Tân quốc mùa xuân năm thứ ba mươi ba, xảy ra rất nhiều chuyện.
Đầu tiên là Đại Chu Hoàng Đế Bệ Hạ ban bố một đạo ý chỉ, yêu cầu Ly cung mau sớm đề cử ra một vị Giáo Hoàng mới.
Chuyện này tạo thành sóng to gió lớn, không có mấy người biết, sau khi ban bố đạo ý chỉ kia, Hoàng Đế Bệ Hạ ngồi ở trên ngôi vị Hoàng Đế ngẩn người thời gian rất lâu, sau đó bảo sư đệ viết một phong thơ cho Thánh Nữ phong.
Bình An đạo cũng rất náo nhiệt, Trung Sơn Vương bởi vì mùi vị mỳ không đúng đem đầu bếp mới tới mắng thành cứt trâu.
Cách đó không xa Tiết phủ, ở đại triêu thí đứng vị trí thứ hai Tiết Nghiệp Cẩn, ra khỏi Thiên Thư lăng làm chuyện đầu tiên chính là bị mẫu thân mang theo đến chỗ tương thân, mỗi đêm thở dài thở ngắn.
Tiết phủ bên cạnh có tòa nhà bí ẩn của Chu Thông lại là bị Mạc Vũ âm thầm thu tới, gần nhất sau khi hạ triều việc nàng thích làm nhất chính là cùng Lâu Dương Vương ở chỗ này nghiên cứu dưa cải làm thế nào cho dễ ăn, xem ra nàng thật sự mang thai rồi.
Phụng Khuê Quân thành thủ Tầm Dương thành trước đây vẫn ở lại Tuyết Lão thành, nghe nói là học tập kiểu hát ca kịch, Ma tộc văn minh thành quả bị Đại Chu vương triều không chút khách khí để thế nhân cùng hưởng, trân quý nhất là Thông Cổ Tư đại học giả nghiên cứu bút ký do triều đình cùng Ly sơn riêng mình cầm một nửa.
Đến tận bây giờ, Cẩu Hàn Thực đã ba năm không có rời khỏi chủ phong, ngày đêm cùng bút ký nghiên cứu này làm bạn, Thu Sơn Quân chỉ nhìn ba ngày, đã không để ý phụ thân đau khổ khẩn cầu, độc thân rời đi, đi hướng cánh đồng tuyết xa xôi hàn lãnh.
Đợi Quan Phi Bạch biết tin tức từ Vấn Thủy vội vã trở về, đã không nhìn thấy hắn nữa rồi, cũng không có cơ hội hỏi lá thư đại sư huynh năm đó viết cho Lương Bán Hồ đến tột cùng có nội dung gì.
Không ai biết Thu Sơn Quân đi tới Bắc Hải, ở nơi đó hắn tìm được Y Xuân sơn nhân cùng Kính Bạc sơn nhân.
Hắn không giấu diếm ý đồ của mình, trực tiếp nói cho hai vị sơn nhân, hắn chuẩn bị ở bên Bắc Hải sống rất nhiều năm, đợi đến đối phương tự nhiên chết già, sau đó sẽ dùng bút ký của Thông Cổ Tư đại học giả giải phẩu nghiên cứu thân thể của bọn họ, hi vọng tìm được phương pháp để cho Ma tộc tiếp tục sinh sôi.
Hai vị sơn nhân không tức giận, cũng không cảm thấy hắn là người điên, cười cười đồng ý yêu cầu của hắn.
Sáng sớm ngày hôm sau Thu Sơn Quân thấy Nam Khách, mới biết được nàng đã ở nơi này sinh sống nhiều năm, chẳng qua thoạt nhìn bệnh của nàng không tốt hơn là mấy, ngược lại có chút tăng thêm.
Hắn mỉm cười nói: "Đúng dịp, ta gần đây học một thủ kiếm khúc, ngươi có muốn nghe hay không?"
...
...
Thế gian hết thảy đều rất tốt, Đường Tam Thập Lục lại không tốt lắm.
Ở Vấn Thủy thành dù như thế nào lớn lối cũng không hiển lộ được bản lãnh, trở lại kinh đô lại không chịu được bộ dáng ân ái của đôi cẩu nam nữ Chiết Tụ cùng Thất Gian, lão thái gia thân thể khỏe mạnh, rõ ràng trong khoảng mười năm còn chưa chết, độc của phụ thân đã được giải, ít nhất còn có thể sống thêm mấy trăm năm, hắn có thể làm được gì đây?
Hắn đi ngoài thành lên núi hoa đào, vào gian Đào Hoa am kia, muốn một chén trà hoa đào, ngồi xuống chính là ba mùa thu, nhưng thủy chung không thể nhận được hồi âm.
Lạc Lạc sinh hoạt cũng không vui vẻ.
Mùa xuân, nàng chính thức được phong làm Thái nữ, nhưng đối với cuộc sống của nàng không có quá lớn ảnh hưởng, trừ đọc sách luyện công họa hoa lê ra, việc nàng làm thường xuyên nhất chính là ngắm biển mây, ngón tay trong vô thức xoa xoa tảng đá kia, vẻ mặt tịch liêu.
Hiên Viên Phá không tiếp tục lãnh binh, cũng không cùng Kim Ngọc Luật đi trồng trọt, mà làm quan thị vệ cho Lạc Lạc.
Thời điểm Lạc Lạc đứng ở bên cửa sổ tròn nhìn biển mây ngây ra, hắn cũng đang nhìn nàng ngây ra, hắn biết Điện hạ không ở chỗ này dừng lại thời gian quá dài, bởi vì Điện hạ tu hành thật rất khắc khổ, tới ngày lướt qua cánh cửa kia, Điện hạ nhất định sẽ đi thế giới kia để tìm Trần Trường Sinh.
