Ngoại truyện 16
16. Tình yêu (1)
Nhìn thứ bên dưới quần lót hắn thật lớn, Huân Y không kìm được liền hít mạnh một hơi vẻ kinh hãi, lại nhìn thân thể hắn...mặt càng đỏ hơn. Cô biết dáng người hắn sẽ rất tuyệt, chỉ không ngờ là tận mắt nhìn sẽ càng khiếp đảm hơn! Da thịt hắn rắn chắc, đường nét cứng cỏi, so với khi ở Provence...thứ cô thấy được càng trực tiếp hơn!
Tiếng hít sâu của cô khiến hắn thực thỏa mãn sự tự tôn của một người đàn ông.
"Huân Y, em thật sự là người con gái khiến đàn ông đắc ý!"
Thân thể rắn chắc màu đồng áp lên thân thể mềm mại của cô. Ánh mắt mơ hồ, trong veo như nước của cô giờ phút này càng thêm mông lung.
Đôi môi nóng rẫy của người đàn ông không nhanh không chậm chiếm lấy cánh môi đỏ hồng của cô, chậm rãi giao hòa hai môi, chậm rãi cuốn hút. Đầu lưỡi hắn linh hoạt chơi đùa trong miệng cô, bàn tay nóng hập hưởng thụ trên da thịt mềm mại của cô.
"Huân Y, em thật đẹp..." Gương mặt cương nghị của hắn kề sát cô, hắn nói nhỏ.
Vẻ dịu dàng xa lạ của hắn khiến toàn thân cô mềm nhũn đi, sự vuốt ve, âu yếm nhẹ nhàng khiến lý trí cô mông lung, cả người rơi vào lời lẽ êm ái của hắn.
"Ưm..." Nụ hôn của hắn bức cô thở hắt ra, cả người như bị lửa đốt, khiến cô không ngừng cong người lên, dùng sức tóm lấy cánh tay hắn, muốn chính mình càng gần hắn hơn, để chính mình càng thoải mái hơn.
"Huân Y, mở mắt ra, anh muốn em nhìn anh, muốn em biết rõ người chiếm lấy em là ai."
Huân Y chậm rãi mở đôi mắt mờ mịt ra, nhìn sâu vào mắt hắn.
"Tốt lắm!" Phí Dạ cong khóe môi lên, nặng nề hôn cô, lại đẩy cô xuống giường, tách hai chân thon dài của cô ra, sau đó thắt lưng đột nhiên động một cái...sức mạnh to lớn trong nháy mắt đã tràn ngập trong cô!
"Đau quá..." Động tác không báo trước khiến cô đau đớn như bị xé rách ra vậy, cô không nhịn được mà thét lên thất thanh.
Khi Phí Dạ cảm nhận được thứ cản trở trong cô thì lập tức dừng lại động tác xâm chiếm, như là có người hung hăng đánh tỉnh hắn. Chết tiệt, sao hắn lại quên, cô là...lần đầu tiên chứ?...
Trong lòng bỗng dâng lên nỗi áy náy, tiện đà hắn ôm chặt lấy cô...
"Huân Y, xin lỗi em...là anh không tốt, làm đau em."
"Phí Dạ..." Cô khó chịu, ôm chặt lấy hắn.
"Bé con, nhẫn nại nhé, lần đầu tiên thường là như vậy." Bàn tay to đỡ lấy mông cô, để cô dần thích ứng với sự tồn tại của hắn.
"Đau...ô...ô..." Huân Y căng cứng cả người lên, đau đến mức cô có thể cuộn tròn người lại.
"Xin lỗi...là anh...không thể khống chế được." Tiếng kêu khẽ của Huân Y càng khiến huyết mạch hắn sôi trào. Hắn nhẫn nại kiềm chế dục vọng của mình. Nhìn vẻ mặt khổ sở của cô, trong hắn đang có tiếng kêu gào mạnh mẽ, đồng thời cũng có nỗi đau lòng, hắn hơi nhổm dậy.
"Không...Đừng rời khỏi em." Huân Y ôm lấy cổ hắn, hai chân quắp lấy hông hắn.
"Vì anh chịu đựng có được không?" Động tác của cô khiến hắn không khỏi thở hổn hển.
Huân Y không hiểu ý trong lời nói của hắn, chỉ có thể mở to đôi mắt đã giăng đầy sương mù, bất lực nhìn hắn.
"Kiên nhẫn một chút, anh không thể kiềm chế được nữa rồi..." Rốt cục, Phí Dạ vẫn không thể khống chế được dục vọng, điên cuồng mà rong ruổi trong cơ thể cô...
Sáng sớm hôm sau...
Khi Huân Y tỉnh lại, trong đầu dâng lên từng đợt co rút, cô cựa mình liền cảm giác như khung xương đều nát vụn ra. Đau đớn không nói, toàn thân còn vô lực. Cảm giác nửa người dưới bị đè nặng, cô nghi hoặc mở mắt ra, đập vào mắt chính là hình ảnh người đàn ông quen thuộc!
Tình cảnh này khiến cô sợ tới mức trợn tròn mắt, bàn tay nhỏ bé vội che miêng lại, đè nén không cho tiếng thét vọt ra khỏi miệng.
Ánh mắt lại bị vết máu đỏ sậm bên cạnh người đàn ông thu hút, dòng hồi tưởng lập tức như ngựa phi hiện lên trong đầu cô, đồng thời hành vi to gan tối qua của mình lại như đang nhảy nhót trong óc cô.
Cô từng mơ có thể cùng người đàn ông này qua một đêm đẹp đẽ, kết quả, hắn thật sự đã cho cô một lần khó quên.
Suốt cả đêm, hắn gần như không cho cô cơ hội nghỉ ngơi...
Huân Y thật cẩn thận nhấc cánh tay hắn đang ôm mình ra, thấy hắn vẫn ngủ say thì tim đập thình thịch mới thả chậm tốc độ một chút.
Nhẹ chân nhẹ tay nhặt chỗ quần áo rơi dưới đất, chỉ có một thứ cô không sao tìm được...
Cắn môi đi tìm, cuối cùng lại nhìn thấy quần lót của cô đang ở dưới người hắn, trong một khắc, vẻ mặt cô tối sầm lại. Quần lót của cô lại ở dưới người hắn, làm sao cô lấy được đây? Chỉ cần cô nhích người hắn ra, khẳng định là hắn sẽ tỉnh dậy.
Cô nuốt nước miếng, phải làm sao giờ? Cô cũng không thể cứ thế mà đi ra ngoài. Nhưng ngộ nhỡ đánh thức hắn, vậy thì xấu hổ đến mức nào đây...
Rón ra rón rén đưa tay tóm lấy viền quần lót, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng lôi ra...không ngờ... "A..." – một tiếng kêu sợ hãi, ngay sau đó, cô không hề lấy được quần lót, trái lại bị một pho tượng rắn chắc áp chế, nửa người không thể nhúc nhích nổi.
"Em muốn tìm cái này?" Thì ra Phí Dạ đã sớm tỉnh lại rồi. Hắn giơ giơ cái quần lót lên, buồn cười nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô.
"Này, anh đưa cho em..." Huân Y đưa tay định cướp lấy, lại bị Phí Dạ lập tức ném ra tít xa trên thảm.
"Phí Dạ, anh..." Huân Y trừng mắt với hắn, lại thấy hắn không hề chớp mắt mà nhìn thân thể cô, lúc này mới ý thức được liền đưa tay che mắt hắn lại, "Không cho phép nhìn!"
"Không cho phép nhìn cũng nhìn, em che mắt anh cũng vô dụng thôi." Phí Dạ ôn tồn cười, kéo bàn tay cô xuống, lại tiện đà cúi đầu, cắn cắn lên vành tai cô.
"Đừng…" Huân Y khẽ run rẩy. Cảnh tượng tối qua lại hiện lên trong đầu. Khi tỉnh lại, thật sự cô không biết nên đối mặt với người đàn ông này thế nào. Tuy rằng có đôi khi cô cũng rất to gan nhưng không đủ to gan để làm như không có chuyện gì xảy ra.
"Huân Y, em đã là người phụ nữ của anh rồi." Phí Dạ nói càng thẳng thắn hơn, tiếng nói trầm thấp lại mang đặc vẻ chiếm hữu.
"Em..." Huân Y ngoảnh mặt đi, cắn cắn môi, "Tối hôm qua...tối hôm qua chúng ta đều uống rượu, em..."
"Anh sẽ chịu trách nhiệm với em!" Phí Dạ nhếch môi cười, đáy mắt thoảng qua vẻ khoan khoái.
Huân Y ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn, đôi mắt hắn vẫn mang vẻ thong dong tự nhiên, còn có vẻ kiên quyết, như...không hề nói dối.
"Huân Y, em có nghe rõ không, anh sẽ phụ trách với em! Anh rất rõ ràng chuyện gì đã xảy ra tối qua!" Phí Dạ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ xinh của cô, gằn từng tiếng nghiêm túc.
Trong lòng Huân Y như đang dậy sóng, mơ hồ không ngừng, mãi sau cô mới nói: "Phí Dạ, em...không cần anh phải chịu trách nhiệm gì cả, em...chúng ta đều đã trưởng thành rồi, loại chuyện này..."
"Anh yêu em!" Phí Dạ không đợi cô nói xong đã dõng dạc tuyên bố tâm tư!
Huân Y run lên...
"Cái, cái gì?"
Đọc đầy đủ truyện chữ Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời, truyện full Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời