Trong lòng Lục ma ma vui vẻ, còn chưa kịp lên tiếng thì Cố Hi đã lon ton chạy qua, thân thiết quấn lấy Lục bác sĩ anh tuấn!
“Mua vé xong rồi à?” Lục Triển Phong hỏi.
“Dạ, là ghế đôi.” Đệ đệ thực ngại ngùng.
“Đi thôi.” Lục Triển Phong cười giúp cậu chỉnh lại áo rồi cùng nhau bước vào rạp, không ngờ vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy mẹ mình! Vì thế anh sững sờ một chút.
“Tạm biệt dì.” Đệ đệ còn đang nhiệt tình vẫy tay, “Nhớ phải xem ‘Trời chiều ráng đỏ’ bản 3D đó nha!”
Lục bác sĩ thực giật mình, “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”
…
Mẹ?! Giữa trời nắng chợt nghe tiếng sét đánh cái đùng, chân đệ đệ lập tức mềm nhũn!
“Hai đứa…” Lục ma ma cảm thấy có hơi đầu váng mắt hoa.
“Em ấy chính là Tiểu Hi trước đây con kể đó, Tiểu Hi, đây là mẹ anh.” Bởi vì lúc trước đã từng nói qua chuyện này với người nhà rồi nên Lục Triển Phong cũng không khẩn trương mấy.
Đệt! Tình cờ gặp được mẹ chồng này nọ! Loại chuyện này vậy mà lại xảy ra thiệt kìa! Đệ đệ hít sâu một hơi, sau đó đặc biệt ngoan hiền nói, “Chào bác gái.” Thiệt khẩn trương quá má ơi, nhưng nhất định phải hold được!
“…” Toàn thân Lục ma ma sợ đến nổi da gà! Tuy rằng đã biết tính hướng của con trai lớn, nhưng sao nó lại tìm một thằng lưu manh xã hội đen như này chớ? Còn xạo với mình là nghệ thuật gia nữa!
“Con về nhà với mẹ cái đã!” Lục ma ma đi qua túm con trai mình, đặc biệt nóng giận, không chịu bỏ qua.
Uể, nà ní? Đệ đệ nhất thời như bị sét đánh trúng đầu cực kì bi thương! Ngơ ngác luống cuống không biết làm gì! Sao lại như vậy! Mình chưa làm gì hết mà ta! Sao bác gái lại phong kiến như vậy! Này không khoa học!
“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Lục Triển Phong cũng thực kinh ngạc. Sở dĩ trước đây vẫn luôn không đưa Cố Hi về nhà, là bởi vì sợ nhà mình không đồng ý sẽ xúc phạm tới em ấy. Bây giờ vất vả lắm mới chuẩn bị xong công tác tư tưởng, mọi thứ đều đã chuẩn bị hết rồi còn tưởng cả nhà có thể vui vẻ cùng nhau, nhưng vì sao vừa thấy mặt đã bị từ chối thế này?
Lục ma ma lôi con trai qua một bên, thấp giọng nói thầm một hồi, biểu tình trên mặt Lục bác sĩ càng ngày càng kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Cố Hi, có hơi dở khóc dở cười!
Đệ đệ khẩn trương không yên nắm góc áo, ánh mắt ủy khuất như mèo con, cảm thấy bầu trời như sập tối… không đúng, là trời đất sụp đổ! Vì thế cậu cứ đứng lom lom bên cạnh ghế dựa, để đảm bảo lúc mình hôn mê có thể ngã vào ghế mềm mại chứ không phải lao đầu xuống đất!
“Mẹ, mẹ về trước được không?” Lục bác sĩ nói, “Chuyện này chắc chỉ là hiểu lầm thôi, đợi lát nữa con và Tiểu Hi sẽ cùng về nhà ăn cơm.”
“Con còn muốn dẫn tiểu lưu manh kia về nhà ăn cơm hả?” Lục ma ma giận, ngữ điệu bất giác cao lên.
