Vì sao, vì sao khi ta lên mười tuổi lại phải rời xa mẫu thân Nha Nha ta yêu nhất chứ? Vì sao cái ông băng ngưu nhà ta lại ném cái ngôi vị hoàng thượng cho đứa con bé bỏng này, sung sướng an nhàn ngồi lên cái ghế thái thượng hoàng chứ? Vì sao ta phải đến Bắc quốc là cái chức hoàng đế chán ngắt đó chứ? Thật không công bằng, tuyệt đối không công bằng, ta muốn kháng nghị, ta nhất định phải kháng nghị.
Lại nói vào sáng sớm nào đó ngày ta lên mười tuổi, vú em liền ôm ta đi gặp mẫu thân Nha Nha, nằm trong vòng tay ấm áp mềm mại của người, ta dùng đôi tay nhỏ bé ôm chặt eo mẹ, thoải mái dựa đầu vào ngực mẹ với hương thơm thoang thoảng, được nghe giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng, ta nghĩ mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trong cuộc đời này. Trong mắt ta, mẫu thân Nha Nha là người phụ nữ dịu dàng lương thiện nhất, tuy rằng Lang Mỹ Mỹ luôn miệng bảo mẹ ngốc nhưng ta thấy mẹ ta là nữ nhân mạnh nhất thiên hạ, người có thể khiến cha hồ ly ngoan ngoãn nghe lời, khiến cha sói ngày nào cũng quấn quýt không muốn rời người, khiến cha băng ngưu lên được nhà chính, xuống được phòng bếp. Mẫu thân Nha Nha của ta tuyệt đối không ngốc như Lang Mỹ Mỹ nói, hơn nữa có thể sinh ra ba đứa con vừa thông minh vừa đáng yêu, xinh đẹp như này không phải việc người phụ nữ nào cũng làm được.
Nghe ông bố băng ngưu giật dây dỗ ngon dỗ ngọt với mẫu thân Nha Nha để ta lên mười tuổi sẽ đến Bắc quốc làm hoàng đế, nói cái gì mà nó sớm muộn cũng phải dời nhà, không bằng để nó sớm tiếp quản việc triều chính. Hơn nữa trong tương lai ta sẽ là vua của một nước, cần phải giáo dục nghiêm khắc, không thể quá mức nuông chiều sinh hư được. ta hận a, trong mắt hai ngươi họ một đứa trẻ hai tuổi như ta không hiểu được lời họ nói nhưng Bắc Phàm Phàm thông minh tuyệt đỉnh này vốn là thần đồng chỉ cần đọc qua sách một lần là mãi không quên, từng câu từng chữ ông bố này nói ta đều nghe hiểu rõ ràng.
Dưới sự dỗ ngon dỗ ngọt của ông bố này, mẫu thân Nha Nha hiền lành tốt bụng đã gật đầu đồng ý. Ta vừa nghe vừa thầm mắng, cha băng ngưu à, tốt xấu gì ta cũng là con trai ruột của người, sao người có thể nhẫn tâm ném con mình vào trong vũng bùn đó chứ. Để một đứa trẻ mới mười tuổi phải đối mặt với bọn quan lại đại thần như sói như hổ kia, người cha này cũng thật quá nhẫn tâm, vì sao tám năm sau người vẫn yên ổn được ở bên cạnh mẫu thân Nha Nha, mỗi ngày có thể ôm mẹ, hôn mẹ, còn ta lại phải đến Bắc quốc xử lý ba cái chuyện quốc gia đại sự mãi không bao giờ hết.
Từ giây phút đó, ta đã hạ quyết tâm nhất định không để lão ngưu kia được sống thoải mái, ngày nào ta cũng sống chết dính chặt lên người mẫu thân Nha Nha, nhìn bộ dạng ba ông bố kia hận nghiến răng nghiến lợi, ta thấy quá sung sướng a, hừ, các người muốn ta làm một cục cưng ngoan không chịu, vậy được thôi, ta sẽ làm một tiểu ma đầu khiến các người đau đầu không dứt.
Nói thật ra, nguyên nhân chính khiến ta tức giận chính là không muốn rời xa mẫu thân, ta biết, một khi mình làm hoàng đế Bắc quốc cơ hội được gặp mẫu thân sẽ vô cùng hiếm hoi. Bởi vậy ta muốn tận dụng hết khoảng thời gian này được bên cạnh người, ta hi vọng trong mắt người ta vĩnh viễn là một tiểu Phàm Phàm mắt tím đáng yêu, ngoan ngoãn.
Khi Tiểu Tiểu muội muội ra đời hoàn toàn đoạt hết sự chú ý của mẫu thân Nha Nha, nhưng ta cũng không ghét con bé, bởi đây là đứa nhỏ cả nhà ta ai cũng yêu thương cưng chiều nhất. Ta thích muội ấy, thương yêu muội, bởi đây là đứa em nhỏ nhất, thế nên mẫu thân Nha Nha yêu muội ấy nhiều một chút cũng là bình thường.
Rất nhiều người cho ta là một chú sên nhỏ nhút nhát suốt ngày bám lấy mẫu thân, còn trong mắt ba lão cha kia ta là hòn đá chắn ngang cuộc sống phu thê mỹ mãn. Thế nhưng bọn họ nào có biết ta chỉ muốn ẩn dấu chính mình mà thôi, nếu tương lai làm vua một nước ta cũng chẳng được bày ra cái vẻ đáng yêu vô hại này nữa, chỉ có khi bên cạnh mẫu thân Nha Nha và tiểu muội ta mới là một Bắc Phàm Phàm hồn nhiên trong sáng.
Đối với hai cha con ánh kim kia ta cũng không quá để tâm, chỉ càng thêm chứng minh sức quyến rũ của mẫu thân Nha Nha không nữ nhân nào sánh bằng mà thôi, có điều nhìn thấy tên thiếu niên ánh kim suốt ngày quấn quýt Tiểu Tiểu không chịu rời kia, ta cũng cảm thấy có chút khó chịu, bởi ta biết hồ ly ca ca ưu tú tuyệt đỉnh kia cũng yêu Tiểu Tiểu sâu sắc.
Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt ngọc bích u buồn của huynh ấy, giữa màn đêm tối ngồi trước cửa phòng Tiểu Tiểu với bộ dạng cô độc, chuyện ta có thể làm tốt nhất chính là tiếp tục làm một đệ đệ ngoan ngoãn, bởi loại tình cảm cấm kị này sao có thể để mẫu thân Nha Nha thiện lương biết được. Nếu người biết đứa con trai ưu tú nhất của mình yêu thương chính tiểu muội muội của mình, người chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Khi ta lên mười tuổi, mẫu thân Nha Nha cứ nắm chặt lấy đôi tay nhỏ bé của ta nhất quyết không chịu buông, vừa gào thét khản cổ vừa khóc lóc lấm lem hết mặt mày. Khi tay mẹ vừa rời đi ta liền giật lại, dưới cái nhìn chằm chằm hung tợn của ba ông bố cầm thú, ta hôn lên khắp khuôn mặt tròn trịa của mẫu thân. Trước khi ly biệt, ta nhớ nhất chính là khi mẫu thân Nha Nha hung dữ dạy dỗ, ra lệnh ta phải nhớ kĩ làm một người nam nhân phải biết chung thủy, không được phong tình phóng túng khắp nơi nơi. Khi trở thành hoàng đế Bắc quốc, người muốn ta tuyệt đối không được nhét mỹ nữ chật hậu cung, tuyệt đối không được phong hoa tuyết nguyệt, không được vì mượn thế lực các đại thần trong triều mà lợi dụng khuê nữ nhà người ta. Hậu cung của ta chỉ có duy nhất hoàng hậu của ta mà thôi. Nếu như ta dám không nghe lời người, người sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, không để ta được bước vào sơn trang dù chỉ một bước.
Tuy ta mới chỉ là một hoàng đế mười tuổi nhưng đã kế thừa được mọi ưu điểm của lão cha băng ngưu nhà mình, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém. Mỗi khi ta chỉ hơi đảo đôi mắt tím băng lãnh thì nhất chúng thần tử đều kinh sợ, tận lực làm việc cho ta. Tất cả các quan lại từ đại thần trong triều, nhất phẩm cao quý hay cửu phẩm tép riu đều bị ảnh vệ mật báo những bí mật thầm kín cho ta, nhất cử nhất động dù chỉ hơi bất thường cũng đều bị ta nắm gọn trong lòng bàn tay, không kẻ nào dám nghi ngờ năng lực của ta, cũng không có kẻ dám giở trò sau lưng ta. Nếu dám phạm sai lầm chắc chắc bọn họ không chịu nổi trừng phạt nghiêm khắc lãnh khốc từ ông trời con này.
Khi ta hai mươi tuổi, tất cả các thần tử đều bày ra đủ các lý luận giáo điều muốn ta nạp hoàng hậu, tranh vẽ của không biết bao danh môn khuê nữ tới tấp xếp đống trên bàn, ta nghiêm túc xem từ đầu đến cuối cũng không tìm được ý trung nhân. Đến cùng tình yêu là cái gì chứ? Có lúc ta tự hỏi chính mình có phải là yêu đến thống khổ u uất như hồ ly ca ca, liều lĩnh táo bạo như Lang Mỹ Mỹ hay ngọt ngào mỹ mãn như Tiểu Tiểu.
Ta nhớ rõ mình có lần hỏi cha băng ngưu vì sao người cam nguyện từ bỏ ngôi vị hoàng đế để theo mẫu thân Nha Nha của ta? Vì sao thân là vua một nước nhưng lại cam nguyện xuống bếp làm cơm? Vì sao có một hậu cung ba nghìn mỹ nhân nhưng lại từ bỏ để cùng nam nhân khác chia sẽ nữ nhân mình yêu nhất?
Câu trả lời của phụ hoàng vẫn luôn in sâu trong đầu ta, người nói khi ánh mắt của người không thể dời khỏi bóng hình mẫu thân ta, tim người cũng không khống chế được vì nàng loạn nhịp, khi trong đầu người tràn ngập giọng nói, dáng điệu, nụ cười của nàng, khi không nhìn thấy nàng sẽ luôn lo lắng bất an, bị nàng lạnh lùng xa lánh sẽ vô cùng thống khổ, khi nàng ở bên cạnh nam nhân khác thì hừng hực lửa nóng đố kị thì lúc đó người đã yêu mẫu thân sâu đậm, không thể buông tay. Nếu như không thể cùng nàng sống suốt đời người sẽ sống không bằng chết, không có được nàng, người sẽ sống như cái xác không hồn, bởi vậy dù biết nàng yêu người khác, người cũng không tiếc tất cả mà quấn quýt bên nàng, chỉ cần trong lòng nàng có người, dành cho người một góc nhỏ trong tim là đã đủ mỹ mãn cả đời.
Đọc đầy đủ truyện chữ Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói, truyện full Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói thuộc thể loại Huyền Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói