồi, vấn đề liền được giải quyết dễ dàng."
"Mấy người im miệng hết cho tôi." Nhan Túc Ngang quay đầu nhìn bọn họ, trừng mắt giận
dữ nói.
Thấy Nhan Túc Ngang nổi cáu, Cao Cần ngược lại bình tĩnh hẳn lên: "Tôi cũng rất muốn.
Nhưng mà tôi nghĩ những lúc như thế này, hai người có lẽ sẽ cần một người quản lý."
Giả Chí Thanh nói: "Chẳng lẽ vấn đề lúc này không phải là làm cách nào để thoát khỏi đây
hả?"
Cao Cần nhìn về phía hắn, ánh mắt quái dị.
Giả Chí Thanh cảnh giác hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Cao Cần đột nhiên đánh một quyền vào bụng hắn
Nhìn Giả Chí Thanh đau đớn khom lưng, Cao Cần mặt không đổi sắc nói: "Tôi nghĩ, chúng
ta bây giờ cần một chiếc xe cứu thương."
Lúc đã nằm trên cáng cứu thương, Giả Chí Thanh vừa rên rỉ vừa kéo tay áo của Cao Cần
thấp giọng nói: "Cho dù anh không đánh tôi, tôi cũng có thể diễn rất đạt mà." Sau cái đợt ở
phòng VIP trong bệnh viện, hắn cái gì cũng không tiến bộ, chỉ có bản lĩnh giả bệnh thì lại tiến
rất xa.
Cao Cần cũng thấp giọng trả lời: "Tôi đánh cậu, chỉ bởi vì tôi muốn đánh cậu."
...
"Fuck!"
Từ bệnh viện trở về, bọn họ tại nhà Nhan Túc Ngang triệp tập hội nghị lần hai.
Trải qua một thời gian để bình tĩnh lại thật dài, những choáng váng ban đầu đã qua đi, lý trí
của tất cả mọi người cũng bắt đầu trở về. Vấn đề cần suy nghĩ hiện giờ không còn là sự đột
ngột của chuyện này nữa, mà là phương án giải quyết tiếp theo.
Giả Chí Thanh chạy tới nhà bếp gọt trái cây.
Cao Cần nhìn Tiểu Bạch, hỏi từng tiếng một: "Cậu thật sự muốn rút lui khỏi giới giải trí?"
Tiểu Bạch gật đầu: "Đúng vậy. Tôi đã để dành đủ tiền rồi."
Cao Cần hỏi: "Là vì tiệm thịt heo?"
"Đó không chỉ là một tiệm thịt heo, đó còn là tâm huyết của Hùng ca, là ước mơ của tôi."
Tiểu Bạch cúi đầu xuống, chần chừ một chút, chậm rãi nói: "Thật ra, tôi không có thói quen
trò chuyện với người lạ. Bởi vì tôi nhất định phải đón ý hùa theo họ, nên đã phải cố gắng nói chuyện. Hơn nữa," cậu hơi dừng lại: "Tôi biết tôi làm không tốt. Nhưng mà tôi cũng không
biết phải làm thế nào mới tốt nữa."
Cao Cần nói: "Không, cậu làm rất tốt."
Tiểu Bạch ngẩng đầu.
Nhan Túc Ngang và Phong Á Luân đều dùng ánh mắt phụ họa theo.
Tiểu Bạch cười gượng gạo, nhàn nhạt nói: "Nhưng đây không phải là điều tôi muốn."
...
Tiểu Bạch không phải là một người nói dối bịa đặt.
Cho nên Cao Cần cũng không tiếp tục khuyên ngăn nữa, hắn nhanh chóng thay đổi trọng
tâm câu chuyện: "Rút lui khỏi giới giải trí không phải là việc có thể tùy tiện, chuyện đầu tiên
cậu phải đối mặt là hợp đồng với công ty quản lý."
Tiểu Bạch nói: "Nếu vậy, tôi phải báo trước ba tháng sao?"
...
"Không, cậu phải bồi thường tiền hủy hợp đồng."
Phong Á Luân nhìn sắc mặt bắt đầu tái mét của Tiểu Bạch, lập tức trượng nghĩa nói: "Anh
hẳn là có khả năng đối phó với Mã Thụy phải không?" Hắn trước đây lúc bỏ đi cũng đâu phải
bồi thường tiền hủy hợp đồng đâu.
