Sau hôm đó Tranh Tử nằm li bì suốt hai ngày, tỉnh dậy đã qua ngày thứ ba y liền sực nhớ tới lời của Vu Trì Thận nói trước đó. Hắn ta bảo rằng không được đụng vào đào côn, nếu qua tới ngày thứ năm mà y vẫn chưa dùng được mộc niệm của mình trồng ra thứ gì thì liền cuốn hành trang cút khỏi Lũng Bạch Môn. Tranh Tử giật mình thầm nghĩ cút gì mà cút chứ? Y còn chưa tra được ca ca mình thực sự có ở đây hay không, còn sống hay đã chết sao dễ dàng bị đuổi đi như vậy được.
Ở phòng sinh hoạt chung của đám đệ tử bấy giờ ai cũng né tránh y. Vì chuyện đêm đó, nhìn thấy hỏa niệm của Tranh Tử bộc phát nên khiến bọn thỏ đế này cho rằng bây giờ nếu ở gần Tranh Tử có ngày bị thiêu cháy thành tro luôn cũng nên, thiên sinh khắc hệ, nếu có chuyện gì thì người bị thiệt đương nhiên sẽ là họ. Thế nên ai tránh được là cứ tránh. Lạc Bá Nhan có ghé qua vài lần đưa thuốc của Phụng Tu cho Tranh Tử sau đó cũng lượn đi mất dạng. Tranh Tử mấy ngày qua ngủ tới mơ hồ cũng chẳng có ai giúp y thoa thuốc, cũng may cơ thể y tự hồi phục tốt, đến ngày thứ ba mới tỉnh dậy liền loạng choạng tìm chỗ để tập luyện.
Trong Tán Mộc Cư bây giờ đi đâu cũng nghe lời xì xầm to nhỏ, Tranh Tử thấy quá phiền liền tìm xuống căn nhà tranh ở suối Hạ Khê để an tĩnh, vừa tới đó đã thấy Thập Nhất Diệp Bì sớm đào sáu vò rượu mà mình chôn mấy ngày trước lên uống say bí tỉ tới nổi ngủ ngái khò khò, thân già vắt ngang thềm cửa. Tranh Tử đi qua đá lão ta một cái mạnh, lão già tóc trắng mặt hồng như quả đào lúc này mới mơ mơ hồ hồ, mũi nổ bong bóng ngủ mà tỉnh dậy.
- Lão uống rượu không của ta, ít nhân cũng nên trả ơn đi. Làm sao để trong hai ngày tới trồng được một cây nấm bây giờ?
Thập Nhất Diệp Bì tựa lưng vào cửa lè nhè nói:
- Rượu…ực ngon, nhưng mà…vẫn còn thiếu thiếu thứ gì đó…
- Ta nói lão có nghe không thế?
- Ngươi…hài tử à, ngươi…có thể nghe lão già này nói một…lời ực…thật lòng chính là…không thể nào!
- Biết trước lão sẽ nói như vậy!
Tranh Tử hừ một tiếng liền bước vào trong, gom lại mấy vò rượu ngỗn ngang sớm đã bị con ma men này uống sạch.
Thập Nhất Diệp Bì cười ha hả nói:
- Ngươi a~ Chịu hai mươi lăm roi của lão Vu Trì Thận mà qua ngày thứ ba đã đi đi lại lại được như này, coi như…coi như…xương cốt cũng tốt lắm. Hahaha… Ta nói…cho ngươi biết…những kẻ trong dòng họ Vu đều ngang ngược như vậy đấy. Gia tổ phụ của Vu Trì Thận mấy trăm năm trước là Vu Kháng đại lão sư người cầm Khuyết Nguyệt Thần Kiếm xé rách nguyên thân của Ngọa Thần thành nhiều mảnh. Phụ thân của hắn Vu Khải Hồng một đại đạo giả đĩnh thiên lập địa, dù không thành tiên nhưng chiến tích lúc sinh thời công sớ ghi trãi dài từ đây tới xuống dưới chân núi còn chưa hết, còn Vu Trì Thận hắn hồi trẻ cũng là một cao thủ trong đạo môn, nếu không vì một chuyện…ngoài ý muốn thì hắn đã có tiên cốt sớm, chứ chẳng phải đợi tới năm đã gần bốn mươi mới chính thức là tiên. Tính tuổi tác, hắn ta hiện giờ còn hơn ta mấy tuổi, nên ngươi đừng nghĩ hắn ta trông trẻ mà dùng ba cái chiêu…mà múa rìu qua mắt thợ…ợ…
Lão ta nói xong một câu dài thì mắt cũng dần thϊếp lại gật gà gật gù, Tranh Tử ngồi phía đối diện dựng cổ áo của Thập Nhất Diệp Bì dậy, vừa lay vừa nói:
- Lão đừng nói vớ vẩn nữa, chưa nghĩ cách giúp ta thì đừng hòng ngủ! Ta không thể bị đuổi như vậy, ta còn chư tìm được Tất Vấn ca nữa.
Thập Nhất Diệp Bì bị lay cho tỉnh, lúc này rầu rĩ nói:
- Ay yo!!! Ta đã nói với ngươi rồi, ở đây làm gì có ai tên Tề Tất Vấn chứ!! Ta sống ở đây gần bảy mươi năm, chưa từng biết có đệ tử nào tên như thế. Có phải kẻ kia nói gạc ngươi không?
- Gạc ta để làm gì? Ta có gì để hắn gạc chứ. Ta mặc kệ…với lại lão Vu Tịch đã nói sẽ tra giúp ta.
Thập Nhất Diệp Bì nghe được một cái tên khiến lão ta liền hốt nhiên tỉnh rượu hẳn, giật thót mình hỏi ngược lại.
- Ai cơ?? Tịch…Tịch Lão hả? Ngươi a~ tiểu hài tử, người không nên đụng vào thì đừng đụng vào. Tầng Ngũ Lão là tầng dân thường chúng ta không chơi nổi đâu a~ Mị Vãn Lão, Khê Lão, Thượng Nhị Hồ Lão, nhất là Tịch Lão và Khanh Lão, bọn họ không giống chúng ta đâu, ngươi đừng có dại dột chơi với lửa có ngày bị bỏng tay a~
- Ta là lửa, ta còn sợ lửa sao?
Tranh Tử đột nhiên suy nghĩ ra điều gì đó, khóe miệng liền cong lên.
Đông Trúc Các vẫn như thường lệ, một mảng im ắng quạnh quẽ chỉ có tiếng chuông gió và gió thổi lùa qua từng ngọn trúc kêu lào xào. Tranh Tử đứng từ xa đưa mắt nhìn về phía con đường kì lạ phía sau lầu trúc, mỗi lần tới đây y đều có cảm giác mình bị cái gì đó thôi thúc muốn đi vào phía trong lớp kết giới ẩn đó, nhưng y rõ biết bây giờ vẫn chưa phải là cơ hội.
Liêu Nhi từ phía xa đi đến nói với y.
- Đến rồi à, Tịch Lão đang chờ đệ ở trên.
Tranh Tử ngạc nhiên hỏi lại:
- Liêu Nhi tỷ, quái lạ, sao mỗi lần đệ tới các người đều biết trước hết vậy, chẳng lẽ kĩ năng đột nhập của đệ lại tệ đến vậy?
Liêu Nhi chỉ cười khẽ sau đó nàng liền ám chỉ vào mũi của mình.
Tranh Tử khịt khịt mũi nhưng dù ngửi cách nào cũng không phát hiện được chút hương gì từ bản thân, y đưa lại bộ y phục mà mình mượn về mấy hôm trước cho Liêu Nhi, nhưng đó cũng là bộ y phục mà Tranh Tử mặc lúc chịu phạt roi, dù đã giặc sạch nhưng sớm đã rách be bét không còn vẹn nguyên. Liêu Nhi nhìn thấy vết rách trên lưng áo, chưa kịp hỏi thì Tranh Tử đã ra vẻ ái ngại đáp:
- Ngại quá Liêu Nhi tỷ…cái này bị rách mất rồi, sau này ta sẽ cố gắng tìm để đền một bộ y vậy…
Liêu Nhi dằn tay trên lớp y phục, ngẩn mặt nhẹ giọng đáp:
- Không sao, dù sao y phục của Tịch Lão cũng nhiều chắc ngài ấy không để ý tới đâu.
Tranh Tử sững lại.
- Tỷ…tỷ nói cái này là y phục của sư bá?
Đọc đầy đủ truyện chữ Tranh Tử, truyện full Tranh Tử thuộc thể loại Tiên Hiệp cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tranh Tử