Tiểu lưu manh?! Đệ đệ đang dựng thẳng tai nghe lén được ba chữ này, nhất thời hóa đá cmn luôn! Rõ ràng mình là tiểu tươi mát mà, tiểu lưu manh gì đó đâu phải thuộc tính của mình đâu ta! Đúng là mình thường xuyên câu dẫn Lục bác sĩ, nhưng loại này cao lắm cũng chỉ bị xếp vào loại… ‘Tiểu yêu tinh tiêu hồn’ này nọ thôi chứ, sao có thể nói mình là tiểu lưu manh được! Trong đầu đệ đệ nhất thời xuất hiện hình ảnh mình đeo khuyên đầy tai, vừa đứng nhịp giò vừa thu phí bảo kê, vì thế yên lặng rùng mình một cái! Tiểu lưu manh không khí chất thiệt đáng sợ mà!
“Mẹ, chỉ là hiểu lầm thôi, mẹ về trước đi được không?” Lục Triển Phong khuyên bà, “Con của mẹ đã gạt mẹ bao giờ chưa?”
Lục ma ma nghĩ nghĩ, con trai cả từ nhỏ tới lớn quả thực rất ít khi nói dối, nhưng chuyện này cũng không cách nào xóa được hình tượng lưu manh của đệ đệ trong siêu thị lúc trước! Vì thế bà thực kiên định nói, “Mẹ không về, mẹ đến quán trà đối diện chờ hai đứa, hôm nay nhất định phải ba mặt một lời nói cho rõ ràng!”
…
“Được rồi.” Lục Triển Phong bất đắc dĩ, định sau khi hỏi rõ Cố Hi sẽ đưa cậu ấy đến gặp Lục ma ma.
Sau khi trở về, đệ đệ vẫn đứng tại chỗ, thần tình luống cuống hai mắt đẫm lệ lưng tròng, y như một hoàng tử nhỏ mới bị trục xuất ra nước ngoài vậy! Khiến người qua đường không khỏi ngoái đầu nhìn, thiệt muốn đi tới cho cậu một cái kẹo!
“Em đó.” Lục bác sĩ vừa bực mình vừa buồn cười, nhẹ nhàng nhéo cái mũi nhỏ của cậu một cái.
“Rốt cuộc là sao vậy?” Đệ đệ vừa thống khổ vừa mờ mịt.
“Trước đây có phải em đi siêu thị gặp được mẹ anh không?” Lục Triển Phong hỏi.
Siêu thị? Không thể nào, không có ấn tượng gì hết a. Đệ đệ vừa chuẩn bị lắc đầu phủ nhận, lại mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai, cẩn thận nhớ lại, trong đầu đột nhiên hiện lên một củ cải trắng!
Củ… cải… trắng… tiểu… lưu… manh……..
A a a! Này nhất định không phải sự thật! Đầu gối đệ đệ mềm nhũn, trước mắt trắng xóa!
Sau đó cậu sẽ xuyên tới hậu cung của hoàng đế ngày xưa ư?
Không hề!
Đệ đệ đặc biệt thảm thiết trợn trắng mắt ngất đi!
Hơn mười giây sau, đệ đệ tỉnh lại trong lồng ngực ông xã mình, trợn mắt nhìn đôi mắt ôn nhu kia.
“Sao em còn chưa trở về hai tháng trước nữa vậy?” Đệ đệ cực kì bi thương thất vọng vạn phần.
Lục Triển Phong dở khóc dở cười, đỡ cậu ngồi nghỉ trên ghế sofa.
“Bây giờ phải phải phải làm sao đây?” Đệ đệ run run nói lắp.
“Nói cho anh biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì cái đã.” Lục bác sĩ ôm chầm vai cậu, “Ngoan, đừng sợ.”
Ngồi trong lồng ngực rộng lớn lại còn ấm áp rất có cảm giác an toàn. Đệ đệ nghẹn ngào một chút, sau đó ngoan ngoãn kể lại tình cảnh ngày đó!
Sau khi nghe xong, mặt Lục bác sĩ không biết nên biểu hiện sao luôn.
“Em thật sự không cố ý đâu.” Đệ đệ hối hận không chịu nổi, anh mình sao lại cố tình cảm lạnh ngay lúc đó chứ, thật đáng giận!
Vô tội nằm không cũng dính đạn, Cố tổng ngồi trong phòng làm việc bất ngờ hắt hơi một cái!