Đồng Giang dưới hoàng hôn xinh đẹp như chiếc đai lưng màu vàng.
Trong trấn nhỏ cuộc sống vẫn là an bình mà nhàn nhã như vậy.
Trúc bài xanh biếc đổ ở bài trên bàn, đưa tới một trận kinh hô.
Thanh nhất sắc.
Từ Hữu Dung lẳng lặng nhìn trúc bài, bỗng nhiên nói: "Cảm giác không sai."
Phụ nhân cùng hai khách bài khác đang chuẩn bị đón ý nói hùa vào hai câu, đột nhiên cảm giác được nơi nào có chút không đúng.
Những lời này của nàng giống như nói không phải là bài.
...
...
Thánh Nữ phong quanh năm lượn lờ mây mù bỗng nhiên tản ra, chim quý dị điểu khó có thể đếm hết từ các nơi trên đại lục bay tới, như hành hương bình thường.
Một trận mưa thu rửa Đồng giang, thế gian các nơi đều có cảm ứng.
Vương Phá đứng dưới cây ngô đồng, nhìn về phương hướng Nam Khê trai, cảm khái nói: "Rất giỏi."
Hắn biết rõ, năm đó Từ Hữu Dung không theo Trần Trường Sinh rời đi, không phải bởi vì Nam Khê trai sự vụ nhiều, hoặc là thiên hạ đại cục chưa định.
Nàng chẳng qua là không phục, nàng muốn chính mình rời đi.
Năm đó Trần Trường Sinh ở Tuyết Lão thành phá cảnh nhập thần thánh, có khắp mọi mặt nguyên nhân, quá trình không cách nào tái diễn.
Thật sự tính lên, Từ Hữu Dung tiến vào thần thánh lĩnh vực mới là nhỏ tuổi nhất.
...
...
Trước khi rời đi, Từ Hữu Dung nhận được một phong thơ từ kinh đô gửi tới.
Chữ viết rất sạch sẽ, có chút giống với Trần Trường Sinh, cũng có chút với Dư Nhân.
Nội dung trong thư, là nguyên lời của Dư Nhân sao.
"Ba năm sau ta sẽ thối vị, thay ta đem hắn tìm về."
...
...
Có người rời khỏi thế giới này sớm hơn cả Từ Hữu Dung, nàng cũng đi tìm Trần Trường Sinh.
Hắc y thiếu nữ đi ra khỏi vực sâu, ngắm hướng phía trước tòa cứ điểm băng tuyết hùng vĩ chí cực, nghe trên tường thành truyền đến tiếng hô, khuôn mặt đầy vẻ không giải thích được.
Nếu như nàng không nghe lầm, những người đó hô chính là long kỵ sĩ, nhưng mà trong gió tuyết bay tới không phải một đám rắn mối hay sao?
...
...
Trần Trường Sinh đứng bên dòng suối, lấy khăn cẩn thận chà lau sạch sẽ bọt nước trên tay, đứng dậy xuyên qua rừng cây, lướt qua hàng rào, hướng tòa kiến trúc nơi xa đi tới.
Tóc đã cắt ngắn, hơi hơi lởm chởm, đen nhánh rậm rạp, không có cách nào sơ đạo kế nữa, nhưng nhìn cũng rất nhẹ nhàng khoan khoái.
Hắn mặc y phục giặt sạch không nhiễm một hạt bụi, cùng ma pháp học đồ khác tạo thành tiên minh đối sánh.
Có lẽ chính là bởi vì nguyên nhân đó, vô luận là giáo sư trong học viện, hay là trên bãi cỏ mấy vị bác gái cũng rất thích hắn.
Trần Trường Sinh bây giờ là một gã ma pháp học đồ bình thường.
Ở Hôi Bảo công quốc, ma pháp học đồ như hắn có mấy vạn tên.
Hắn không lo lắng sẽ bị người ta phát hiện bí mật của mình, biết mình đến từ một thế giới khác, chỉ sợ học viện này có rất nhiều ma pháp sư ưu tú, thậm chí còn có hai vị ma đạo sư.
Ở Ma Pháp học viện, hắn biểu hiện vô cùng bình thường, vô luận là ma lực ba động hay là niệm lực cường độ, cũng không có bất kỳ điểm gì đặc biệt khác.
Nếu như hắn nguyện ý, chút ít ma lực yếu ớt ba động cũng có thể tùy thời biến mất, biến thành chân chính người bình thường.
Cho dù thần minh thấy hắn, hẳn là cũng không cách nào phát hiện thân phận chân thật của hắn, bởi vì hắn chân chính làm được đến mức thần ẩn vào trong.
Khi hắn đi tới Thánh Quang đại lục, phát hiện trong thiên địa nơi này khắp nơi đều là thánh quang.
Thánh quang này cùng thánh quang trong thân thể của hắn vốn chính là thứ giống nhau, hai người tự nhiên giao hòa, điều này cũng đồng nghĩa hắn chân chính làm được cùng thiên địa tương hợp.
Đúng vậy, hắn bây giờ là Thần Ẩn cảnh giới, cũng chính là cảnh giới của Thiên Hải Thánh Hậu năm đó.
Những nhân loại khác đi tới Thánh Quang đại lục, có lẽ không nhận được đáng sợ tăng lên như hắn, nhưng cũng có thể trở nên cường đại hơn nhiều.
Thiên địa khắp nơi đều là năng lượng.
Đọc đầy đủ truyện chữ Trạch Thiên Kí Ttv, truyện full Trạch Thiên Kí Ttv thuộc thể loại Tiên Hiệp cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Trạch Thiên Kí Ttv