Quý Diệp nhíu mày tỏ rõ không vui, Lạc Thiên Kỳ cười cười chọc chọc ngón tay vào má của hắn.
"Hắn gọi cho em làm gì?"
Lạc Thiên Kỳ y rất biết cách dỗ chồng, biết người nào đó đang ăn giấm y liền chu môi nhỏ hôn vào môi người ta để rót mật ngọt vào.
Thế là người nào đó được hôn tươi tỉnh hẳn ra, cau có cũng chả còn, nhưng ghen là vẫn ghen à nha, người ta ghen trong lòng đấy nhá.
"Hắn gọi để mượn tiền em."
"Hửm?"
Quý Diệp nghiêng đầu nhìn Lạc Thiên Kỳ, y cũng chỉ nhún vai sau đó đem cuộc đối thoại của mình cùng tên tra nam Trương Tịnh Đăng kia kể ra, à tất nhiên là có lượt bỏ mấy lời sến sẩm mà y giả bộ ngọt ngào với tra nam, y mà kể ra thì sẽ liệt giường mất.
Quý Diệp trầm ngâm lắng nghe y nói, mày không ngừng nhíu lại.
Công ty gặp vấn đề thì liên quan đếch gì đến vợ của hắn, hai người chỉ là người yêu...
À nhắc thì mới nhớ, Quý Diệp hắn chính là bị vợ mình cho đội nón xanh từ lâu rồi, mặc dù với lý do là y trả thù nhưng nói hắn không khó chịu chính là nói dối rồi còn gì nữa, có người đàn ông nào rộng lòng tốt bụng đến mức để vợ mình qua lại với kẻ khác đâu.
Càng nghĩ càng thấy bực mình, bàn tay đặt dưới mông tròn cũng vì thế mà hung hăng bóp mạnh mấy cái, Lạc Thiên Kỳ ăn đau kêu lên vài tiếng nhưng không biết là vô tình hay cố ý mà tiếng kêu hơi lạc đi trở thành tiếng r.ên rỉ kiều diễm.
Quý Diệp đen mặt vỗ mặt vào mông y.
"Sao anh không biết em d*m thế này nhỉ?"
Lạc Thiên Kỳ uốn éo thân thể quyến rũ tỏ ý phản đối.
"Người ta không có, tại anh chứ bộ."
"Vậy còn tên kia thì sao, em với hắn ta có...!"
Quý Diệp nói lấp lửng nhưng ý tứ Lạc Thiên Kỳ đều hiểu hết.
Y phồng má đưa tay xuống nhéo mạnh vào eo của hắn.
"Lần đầu của em chính là bị anh lấy đấy nhá, em với hắn ta đến hôn còn chưa làm kia kìa."
Cái này là y nói thật, không phải y mà chính là nguyên chủ, nguyên chủ tính vốn rụt rè nên mấy chuyện thân mật này rất ít khi chủ động, nếu Trương Tịnh Đăng có ra dấu thì y cũng ngại ngùng từ chối khéo léo, điều này khiến Lạc Thiên Kỳ tò mò rằng tại sao người rụt rè như nguyên chủ lại có thể vì tên tra nam đó mà làm mọi thứ điên cuồng như vậy chứ.
Quý Diệp nghe thế thì lòng như muốn nở hoa, vui sướng không ít.
Cưng chiều hôn khắp gương mặt nhỏ xinh của y.
Lạc Thiên Kỳ tỏ vẻ ghét bỏ đẩy mặt người nào đó ra.
"Em kể không phải để anh ghen đâu đấy nhá, giúp em giải quyết đi."
Quý Diệp nhướn mày nhìn y.
"Thì em chia tay với hắn ta đi, à trước khi chia tay thì ban cho hắn một ân huệ đi, anh đưa em một cọc tiền, bá khí đập thẳng vào mặt hắn rồi quay người tiêu sái bước đi.
Sao? Thấy được không?"
Lạc Thiên Kỳ bất lực nhìn Quý Diệp.
Được con mắt anh.
Lạc Thiên Kỳ thở dài, ngón tay thon dài di di trên vùng ngực rắn chắc của nam nhân.
"Chồng à, anh giúp em tạo một tài khoản ảo đi."
"Để làm gì?"
Lạc Thiên Kỳ cong mắt nhìn hắn, có biết bao nhiêu gian xảo liền thể hiện lên hết.
"Để giúp người yêu em rửa tiền nha."
Quý Diệp nhìn bộ dạng tinh nghịch của vợ yêu tim đập bang bang, thật muốn đè ra mà hôn hít một trận.
Vợ hắn đáng yêu chết mất.
Hai người náo loạn thêm một lúc trong phòng rồi mới trở về vị trí mình làm việc.
Lạc Thiên Kỳ mở cửa phòng giám đốc ra liền bị hai cặp mắt nhìn đến khiến y nhất thời ngơ ngác.
Cái tình hình gì đây?
Trợ lý Trần ngồi giữa hai chồng giấy được xếp gọn thản nhiên ăn bánh, hai mắt chớp chớp sau cái mắt kính nhìn ra cửa.
Ngô ảnh đế ngồi cạnh tiểu trợ lý tay đang thoăn thoắt làm việc nghe tiếng mở cửa cũng ngơ ngác ngước lên nhìn.
"....."
Qua một khoảng im lặng Lạc Thiên Kỳ cũng dần dần thích nghi được với bầu không khí ngượng ngùng này.
"Hai người...!"
Ánh mắt y hơi híp lại như thể đã đoán được điều gì đó mờ ám.
Vì quá hiểu rõ cái tính hay suy diễn không đâu của sếp nhà mình, trợ lý Trần vội đứng dậy kéo y vào bên trong vội vàng xua tay giải thích.
"Ngài đừng có nghĩ bậy đấy nhé, tại công việc nhiều quá nên Tự ca giúp tôi thôi."
Bên kia Ngô Gia Tự cũng mỉm cười gật đầu bổ sung thêm sự đáng tin cho lời giải thích của cậu.
Nhưng hai người đã lầm, Lạc Thiên Kỳ y chính là không tin họ.
Hừ, mấy người mà không có gì khả nghi thì tương lai cũng chắc chắn có.
Lạc Thiên Kỳ che miệng cười cười.
"Ồ, ra vậy à...!mà Tiểu Trần à, tôi đâu có thấy là Ngô ảnh đế giúp cậu đâu, nhìn cứ như là việc của Ngô ảnh đế ấy, nãy tôi thấy anh ta làm hết còn cậu thì...!ngồi bên cạnh vui vẻ ăn bánh nha."
Tiểu Trần mặt mày đỏ lựng không biết giải thích sao, may là Ngô Gia Tự lên tiếng nói đỡ.
"Là cậu ấy mệt quá nên nghỉ ngơi một chút thôi."
Tiểu Trần gật đầu lia lịa, đúng, đúng vậy đấy giám đốc.
Tôi nghỉ ngơi có một tiếng à.
Trùng hợp thay, thời gian Ngô Gia Tự đến giúp cậu tới bây giờ cũng gần một tiếng.
Lạc Thiên Kỳ dường như vẫn chưa muốn buông tha hai người, tay khều khều tiểu trợ lý.
"Mà hai người trông có vẻ thân nhỉ? Hồi nãy tôi nghe cậu gọi anh ấy là Tự ca thì phải."
Câu nói này làm tiểu trợ lý hết đường chối cãi, hơi liếc mắt qua nhìn Ngô Gia Tự cầu cứu nhưng hắn cũng lực bất tòng tâm nhìn cậu.
Lạc Thiên Kỳ thấy hai người khó xử thì đã được ý nguyện, y cuối cùng cũng thương tình buông tha cho hai người.
"Được rồi, không nói nữa, Ngô ảnh đế đến DK xem ra là có việc đi, lúc nãy tôi thấy quản lý của anh đang điên cuồng kiếm anh đấy."
Ngô Gia Tự ồ lên một tiếng, nãy giờ mãi lo giúp tiểu trợ lý làm việc, hắn cũng quên mất mình cũng đến đây có việc để làm nha.
Đọc đầy đủ truyện chữ Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi!, truyện full Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi! thuộc thể loại Huyền Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tra Nam! Đến Giờ Phán Quyết Rồi!