“Còn chuyện gạ mua vé coi phim là sao?” Lục bác sĩ lại hỏi.
Gạ mua vé? Đệ đệ mở to hai mắt, “Em không có nha! Bác gái muốn mua vé ‘Đêm khuya dưới bóng cây đại thụ’ mà hết vé, nên em mới đề nghị bác ấy mua vé ‘Trời chiều ráng đỏ’ bản 3D! Chỉ là đề nghị thôi mà!”
Sao lại nhọ tới mức này chứ. Lục bác sĩ rối rắm bóp trán.
“Bác gái có ra lệnh bắt chúng ta phải chia tay hông?” Đệ đệ vô cùng xoắn xuýt, trong đầu không ngừng hiện ra nào là Ngưu Lang Chức Nữ, Romeo và Juliet, Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi, Lương Sơn Bá cùng Mã Văn Tài… í lộn là Chúc Anh Đài.
“Không có, nói rõ ràng là được rồi.” Lục Triển Phong hôn hôn trán cậu, “Đừng lo lắng.”
Trong một vài trường hợp, cách giải quyết vấn đề tốt nhất không phải nói thật, mà là dựng một câu chuyện xưa cảm động lòng người.
Nhất là khi trong nhà còn ẩn giấu một đại thần của giới tiểu thuyết!
Mười mấy phút sau, đệ đệ ôm một chồng tạp chí cùng Lục bác sĩ đi vào quán trà.
Lục ma ma cảnh giác nhìn cậu.
Trong lòng đệ đệ khóc hu hu, con không phải như bác nghĩ đâu mà! Còn oan hơn Đậu Nga nữa chời ơi!!!
“Mẹ, đây thật sự chỉ là hiểu lầm thôi.” Lục Triển Phong kéo Cố Hi qua ghế đối diện ngồi, “Con không lừa mẹ đâu, Tiểu Hi là nghệ thuật gia rất nổi tiếng.”
Lục ma ma trầm mặc, biểu tình vẫn giận dữ như trước.
“Bác gái, con thật sự không phải tiểu lưu manh đâu, mấy cái này là do con sưu tầm được.” Đệ đệ nhu thuận hai tay dâng tạp chí lên, có hơi run run!
Lục ma ma quét mắt qua bìa tạp chí rồi nhìn nhìn đệ đệ, sau đó nhìn tạp chí, lại nhìn đệ đệ!
Trong lòng Cố Hi thực lo âu, biết vậy hồi đó lúc chụp đã cười rồi! Mặt mình trên bìa lúc này thiệt u buồn quá mà! Tuy rằng rất có khí chất, nhưng nhìn không tươi tắn gì hết! Nhất định không thể khiến người lớn thích được!
“Người này là cậu thật à?” Lục ma ma tỏ vẻ hoài nghi, nói không chừng là mạo danh này nọ.
“Là thiệt đó, đây là chứng minh thư của con!” Đệ đệ nhanh tay lấy chứng minh trong bóp ra, “Lúc nào cũng hoan nghênh bác đến triển lãm tranh của con!”
Tên trên bìa tạp chí giống y đúc trên chứng minh, Lục ma ma không muốn tin cũng phải tin.
“Vậy rốt cuộc mọi chuyện là sao?” Lục ma ma vẫn canh cánh trong lòng vụ củ cải!
“Sự việc thật ra là thế này.” Hai mắt đệ đệ nhoáng cái đỏ lên! Đặc biệt đặc biệt chân thật, quả là có tố chất ảnh đế!
Lục Triển Phong xoa xoa mũi, uống một ngụm trà hoa lài.
Một đoạn tình xưa đẹp đẽ dần được hé mở. Khoảng hơn mười năm trước, cách mạng văn hóa cả nước làm dấy lên một trận náo động, mọi nhà đều ăn không đủ no. Có một cô gái họ Trương trẻ tuổi vì muốn chữa ho cho ông nội mà nửa đêm nửa hôm chạy đến chỗ trồng củ cải của công xã(*), định trộm một cây về nhà nấu canh. Nhưng vào những năm đó, mọi tài sản đều thuộc sở hữu tập thể, cô gái không hề có chút kinh nghiệm trộm cướp gì bị một chàng trai bắt được, cảm thấy lần này tiêu đời thật rồi, bởi vì này cũng coi như đã phạm tội! Ai ngờ chàng trai không những không tố cáo nàng mà còn giúp nàng nấu canh trị bệnh cho ông nội! Bởi vậy mới bắt đầu một đoạn tình xưa triền miên! Nhưng trời không chiều lòng người, đội trưởng công xã vừa mắt cô gái kia, vì thế trực tiếp cho chàng trai nọ sung quân vào nông trường đông bắc! Thủ đoạn độc ác chia rẽ uyên ương. Sau đó thì kẻ trời nam người đất bắc, chưa từng gặp lại lần nào!
(*)Công xã: hình thức tổ chức việc sử dụng ruộng đất công dưới chế độ phong kiến.
Tuy rằng đặc biệt máu cún, nhưng lại có thể khiến người cùng thời như Lục ma ma đồng cảm!
“Con làm tình nguyện ở viện phúc lợi nghe kể chuyện này.” Đệ đệ nghẹn ngào vô cùng, “Ngày đó cụ Trương cảm lạnh rất nghiêm trọng, muốn uống canh củ cải, cho nên con mới tranh giành với bác.” Đờ mờ chỉ cần năm phút mà tẩu tử mình đã viết được một câu chuyện xưa tam tục mà đẹp đẽ như này rồi!
Lục ma ma tuy rất cảm động, nhưng vẫn không quên được hình xăm chuột Mickey trên tay đệ đệ!
“Là giả đó, dán lên để chọc mấy đứa nhỏ cho vui thôi à.” Đệ đệ nhanh chóng xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay sạch sẽ!
“Mẹ, Tiểu Hi thật sự rất hiểu chuyện, vừa nãy cũng chỉ là muốn giới thiệu phim cho mẹ thôi, không phải bắt mẹ mua vé đâu.” Lục bác sĩ thực thành khẩn, “Em ấy chỉ đi mua quần áo với con thôi.”
Lục ma ma đang do dự.
“Bác gái.” Ánh mắt đệ đệ đặc biệt ủy khuất, “Con thật sự không phải lưu manh đâu mà.” Trời đất chứng giám, tui rõ ràng là tiểu tươi mát nha!!!!!!!!!!!!!
“Được rồi.” Rốt cuộc Lục ma ma cũng thỏa hiệp, giận dữ nói, “Chuyện lớp trẻ tụi bây, bác muốn quản cũng không quản được.”
“Ai nói chứ, dù con trai có lớn thế nào thì cũng là con của mẹ.” Lục bác sĩ cầm tay bà, “Con sẽ cùng Tiểu Hi hiếu thuận với mẹ.”
“Đúng đó.” Mũi đệ đệ hơi xót, đặc biệt muốn nói bà biết, mình thật sự thật sự rất thích Lục bác sĩ.
Sau khi Lục ma ma rời đi, Cố Hi chôn mặt trong ngực Lục Triển Phong, nửa ngày cũng không nói gì.
“Bị hù rồi hả?” Lục Triển Phong vỗ vỗ lưng cậu.
“Em thật sự rất sợ bác gái không thích em.” Đệ đệ nghẹn ngào vạn phần.
“Sẽ không đâu.” Lục bác sĩ cúi đầu hôn tóc cậu, “Tiểu Hi của anh vừa biết điều vừa tốt bụng, ai mà không thích chứ.”
Tình thoại này nọ… Thiệt ôn nhu muốn chớt hà! Hai mắt đệ đệ đẫm lệ mê man! Cảm thấy vô cùng hạnh phúc!
Buổi tối, hai người cùng nhau về nhà ăn cơm, hơn nữa còn có Lục Triển Vũ và Sở Sở, người một nhà đặc biệt náo nhiệt!
Đệ đệ trổ tài nấu nướng một chút, thái rau đổ dầu đặc biệt điêu luyện, đặc biệt hiền thục bức người! Hơn nữa còn được Sở Sở nhiệt liệt khen ngợi trên bàn cơm, rốt cuộc khiến Lục ma ma hoàn toàn tin tưởng, con trai lớn không đưa về một tên lưu manh!
Không khí trên bàn ăn mới đầu còn xấu hổ, nhưng càng về sau càng hài hòa. Đệ đệ nhu thuận nghe lời lại hiểu chuyện, đặc biệt đặc biệt khiến người thích, thậm chí sau khi cơm nước xong xuôi còn xung phong đi rửa chén nữa!
“Để tôi đi cho.” Lục Triển Vũ cười xắn tay áo, “Lần đầu cậu tới đây, sao có thể để cậu rửa chén được.”
Lục ma ma vào phòng bếp cắt dưa lưới, đệ đệ cảm thấy thật ấm áp, loại cảm giác người một nhà này!!!!!!!!!!
Tuy phòng ngủ Lục bác sĩ rất lớn, nhưng đệ đệ vẫn không chịu ngủ lại, bởi vì cậu là tiểu tươi mát khí chất thuần khiết sạch sẽ a! Sao có thể lần đầu tới nhà người ta đã ngủ lại được chứ, tuyệt đối không thể! Nhất định phải ít ham muốn!
Lúc tạm biệt, Lục ma ma do dự một chút rồi dặn cậu sau này tới chơi nhiều nhiều chút, đệ đệ lập tức lệ nóng doanh tròng! Thẳng đến lúc ngồi vào xe vẫn còn đang chìm đắm trong sung sướng không chịu nổi.
“Cười ngố quá.” Lục Triển Phong xoa xoa mặt cậu.
“Thiệt tốt.” Đệ đệ che mặt cảm thấy quắn quéo vô cùng! Vốn dĩ tưởng sẽ trắc trở lắm chứ! Không ngờ bác gái lại dễ nói chuyện như vậy, không bắt mình ra biển sâu mò dạ minh châu để chứng minh tình yêu với Lục bác sĩ, cũng không cưỡng chế mình phải đi hái tuyết liên trên Thiên Sơn cho bà tẩm bổ! Quả nhiên đời thực so với tiểu thuyết dễ dàng hơn nhiều! Về nhà nhất định phải ăn mừng một phen! Hai má đệ đệ ửng đỏ mị nhãn như tơ, thâm tình nhìn thoáng qua chồng mình!
“Tối nay anh phải trực rồi.” Lục bác sĩ đúng lúc phát hiện ý đồ của đệ đệ.
Đệ đệ nhất thời thất vọng vạn phần.
“Nhưng bây giờ còn cách đó mấy tiếng lận.” Khóe miệng Lục bác sĩ giương lên, đậu xe dưới bóng cây.
Oh shiet! Xe chấn này nọ đồ, thiệt là bất ngờ nha! Đôi mắt đệ đệ lập tức tỏa sáng! Đm cái này được!!!
“Ngoan.” Lục bác sĩ hạ thấp lưng ghế.
Đệ đệ xấu hổ nằm yên, bắt đầu rên rỉ tiêu hồn.
Tay Lục Triển Phong đang tháo dây an toàn khựng lại một chút, “Anh chưa làm gì hết mà.”
Vậy phải nhanh chút đi chớ! Lãng phí thời gian là phạm tội đó! Đệ đệ cắn môi dưới, cảm thấy biểu tình của mình đặc biệt mê người!
Trên thực tế cũng rất mê người đó, ít ra thì đối với Lục bác sĩ là vậy! Vì thế anh hai ba phát cởi dây lưng đệ đệ, lột quần cậu xuống.
Hai má đệ đệ phiếm hồng vô cùng khát vọng nhìn anh, xấu hổ đề nghị, “Có muốn ra ngoài dã hợp không?”
…
Lục bác sĩ quyết đoán làm lơ.
“Ưm…” Đệ đệ vừa hưởng thụ phục vụ của anh vừa không ngừng cố gắng lải nhải, “Anh thật sự không muốn ra ngoài sao? Phong cảnh đẹp như tranh luôn kìa!” Em có thể dựa lên thân cây, nhất định rất tuyệt đó!!!!!!
Đọc đầy đủ truyện chữ Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ, truyện full Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ thuộc thể loại Huyền Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