Rừng cây nhỏ đương nhiên không thể rừng cây đó được, cuộc sống của học sinh cao trung, không có tình yêu, chỉ có học tập.
Dựa theo thông lệ của trường Nhất trung thành phố K, ba tiết tự học buổi tối thứ sáu hàng tuần là thời gian học sinh tự học.
Nhưng hoàn toàn không bắt buộc, sẽ chỉ để cho các học sinh mở cửa sổ cho các thầy giáo nhìn kiểm tra, cho nên mỗi khối cũng dần dần có giao ước về sắp xếp giờ tự học.
Mỗi lớp học hầu hết được chia theo đầu học kỳ, với nhóm nhỏ tự hỗ trợ, tiến hành giúp đỡ lẫn nhau học tập trong nhóm.
Lam Đinh là người thứ hai từ dưới đếm lên ghi tên vào danh sách nhóm nhỏ hỗ trợ nhau, Lạc Trạm là người đầu tiên từ dưới đếm lên. Danh sách được chuyển cho lớp trưởng và trực tiếp giao cho giáo viên chủ nhiệm.
Cho nên trong nhóm nhỏ của Lam Đinh, chưa ai thấy người cuối cùng danh sách. Khi các bạn học thấy Lạc Trạm ngồi bình tĩnh trong chỗ ngồi của nhóm, mấy người ở trong nhóm choáng váng.
Dù sao cả năm lớp mười, Lạc Trạm căn bản chưa hề tham gia dù chỉ một lần nhóm học tập.
“Trạm ca”, nhóm trưởng được các thành viên “bầu chọn”, bất an di chuyển đến bên cạnh Lạc Trạm, “Học kỳ này anh…chẳng lẽ cũng phải tham gia nhóm hỗ trợ học tập sao?”
Lạc Trạm đang cúi đầu, cầm điện thoại di động màu đen và một điện thoại di động khác trong ốp da màu trắng sữa chơi đùa.
Nhóm trưởng theo bản năng nhìn sang, chỉ kịp nhìn thấy một giao diện hình như là chuyển tiếp hình ảnh, thấy thiếu niên trước mặt lười biếng nhướng mi, liếc mắt một cái không có biểu cảm gì.
” Ừ.”
Câu trả lời ngắn gọn mà có lực khiến cho tổ trưởng nghẹn một chút.
Mà Lạc Trạm dường như mất hứng thú với cậu sau khi trả lời xong câu hỏi đó, anh quay đầu lại tiếp tục nghịch trên hai chiếc điện thoại di động.
Nhóm trưởng nhìn lại các thành viên trong nhóm để được giúp đỡ.
Mấy bạn gái trong nhóm nghe thấy câu trả lời và rất phấn khích, họ hết sức dùng khẩu hình nói gì đó với cậu.
Chờ Lạc Trạm cuối cùng cũng kết thúc “công việc”, anh bất giác nhếch khóe miệng sau khi nhìn ký hiệu trên điện thoại di động của Lam Đinh cho biết cài đặt thành công.
Lạc Trạm nhìn đồng hồ, dự tính cô gái nhỏ và đám chị em gái đến căn tin trường ăn cơm tối cũng nên trở lại, anh ngẩng đầu nhìn về phía cửa sau lớp học.
Và khi anh nhìn lên, anh nhận ra rằng không biết từ khi nào xung quanh mình là mấy bạn học đang cầm sách vở và bút.
Lạc Trạm: “?”
Cầm đầu chính là nhóm trưởng nhóm nhỏ của bọn họ, lúc này đang cười cứng ngắc: ” Trạm ca, anh đồng ý tham gia vào nhóm nhỏ bọn em thật tốt qua. Anh là người có thành tích tốt nhất cả khối, lại thông minh nhất, bọn em có mấy cái đề không biết làm, muốn nhờ anh giảng.”
“...”
Theo như năm lớp mười, Lạc Trạm không tham gia nhóm nhỏ, bình thường càng là bộ dáng người sống chớ gần, bọn họ đương nhiên không dám đi lại hỏi đề bài thế này.
Nhưng bây giờ là Lạc Trạm chủ động tham gia nhóm nhỏ, lá gan bọn họ cũng đã lớn rất nhiều.
Lạc Trạm chán ghét nhất chuyện phiền toái, nghe vậy bản năng nhíu mi muốn cự tuyệt, nhưng nhớ tới Lam Đinh vẫn còn ở trong nhóm, anh chỉ có thể kiềm chế tính tình, đồng ý.
“Mỗi người một câu thôi, nhiều quá anh không chịu trách nhiệm đâu.”
“Được được được, không thành vấn đề.”
“...”
Mấy nhóm nhỏ khác nghe động tĩnh, rất nhanh dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn sang.
Nhưng mà ánh mắt hâm mộ cũng không có kéo dài quá lâu.
“Dm, Lưu Hiểu Vân vừa trở về chỗ ngồi đã úp mặt xuống, hình như đang khóc.”
“À? Trạm ca giảng bài còn giáo huấn người khác sao? Không có chuyện gì chứ?….Ơ nhóm trưởng Kiều đừng đi, nhóm cậu có chuyện gì thế?”
“Không, không có chuyện gì.”
“Lưu Hiểu Vân cũng khóc, còn không có chuyện gì là sao chứ?”
“Lưu Hiểu Vân chính là da mặt hơi mỏng.”
“Ơ? Dạ mặt mỏng thì liên quan gì, Trạm ca đánh cậu ấy sao?”
“Không có.” Tổ trưởng lúng túng quay đầu lại, “Mạch suy nghĩ của Trạm ca rất nhanh, có rất nhiều bước ở giữa có lẽ anh ấy cảm thấy không muốn nói đến nên trực tiếp tóm tắt, bọn tớ cũng không dễ theo kịp, nghe không hiểu, bài của Lưu Hiểu Vân, Lạc Trạm giảng cho cậu ấy 3 lần cậu ấy cũng không hiểu.”
“Ôi, ôi, đại khái tớ cũng đoán được kết quả này.”
“Tớ cũng đoán được, Lạc Trạm không có kiên nhẫn, chắc chắn sẽ trực tiếp mặc kệ.”
“Vậy nhóm trưởng Kiều thì sao, thắc mắc của cậu nói mấy lần haha?”
“Hai lần.” Nhóm Trưởng xoa mặt, than thở, “Bây giờ bản thân còn đang đắm chìm trong đả kích vì ngu dốt không cách nào cứu được.”
“...”
Lạc Trạm sau khi làm thế này một phen “Giúp đỡ người khác là chuyện vui”, sau khi Lam Đinh tạm biệt mấy chị em mà cô biết ở trường và quay trở lại phòng học của lớp 1, cô là người đầu tiên nhạy cảm phát hiện ra rằng so với các nhóm khác trong lớp, nhóm của cô dường như đang ở trong một vùng có áp suất không khí cực thấp.
Lam Đinh không hiểu ở cửa phòng học dừng chân hai giây, sau đó mới đi về góc ngồi hàng sau.
“Tối nay không phải là giờ cùng học nhóm với nhau sao?” Lam Đinh dừng bên cạnh Lạc Trạm, không xác định đất nhỏ giọng hỏi, “Sao mọi người đều như vậy, ừm, an tĩnh?”
“Nhóm chúng ta khá thông minh, không có vấn đề.”
Lạc Trạm bình tĩnh, che giấu lương tâm trả lời, không có ý thức mình là thủ phạm.
Đọc đầy đủ truyện chữ Trạm Lam, truyện full Trạm Lam thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Trạm Lam