Cao Cần nói: "Không chỉ có Mã Thụy, còn có hợp đồng quảng cáo." Nói thế nghĩa là, chuyện
Mã Thụy cứ để cho hắn giải quyết.
Nhan Túc Ngang trầm ngâm một lát mới nói: "Tiền không thành vấn đề."Phong Á Luân khóe miệng khẽ cong lên nói: "Cùng lắm thì tôi thay cậu ấy hoàn thành phần
hợp đồng còn lại."
Cho dù hắn đã từng rời khỏi giới giải trí, thế nhưng giá quảng cáo và tầm ảnh hưởng so với
Tiểu Bạch lại cao hơn không chỉ một bậc.
Tiểu Bạch nói: "Nhưng mà tôi không muốn làm phiền anh."
Phong Á Luân nhún vai nói: "Không sao cả không hề phiền."
Nhan Túc Ngang nói: "Quảng cáo nào? Tôi cũng có thể thay."
...
Cái thương hiệu quảng cáo kia chắc chắn đã kiếm lời rồi.
Phong Á Luân nói: "Tôi còn muốn nhân cơ hội này Đông Sơn tái khởi, không được tranh
giành với tôi."15
Nhan Túc Ngang nói: "Vì sao không để cho công ty quảng cáo lựa chọn?"
...
Phong Á Luân hung hăng trừng mắt liếc hắn.
Cao Cần giơ tay lên nói: "Bây giờ còn ai có ý kiến gì nữa không?"
Nhan Túc Ngang đứng lên: "Tiểu Bạch, em theo anh tới đây một chút."
Tiểu Bạch liếc nhìn Phong Á Luân một cái.
15 Đông Sơn tái khởi: (internet)
Đời Đông Tấn, Tạ An từ quan về ẩn ở Đông Sơn, triều đình nhiều lần mời ra nhậm chức song ông đều từ chối.
Ông là danh sĩ bậc nhất của Trung Nguyên lại nổi tiếng phong lưu nên được nhiều người đương thời hâm mộ.
Về sau Tạ An lại xuất chính, làm quan đến chức Tư đồ. Do đó, thành ngữ "Đông Sơn tái khởi" hoặc "Đông Sơn
phục khởi" được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế.Phong Á Luân mỉm cười đáp trả.
Nhan Túc Ngang đứng trong phòng, chờ Tiểu Bạch tiến vào, ôm chặt lấy cậu, áp xuống
giường: "Từ nãy giờ anh đã muốn làm thế này, thực ra, anh muốn làm đến phát điên lên."
Tiểu Bạch hơi thở hổn hển: "Không được, mọi người đang ở dưới lầu."
Nhan Túc Ngang yên lặng ngắm cậu một hồi, ôm cậu tựa sát vào vai hắn, phát ra tiếng cười
trầm thấp: "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch... anh sao có thể để mất em."
Tiểu Bạch chậm rãi ôm chặt hắn: "Anh sẽ không mất em đâu."
"Đúng vậy, anh sẽ không. Anh sẽ không mặc cho chuyện này xảy ra, mặc dù lúc nghe được
cái tin ấy, trong nửa giờ sau đó anh gần như sống trong sợ hãi." Hắn ngẩng đầu, ánh mắt
nóng bỏng dán vào gương mặt Tiểu Bạch: "Tuy rằng không thể làm toàn bộ, nhưng mà chỉ
lướt qua thì hẳn là không thành vấn đề."
Tiểu Bạch phối hợp dâng môi lên.
Nhan Túc Ngang hung hăng hôn xuống!
Cao Cần nhìn Nhan Túc Ngang và Tiểu Bạch đi xuống, trêu chọc nói: "Lần trước Liên Giác
Tu nói cậu mỗi lần chỉ cần nửa giờ, tôi nghĩ trên thực ra anh ta không có trừ thời gian cậu
tắm rửa cởi quần áo rồi mặc quầo áo."
Nhan Túc Ngang tức giận nói: "Lần sau gặp lại anh ta, nhớ nhắc tôi giết người diệt khẩu."
Phong Á Luân nhìn thấy sóng yên biển lặng, rốt cuộc mới quan tâm tới vị nào đó bị trục xuất:
"Mọi người nghĩ xem, hoa quả ở nhà bếp có khả năng khó sinh hay không?"
Cao Cần nói: "Không, tôi nghĩ cậu ta đang xới đất, sau đó gieo hạt."
Phong Á Luân nói: "Vậy tôi hy vọng cậu ta có giống dưa hấu hay dưa mật."Nhan Túc Ngang nói: "...trồng trong bếp nhà tôi?"
Giả Chí Thanh đang lúc ăn uống hăng say, phát hiện ở cửa có rất nhiều ánh mắt nhìn tới.
Hắn cực kỳ vô tội quay đầu lại: "Tôi chỉ vừa mới gọt trái cây thôi."
Nhan Túc Ngang nhìn trái táo đã bị gặm hết phân nửa trên tay hắn, thở dài nói: "Chỉ là
chúng tôi quên nói cho cậu biết, gọt xong nhớ bưng ra ngoài."
Giả Chí Thanh mặt dày mày dạn gật đầu nói: "Đúng đó."
Chuyện Tiểu Bạch rời khỏi giới giải trí cứ như thế mà ngã ngũ.
Mã Thụy ban đầu có chút phê bình kín đáo, nhưng khi được biết tin Phong Á Luân sắp sửa
quay trở lại thì, lời phê bình kín đáo ngay lập tức biến thành lời cảm ơn. Suy cho cùng, bất
kể là năng lực hay sức hút, Tiểu Bạch vẫn không thể nào so với Phong Á Luân được. Mất đi
một mầm non, lại ôm về được một đóa hoa tươi, tính thế nào cũng có lời. Đêm hôm đó, Mã
Thụy ngủ thực sự rất ngon lành.
Giới truyền thông làm xôn xao một trận nhưng lại không phát hiện thấy tiến triển gì mới, cho
nên cũng đã thu cờ buông trống rút êm.
Duy chỉ có nhóm Bạch phiến là vẫn tiếp tục rầm rầm rộ rộ. Chỉ là bọn họ có thêm một khẩu
hiệu mới: "Yêu anh, ăn nhiều thịt!"
Nghe đâu chính vì thế, Tiểu Bạch đã bị lọt vào thư phản đối của hiệp hội rau xanh ở Mỹ.
--- Cao Cần vui mừng bày tỏ: điều này chứng tỏ Tiểu Bạch ở Mỹ cũng có tiếng tăm rồi.
Điều đáng nhắc đến chính là, cái tạp chí tuyên bố nắm giữ chứng cứ Tiểu Bạch và Nhan Túc
Ngang có quan hệ quả nhiên đã đem ra công bố.Đó là tấm ảnh chụp Tiểu Bạch và Nhan Túc Ngang từ trong phòng đi ra, từ góc độ chụp có
thể thấy được, hẳn là lấy từ camera theo dõi của khách sạn. Có điều lúc này tin Phong Á
Luân vì Tiểu Bạch mà xuống núi tiếp nhận hợp đồng quảng cáo đang được đồn thổi ầm ĩ,
cái tin tức này thật bất hạnh đã bị chôn vùi giữa sóng gió rồi.
Ngoài ra, để ăn mừng Cao Cần cuối cùng cũng đã đồng ý cho Phong Á Luân xuất đầu lộ
diện, Liên Giác Tu đặc biệt công bố một bộ phim mới - "Ngục Giam Lệ".
Cốt truyện so với suy nghĩ trước đây của hắn có chút khác biệt.
Là chuyện về Phong Á Luân đóng vai người mới vào tù cùng với Nhan Túc Ngang đóng vai
đại bàng trong tù cùng đấu mưu đấu trí, rốt cuộc cả hai đều coi trọng lẫn nhau.
Kể từ khi Phong Á Luân xuất hiện cho tới nay, số lần hợp tác chung với Nhan Túc Ngang rất
ít, theo lời của giới truyền thông thì, chính là hai con hổ không thể chung rừng, lần hợp tác
này đương nhiên khiến cho tất cả các tạp chí lớn cùng toàn bộ fan hâm mộ săn đuổi ráo riết.
Trong tình cảnh tin đồn nhảm bay ngập các phương tiện thông tin giải trí như thế, chuyện
Tiểu Bạch rút lui khỏi giới giải trí đã nhanh chóng trở thành chuyện cũ, thay vào đó, chính là
một tiệm thịt heo siêu nổi tiếng ---
Người qua đường giáp: Anh có xem quảng cáo hôm qua không?
Người qua đường ất: Quảng cáo nào?
Người qua đường giáp: Là cái có Nhan Túc Ngang, Phong Á Luân, còn có Tiểu Bạch
đóng, lại còn do Liên Giác Tu đạo diễn nữa đó.
Người qua đường ất: À, là "Ngục Giam Lệ" đó hả? Nhưng mà không phải vẫn chưa
bắt đầu quay sao? Bây giờ vẫn đang chiếu "Nam Nhân Lệ"
mà, xem cực đỉnh, nhưng lại không có Phong Á Luân.Người qua đường giáp: Tôi không nói phim đó. Cái tôi nói là quảng cáo, quảng cáo
tiệm thịt heo.
Người qua đường ất: Chuỗi cửa hàng thịt heo quốc tế hả?
Người qua đường giáp: Không phải, là tiệm thịt heo Hùng Hùng đó. Tôi đi rồi, chỉ là
một cửa hàng nhỏ tổng cộng khoảng mười mét vuông thôi.
Người qua đường ất:...
Người qua đường giáp: Có điều bên ngoài có treo ảnh của Nhan Túc Ngang, Phong Á
Luân.
Người qua đường ất:...
Người qua đường giáp: Nghe nói ông chủ tiệm là Tiểu Bạch.
Người qua đường ất cuối cùng cũng bừng tỉnh đại ngộ: À, tôi nhớ ra rồi. Tiểu Bạch có nói
cậu ta rút lui khỏi giới giải trí là để mở tiệm thịt heo.
Người qua đường giáp: Phải phải.
Người qua đường ất: Cậu ấy mời Nhan Túc Ngang, Phong Á Luân làm người phát
ngôn hả?
Người qua đường giáp: Hình như là vậy đó.
Người qua đường ất: Cửa hàng tổng cộng chỉ có mười mét vuông?
Người qua đường giáp: Ừ, tôi xác thực rồi.
Người qua đường ất:... Vậy thịt heo ở đó có phải từ nhỏ tới lớn đều được nuôi
bằng bào ngư không?Người qua đường giáp: Không biết nữa, tôi chỉ biết là tôi mua về nhà nấu thử, thì thấy
nó đúng là thịt heo.
Người qua đường ất:...
Cho dù bên ngoài có xôn xao ầm ĩ như thế nào, tóm lại, cuối cùng thì tiệm thịt heo Hùng
Hùng của Tiểu Bạch đã khai trương thuận lợi. Hơn nữa từ khi khai trương, số người tới mua
thịt heo luôn xếp hàng kéo dài đến lề đường đối diện.
Rất nhiều người tới mua thịt heo vẫn còn mặc áo T-shirt màu trắng, vừa xếp hàng vừa hô
khẩu hiệu: "Yêu Tiểu Bạch, ăn thịt heo. Ủng hộ Tiểu Bạch, ăn nhiều thịt heo!"
Càng về sau, thịt heo càng cung không đủ cầu, rất nhiều người vào trong tiệm đòi mua tất
tần tật kể cả dao, khẩu trang, giẻ lau... có gì mua nấy.
Cho đến khi Nhan Túc Ngang đóng phim xong chạy đến, trong cửa hàng trống trơn chỉ còn
lại một mình Tiểu Bạch.
Nhan Túc Ngang thở phào nhẹ nhõm: "May mà em vẫn còn."
Tiểu Bạch nói: "Em ráng níu cánh cửa đó."
Nhan Túc Ngang nói: "Bởi vậy anh mới nói, khóa cửa vẫn là nên dùng khóa điện tử của két
sắt, mật mã chỉ mình anh biết thôi."
Tiểu Bạch nói: "Vì sao không cho em biết?"
Nhan Túc Ngang nói: "Anh sợ em biết xong sẽ chạy trốn mất."
"Em không trốn đâu, anh nói cho em biết đi." Tiểu Bạch cười tủm tỉm nhìn hắn.
Nhan Túc Ngang đóng cửa lại, đem Tiểu Bạch giam vào giữa hắn và bức tường, từ từ cúi xuống,
trước khi môi chạm môi, thì thầm nói: "521, 1314."
(~ anh yêu em, trọn đời trọn kiếp)
CHƯƠNG 83
-----truyện đam mỹ hay nhất
Đọc đầy đủ truyện chữ Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản, truyện full Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản thuộc thể loại Đam Mỹ cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản