Thương Chân Tử không quen người mới tới, chỉ nhìn ra được người này thật trầm mặc, vừa nhìn liền biết thuộc tuýp người không thích nói chuyện, trầm mặc ít nói nhưng mơ hồ ẩn tàng trong xương cốt sự kiêu ngạo nồng đậm.
Người này hơi nâng tầm mắt, nhìn ba giám khảo, cuối cùng dừng lại trên người Lục Chỉ.
Cơ thể hắn nhỏ yếu, bước đi lại có lực ôn trọng, nhìn ra được là một người cứng cỏi.
Hắn đi tới nhìn chằm chằm Lục Chỉ, ánh mắt thâm thuý như muốn nhìn xuyên thấu cậu, "Ngài chính là tiểu thần tiên?"
Nhóm người Thương Chân Tử cả kinh, có chút ngoài ý muốn, cậu ta biết thân phận của Lục Chỉ, sao lại có thể bình tĩnh như vậy? Những người khác sau khi biết đều phản ứng đủ kiểu muôn hình vạn trạng, còn bị quay phim cho cận cảnh 360 độ, những người đó kích động có, khiếp sợ cũng có, quả thật không khác gì video hài hước với đủ loại biểu cảm trên trời dưới đất.
"Đúng vậy." Lục Chỉ gật gật đầu, vẫy vẫy tay với hắn, đáng yêu vô địch.
Đám người Thương Chân Tử bị dính một chưởng ôm chặt ngực, nhưng người kia vẫn không có biến sắc, vẫn chỉ nhìn chằm chằm Lục Chỉ, ánh mắt chuyên chú kia làm Thương Chân Tử dựng cả lông gà lông vịt.
Hắn chỉ từng thấy một người cũng nhìn chằm chằm Lục Chỉ, nhìn đến chuyên chú nhập tâm như muốn nuốt trọn cậu.
Đó chính là Nam tổng, Nam Thừa Phong.
Hắn nhíu mày, theo bản năng bảo vệ Lục Chỉ, "Cậu ta là ai?" Thương Chân Tử nhỏ giọng hỏi MC bên cạnh, hắn muốn biết tên cậu ta trước.
"A." MC còn chưa kịp trả lời, thí sinh mới tới bỗng nhiên cong lưng cúi người thật sâu, vái Lục Chỉ một vái.
"Tiểu thần tiên, cảm ơn ngài, ân đức của ngài cả đời tôi sẽ mãi khắc ghi."
Mọi người:???
Lục Chỉ vẫn tủm tỉm cười như cũ, cũng không hỏi hắn lý do, "Không cần khách khí đâu ~"
Thương Chân Tử mù mịt, không biết nói gì.
MC sau khi khiếp sợ cũng phản ứng lại, nhỏ giọng nói: "Anh ta tên Mộ Ly, là một diễn viên, không nghĩ tới anh ta sẽ xuất hiện ở chỗ này, tôi không nghe nói anh ta biết phong thuỷ."
Cô nhìn ánh mắt Mộ Ly nhìn Lục Chỉ, "Hình như anh ấy có quen biết với Lục đại sư, trách không được đã sớm biết cậu ấy là tiểu thần tiên."
"Diễn viên?" Thương Chân Tử cũng kinh ngạc, nhìn chằm chằm Mộ Ly, loại khí chất này diện mạo này quả thật rất thích hợp đóng phim, đặc biệt là phim văn nghệ.
MC nói, "Thì ra Mộ Ly tới bái kiến Lục đại sư, có thể hỏi nguyên nhân được không?"
Cô nói giỡn một câu rồi giải thích với Lục Chỉ, "Chúng tôi trước đó từng hợp tác chung cho nên có quen biết, nhưng không ngờ Mộ Ly lại biết phong thuỷ."
Mộ Ly chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Lục Chỉ, ánh mắt giống như chứa ngàn vạn lời nói lại không thể nói ra, đôi mắt u buồn hung hăng đè nén cảm xúc gì đó.
"Anh ta không chỉ hiểu mà còn là cao thủ cơ." Lục Chỉ cười cười, nhẹ giọng nói với Thương Chân Thử, "Tư chất không thua gì anh đâu."
Thương Chân Tử kinh hãi, nhất thời xem trọng Mộ Ly hơn vài phần, "Hả, lợi hại vậy à!"
Lục Chỉ mỉm cười.
Mộ Ly hít một hơi thật sâu, nhéo nhéo mí mắt không cho người khác thấy hốc mắt phiếm hồng của hắn.
"Tôi nghĩ, tiểu thần tiên biết nguyên nhân tôi tới đây hôm nay." Mộ Ly nhìn Lục Chỉ đang cười tủm tỉm, không nhịn được cũng nở nụ cười.
MC cùng đạo diễn ngạc nhiên, ngoại trừ đóng phim, Mộ Ly chưa bao giờ cười, bọn họ đều cảm thấy thân thế Mộ Ly nhất định không đơn giản, bằng không sao lại u buồn như vậy.
"Rất nhiều người không biết thân thế của tôi." Mộ Ly nhàn nhạt nói.
MC hơi ngạc nhiên, sắc mặt thoáng mất tự nhiên, vừa lúc bản thân mới nghĩ đến điểm này, anh ta lại nhắc đến, có cảm giác suy nghĩ bị hắn nhìn thấu.
"Sau 10 tuổi, tôi trở thành cô nhi, chỉ sống nương tựa với một chị gái, chị hơn tôi mấy tuổi, vì tôi mà ngay cả trung học cũng không học, đi làm công kiếm tiền nuôi tôi, mạng của chị còn quan trọng hơn mạng của tôi." Nói tới đây hốc mắt Mộ Ly đỏ ửng.
"Tình cảm của tôi dành cho chị không ngôn từ nào có thể diễn tả được, chỉ có thể nói nếu không chị thì không có tôi, chị không còn nữa, tôi cũng không sống nổi."
Lời tâm sự chân tình của hắn làm đôi mắt nữ MC đỏ bừng.
Mộ Ly vẫn luôn độc lai độc vãng, không tham gia xã giao, thần bí khó lường.
Hắn lớn lên xinh đẹp vốn nhận được không ít sự chú ý nhưng mãi vẫn không nổi, kỳ thật cũng có nguyên nhân.
Giới giải trí này, thực lực rất quan trọng, nhưng trước khi có thể phát huy được thực lực, phải có người nâng đỡ, Mộ Ly thiếu chính là người nâng đỡ này.
MC thường xuyên phỏng vấn giới giải trí, quen biết không ít diễn viên, không biết đã nghe bao nhiêu lần chuyện Mộ Ly đã vào đoàn phim nhưng vẫn bị đổi nhân vật vì người khác mang vốn vào đoàn, hoặc đối diễn với tiểu thịt tươi, nhưng đối phương không có mặt ở trường quay, một người lại nỗ lực gấp đôi, diễn chung với thế thân của tiểu thịt tươi.
Chuyện này gặp người khác đã sớm phát bản thảo bán thảm đầy trời, nhưng Mộ Ly cái gì cũng không có, người khác khuyên hắn tìm kim chủ làm chỗ dựa để đỡ bị khi dễ, hắn chỉ bình tĩnh cảm ơn một câu rồi cắt đứt liên lạc với người đó.
Trong giới giải trí, hắn là dị loại, nhưng bởi vì kỹ thuật diễn vô cùng xuất sắc, cũng từng gặp được đạo diễn có tâm, chọn hắn diễn trong một bộ phim văn nghệ, lập tức nhờ đó nhận được chú ý, hầu hết người xem kể cả dân chuyên nghiệp trong giới đều cho rằng hắn có thể nhận được giải ảnh đế, thì cúp ảnh đế lại bị trao cho một tiểu thịt tươi nhân khí cao giỏi lăng xê.
Vậy mà toàn bộ quá trình hắn cũng không một câu oán hận, còn bởi vì tính cách quái gở, còn bị tiểu thịt tươi đạp một phát trong một cuộc phỏng vấn.
Sau đó, tiểu thịt tươi nổi rần rần, đầu độc không biết bao người, hắn lại vẫn yên lặng, không tiếng tăm như cũ.
Mộ Ly là dị loại của giới giải trí, hiện giờ phát hiện hắn thông hiểu phong thuỷ, lại còn là một đại sư lợi hại, MC tựa hồ không nói nên lời, chỉ càng cảm thấy bất công cho hắn.
"Tiểu thần tiên đã cứu chị tôi." Mộ Ly gắt gao nhìn Lục Chỉ, giống như đang nhìn bảo vậy quý giá, "Cũng chính là cứu mạng tôi."
Hắn một lần nữa khom người vái một cái thật sâu với Lục Chỉ, "Tiểu thần tiên, từ nay mạng của tôi là của ngài."
Lời hứa thật nặng, MC và đạo diễn khiếp sợ không thôi.
Một người chịu nhiều đãi ngộ bất công trong giới giải trí cũng chưa từng cúi đầu trước ai, nay nguyện ý dâng mạng cho Lục Chỉ.
Bọn họ không chỉ cảm khái tấm lòng thiện lương của Lục Chỉ, mà còn cảm khái tấm lòng tri ân báo đáp của Mộ Ly, làm bọn họ cảm động không thôi.
"Không cần nói vậy." Lục Chỉ lập tức đứng dậy đi vòng qua bàn giám khảo, đi tới nâng hắn dậy.
"Chị gái anh là Mộ Tình đúng không." Lục Chỉ cười cười, "Tôi cứu cô ấy là mệnh của cô ấy, cũng là mệnh của anh, không cần cảm ơn tôi, hãy sống cho thật tốt, làm chị anh an tâm, đây mới là việc anh nên làm."
Mộ Ly gật đầu, môi hơi giật giật, mặc dù biểu tình rất nhỏ, nhưng với Mộ Ly lại là biểu hiện cảm xúc kịch liệt nhất.
"Tôi xin nghe ngài, Lục đại sư."
"Tốt, bắt đầu thi đấu đi, nhất định anh có thể thăng cấp." Lục Chỉ cổ vũ hắn, "Đổi sang một con đường thích hợp hơn, có lẽ thật sự sẽ nghênh đón được núi cao sông dài."
Mộ Ly không có dã tâm lớn như vậy, nhưng lời này của Lục Chỉ đối với hắn nặng tựa ngàn cân.
Đọc đầy đủ truyện chữ Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư, truyện full Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư thuộc thể loại Huyền Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư